Tiêu Tiêu che che lấp lấp, né tránh thoát khỏi trợ lí mà thay quần áo, cô trừng mắt nhìn Chung Thụy đang ung dung đứng ở cửa, ánh mắt hận không thể ăn đứt dáng vẻ của anh ta.
Vẻ mặt hào hứng như đang tìm tòi, nhìn Chung Thụy che lấy môi, lộ ra một chút tươi cười sung sướng.
Trợ lí tạm thời sửa lại trang phục hắc y, bởi vì là nam trang, chiếu theo dáng người cao ráo của Chung Thụy, mặc trên người Tiêu Tiêu giống như là trẻ con mặc nhầm quần áo người lớn vậy. Rộng thùng thình không nói, áo che khuất luôn bắp đùi, buộc vòng vòng trên eo, nhìn sao cũng thấy buồn cười.
Đạo diễn Tề nhìn không hợp mắt, dặn dò bộ phận phục trang mau chóng gọi người làm lại một bộ y phục nữa.
Bộ phận phục trang cân nhắc, trang phục nữ có nên làm thêm một bộ “XL” và “XXL” hay không, để tránh cho người đến sau càng thêm đẫy đà, đem trang phục diễn phá rách….
Chỉ đạo võ thuật là một quân nhân xuất ngũ hơn 30 tuổi, tầm vóc cường tráng, da ngăm đen, nhìn vẻ mặt không chút biểu cảm, vô cùng nghiêm túc.
Chỉ là đứng đó thôi, mà đã có một cỗ khí thế áp bức phả vào mặt , làm cho Tiêu Tiêu có chút lo lắng, hai tay kề sát bên đùi, cúi đầu, không dám lên tiếng.
Khác với muội muội Thanh Trà, tỷ tỷ Thanh Nhã là sát thủ, là một tay kiếm cừ khôi.
Hơn nữa bởi vì nghề nghiệp đặc thù, tất nhiên có nhiều động tác võ thuật đẹp mắt, ra chiêu là mất mạng, học lên nữa lại càng khó hơn.
Nói cho cùng khoa tay múa chân một hai ngày còn có thể học được, thực sự muốn tìm hiểu thật kĩ càng cần phải tốn không ít thời gian.
Rõ ràng bộ phim mới của đạo diễn Tề không có nhiều thời gian cho Tiêu Tiêu từ từ đi học, chỉ có thể nhiều lần rút ngắn thời gian nghỉ ngơi của cô.
Trong phim chỉ có hai cảnh cần xuất kiếm, đạo diễn Tề rất cẩn thận, bảo Tiêu Tiêu nhất thiết phải có động tác võ thuật đẹp, mà điều này không phải tùy tiện vẽ ẩu hai cái là xong.
Chỉ đạo võ thuật không thẹn là cùng loại người với đạo diễn Tề, chăm chú nghiêm túc như nhau, buộc Tiêu Tiêu phải làm đi làm lại đến quá sức.
Đầu tiên là làm nóng người trước, chạy 1000 mét làm cho Tiêu Tiêu phải thở hổn hển. Kế tiếp còn phải đánh một bộ quyền thuật, giãn một chút gân cốt, làm cho tay chân càng linh hoạt.
Tiếp theo còn phải đá chân, tăng thêm độ dẻo dai.
Chỉ những việc này thôi, thì tập đầy đủ ba ngày mới có chút dáng dấp, Tiêu Tiêu ngay cả kiếm còn chưa từng cầm, chỉ tập những động tác thế này để chuẩn bị công phu.
So với Tiêu Tiêu đang thống khổ, Nguyễn Tình thì thoải mái hơn.
Vai Thanh Trà không cần đao thật súng thật, cô ta chỉ cần duy trì khí chất nguyên bản là được rồi. Vài ngày tiếp theo cùng Chung Thụy diễn cặp tuy rằng NG nhiều lần, nhưng coi như suông sẻ, thỉnh thoảng còn có thể cùng đạo diễn Tề, Chung Thụy ngồi xuống trò chuyện vài câu, trải qua rất thoải mái.
Nhìn thấy khắp người Tiêu Tiêu toàn mùi mồ hôi khó ngửi mà từ bãi tập trở về, Nguyễn Tình nâng tay bịt mũi, nhỏ giọng bĩu môi rầy rà: “Hôi hám, nhìn cô hai chân như nhũn ra, cũng sắp không kiên trì nổi nữa , vậy thì đừng lãng phí thời gian của chúng tôi nữa, tranh thủ thời gian đi.”
Nguyễn Tình biết nhân vật bản gốc sẽ không chia làm hai người, nếu như không phải Tiêu Tiêu đi theo làm khó dễ, cô ta đã sớm là Thanh Trà, hơn nữa sẽ đạt được thành tựu xuất sắc vì diễn cặp với Chung Thụy trong phim.
Hiện tại không biết tại sao dư ra một Tiêu Tiêu, tâm tình cô ta có thể tốt mới lạ!
Tiêu Tiêu vốn đang mệt quá sức, lười nhác cùng Nguyễn Tình nhiều lời, có chút thời gian, còn không bằng làm mấy động tác dẻo dai nhiều hơn, Chung Thụy nói giúp mới nhận được vai này, cô quyết không thể lãng phí mất.
Hơn nữa, ngày đó bị làm khó ở trong phòng thay quần áo, dấu vết ở ngực khó lắm biến mất hơn phân nửa. Lúc ấy căng thẳng chiến đấu, ký ức của Tiêu Tiêu vẫn còn đó, Chung Thụy được hời. Dù thế nào cô cũng muốn diễn tốt nhân vật! Nếu không thì cô chẳng phải thiệt thòi lớn sao?
Thấy Tiêu Tiêu không trả lời , Nguyễn Tình cũng cảm thấy chẳng thú vị gì.
Kỳ thực nói là đố kị, Nguyễn Tình cũng có chút hâm mộ vị bạn học cùng đối thủ cũ này.
Khác với các nữ ngôi sao, cô không muốn cố gắng dùng cách thức dụ dỗ giới thượng lưu cùng đạo diễn, mỗi ngày đều chăm chỉ luyện tập kĩ thuật diễn xuất, đúng là phụ nữ ngu ngốc. Cô ta lúc trước thậm chí không bận tâm đến việc nhỏ này, cho dù diễn xuất tốt nhưng không ai nhìn trúng, cũng chỉ có thể làm diễn viên hạng ba.
Nhưng mà ở mặt khác, nhìn Tiêu Tiêu không coi ai ra gì mà luyện tập, làm cho Nguyễn Tình nhớ tới trước đây lúc “hùng tâm tráng chí*” bước vào trường học, quyết tâm muốn dùng diễn xuất hoàn mỹ nhất để nhận được sự tán thưởng của mọi người
• Hùng tâm tráng chí : tâm chí mạnh mẽ.
Theo tuổi tác tăng lên, những người bên cạnh đều đi đường tắt để đạt được ý muốn, Nguyễn Tình làm sao có thể che giấu được dã tâm mà quay về gọt giũa lại kĩ thuật diễn của mình?
Kết quả là cô ta cũng bước đi theo những bạn học và các sư tỷ khác, nhanh chóng đi vào hàng ngũ này.
Chỉ có Tiêu Tiêu này là ngoại tộc, vẫn không thỏa hiệp, vào được năm năm vẫn là nữ ngôi sao hạng ba như cũ, chẳng qua trên màn ảnh đóng vai phụ xuất hiện vài phút, thực sự rất không thú vị. Nhìn thấy Tiêu Tiêu như vậy đã năm năm, Nguyễn Tình cũng hiểu được bản thân mình lúc trước đã lựa chọn đúng.
Cuối cùng, cô ta cũng có được mọi thứ mình muốn, chỉ là cái giá phải trả so với trong tưởng tượng của cô ta rất nhiều. Vậy cái tâm yêu thích diễn xuất, cái phần chí hướng ngây thơ, chúng ở trong sự nghiệp trong giới giải trí vài năm nay đã làm thay đổi bản chất, không bao giờ thấy nữa….
Một tuần sau…
Chỉ đạo võ thuật mặt lạnh không chút biểu cảm hướng đạo diễn nói: “Cô ấy sơ cấp, nhưng có thể quay phim rồi.”
Tiêu Tiêu mặt cũng không biểu cảm, trong đầu là một em bé bụm mặt khóc: giày vò một tuần nay, sống một ngày bằng một năm, chỉ là sơ cấp thôi sao? Muốn lên trình độ thì phải bao nhiêu năm mới được?
Đạo diễn Tề gật đầu, một tuần đã sơ cấp, nhanh hơn ông tưởng tượng, ngôi sao nữ hạng ba tên là Tiêu Tiêu này cũng ước chừng không ổn nhưng trong dự tính, ít nhất về phần nghiêm túc cùng kiên trì là rất đáng quí.
“Vậy quay Thanh Nhã trước, bắt đầu từ cảnh ám sát nam chính lần đầu tiên, chuẩn bị dây treo!”
Tiêu Tiêu thay bộ y phục dạ hành mới vừa làm, kiểu dáng đơn giản, chỗ cắt sâu ở ngực đã đổi, áo ngắn cổ cao, che lấp hoàn toàn kín đáo, cô quả thật có
thể thở phào nhẹ nhõm.
Thế cái bộ hắc y cắt sâu bó sát người không biết bị ném đến xó xỉnh nào rồi, cô chỉ sợ bị Chung Thụy thấy, lại bộc phát thú tính thì làm sao bây giờ?
Tiêu Tiêu lần nữa nhìn qua một lần lời thoại này, đây là thói quen trước khi quay phim của cô. Nhắm mắt lại, im lặng học thuộc một chút, mở mắt ra
hướng về phía đạo diễn Tề gật đầu nhẹ, tỏ vẻ cô đã chuẩn bị tốt.
Đạo diễn Tề cầm loa phóng thanh, ra hiệu thợ quay phim chuẩn bị : “Bắt đầu ___Action!”
Một màn này quả thật cũng không khó, đó là nguyên nhân đạo diễn Tề bắt đầu từ chỗ này, tuy rằng diễn xuất của Tiêu Tiêu tốt, diễn cùng Chung Thụy cũng không lúng túng, tuy nhiên cũng không thể chắc chắn khi đứng trước ống kính thựcsự. Lúc phỏng vấn, Chung Thụy còn chưa bắt đầu nghiêm túc, chỉ phát huy hai ba phần trăm ( ý bảo kỹ thuật diễn của anh ấy đấy)
Nhưng mà khi Chung Thụy muốn nghiêm túc, nữ ngôi sao trong giới thật không có mấy người chống đỡ được.
Đạo diễn Tề nghĩ đến nữ chính mà ông nghìn chọn vạn tuyển, mặc kệ là tướng mạo, khí chất, thân hình thậm chí là diễn xuất đều là số một, không biết tốn
bao nhiêu thời gian mới tìm được nữ ngôi sao thích hợp như vậy.
Hai người diễn ngang hàng theo quy tắc, dù cho thiếu chút trình độ…
Vì việc này, đạo diễn Tề băn khoăn không ít, thế nhưng nữ ngôi sao đó mất tập trung lại không làm cho Chung Thụy thật sự nghiêm túc diễn, lại trách được ai
đây?
Hắc y Thanh Nhã tay cầm trường kiếm, ẩn trong bóng đêm quan sát đợi thiếu chủ sơn trang lộ ra nhược điểm, một cú tiến đến gần. Thân là sát thủ, không cần dây dưa, không cần võ công cao cường, chỉ cần ở thời điểm thích hợp sử dụng một chiêu mạnh mẽ nhất, như vậy là đủ rồi.
Thanh Nhã vẫn luôn nắm chắc điểm này, mỗi khi tiếp nhận nhiệm vụ, luôn có thể kết thúc tốt đẹp, một tí cũng không bị thương mà quay về.
Nhưng mà lúc này đây, nàng gặp phải đối thủ.
Mục tiêu( ý bảo a Thụy ấy) võ công bất phàm, tính cảnh giác còn rất cao, Thanh Nhã thật vất vả mới tìm được cơ hội đến gần hắn, nhưng vẫn chậm chạp tìm không được điểm yếu của hắn.
Ở chỗ nào? Điểm yếu của hắn cuối cùng là cái gì?
Khói trắng lượn lờ, thân ảnh áo trắng đưa lưng về phía Thanh Nhã, đưa tay lấy xuống mũ quan ngọc bích, mái tóc đen nhánh được phất qua một bên theo vòng cung phân tán từ từ rơi xuống. Hắn nghiêng đầu lộ ra sườn mặt tuấn mỹ, hơi rũ mi mắt xuống, dường như không để ý chút nào.
Bạch y rơi trên mặt đất, phơi bày phần trên cơ thể tráng kiện của hắn, vài giọt nước dọc theo hàm dưới của hắn lướt qua yết hầu, chậm rãi rơi trên vòm ngực
màu đồng.
Thanh Nhã không tự giác mà nuốt nước bọt, ánh mắt đăm chiêu. Trong tầm mắt ngoại trừ sương mù tràn ngập bao quanh mỹ nam lõa thân kia, cũng không nhìn thấy cái gì khác….
“ Cắt, cắt…” Đạo diễn Tề thở hổn hển mà ném xuống chiếc loa phóng thanh, nữ phụ cư nhiên nhìn nam chính đi tắm mà nuốt nước miếng, hai mắt đờ đẫn, quên hết lời thoại, thực sự là mất thể diện.
Tiêu Tiêu bụm mặt, hận không thể đào một cái hố mà đem chính mình chui vào.
Chung Thụy đáng chết, cởi bỏ y phục trước khi tắm sao lại có thể gợi cảm đến vậy. Cô vậy mà nhìn Ảnh đế ngẩn ngơ, chốc nữa thế nào cũng bị anh ta cười
chết.
Lại nghĩ trong phòng quay phim còn có những người khác cùng Nguyễn Tình, Tiêu Tiêu hận không thể cầm một miếng đậu hũ đập vài cái trên đầu mình.
“Đạo diễn Tề, xin cho tôi diễn lại một lần.”
Đạo diễn Tề phất tay, vẻ mặt không kiên nhẫn : “Để Thanh Trà bắt đầu trước, cô đến phòng nghỉ bình tâm một chút đi.”
Tiêu Tiêu vẻ mặt không hiểu, để cho cô bình tĩnh cái gì?
Trợ lí bên cạnh cầm khăn mặt trắng liều mạng nháy mắt với cô, cuối cùng không biết làm sao, nhỏ giọng nói với Tiêu Tiêu: “Mặt của em còn đỏ hơn trứng
luộc …”
Tiêu Tiêu sửng sốt, vọt vào phòng nghỉ, hai tay bụm gương mặt đang nóng lên, quay sang tấm gương nhìn.
Trợ lí đã tương đối khách khí, mặt cô đỏ giống như mông khỉ!
“Em khỏi phải nói, ban nãy bức tranh mỹ nam tắm của Chung Thụy, chúng ta ở bên cạnh nhìn thấy đều muốn chảy máu mũi, quá yêu nghiệt!” Trợ lí có lòng tốt mà an ủi cô, vì muốn biểu đạt hiệu quả, còn khoa tay múa chân, biểu hiện như chiếu trên TV, fan nữ của Chung Thụy chắc chắn sẽ tăng gấp đôi!
“ … Nguyễn Tình đang gọi cô, cô ra ngoài trước đi.”
Tiêu Tiêu đang không có sức lực ứng phó với lời an ủi của trợ lí, cô thình lình nghe thấy tiếng của Chung Thụy, ngây ngốc sững sờ mà quay đầu.
Thấy anh chậm rãi đi tới, trên người chỉ ăn mặc một bộ trung y màu trắng, ngực như ẩn như hiện, so với khỏa thân còn muốn gợi cảm hơn.
Tiêu Tiêu che mũi, cảm thấy mình sắp không chịu nổi nữa. Quả thật gần đây thức đêm, hỏa khí cực mạnh, mới dễ dàng bị Chung Thụy trêu chọc.
Trợ lí đã sớm chịu không nổi, rụt rè mà bụm mũi chạy đi ra, còn không quên giúp khóa cửa, để tránh cho yêu nghiệt hoành hành, thương vong một đám…..
“Tiền bối Chung nhanh như vậy… đã kết thúc rồi sao?” Tiêu Tiêu kinh ngạc hơn, nghĩ đến Nguyễn Tình xem ra cùng với chính mình có cùng một số phận, bộ dạng bụm mặt chạy đi thì nhịn không được cảm thấy có chút hả hê.
“Năm phút đồng hồ, NG mười lần, đạo diễn Tề để cho cô ta đi gian phòng khác nghỉ ngơi, xem lại kịch bản lần nữa.”
Lời này rất nghiêm khắc, rõ ràng Nguyễn Tình không diễn đạt yêu cầu của đạo diễn Tề. Chỉ là lúc trước khi quay quảng cáo, cũng không thấy Nguyễn Tình NG
nhiều như vậy.
Quả nhiên, cô ta cũng bị bản chất tự nhiên khi diễn ban nãy của Chung Thụy làm ảnh hưởng….
Tiêu Tiêu nghĩ tới một khả năng khác, quảng cáo trước đó Chung Thụy cũng không quá nghiêm túc, nhưng mà lần này lại không giống.
Đạo diễn khác, diễn viên phát huy khả năng cũng khác.
Rõ ràng, Tiêu Tiêu cùng Nguyễn Tình đều rơi vào hoàn cảnh bất hạnh, quả thật đã đụng phải sự nghiêm khắc của đạo diễn Tề cùng với sự bắt đầu nghiêm túc của Chung Thụy.
“Vừa rồi em nhìn tôi… nhìn đến ngây người?” Chung Thụy đi tới, cúi người nhốt Tiêu Tiêu ở góc sofa.
Tiêu Tiêu không được tự nhiên mà xê dịch về phía sau một chút, đáng tiếc đã không còn chỗ cho cô chạy thoát, chỉ có thể trơ mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú của Chung Thụy ngày càng tới gần.
“Nói bậy, tôi mới không có!” Cô dù có chết cũng không thừa nhận, chính mình vào lúc quay phim, vậy mà nhìn chằm chằm Chung Thụy đi tắm đến ngây người.
Chung Thụy đưa tay xoa nhẹ môi của Tiêu Tiêu, khẽ tươi cười: “Phải không? Vậy thật là đáng tiếc!”
Đáng tiếc cái gì, Tiêu Tiêu quả thật không hiểu, nhưng mà khuôn mặt của anh ta sao càng ngày càng tới gần thế kia…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...