Đường Đường, con cũng chỉ là 1 con "nòng nọc" của ta mà thôi.
Không có quyền tự ý quyết định.
Còn nữa, đấy không phải mẹ con.
Nghe thấy bố nói vậy, Đường Đường rất bất mãn.
Thằng bé lập tức nói vào điện thoại.
- Đấy là mẹ! Con ngửi thấy mùi quen thuộc của mẹ!
- Đường Đường!
Bình thường thì nguời Đường Đường e ngại nhất chính là bố mình.
Người bố lâu năm không gặp này của thằng bé chính là một con người vô cùng nguy hiểm.
Không những vậy, giọng nói và khí chất của bố khiến cho Đường Đường rất sợ hãi.
Thằng bé không hiểu nổi vì sao bố lại không cho thằng bé nhận lại mẹ.
Rõ ràng cô gái này chính là mẹ của thằng bé.
Mùi hương trên cơ thể của cô khiến cho Đường Đường chỉ cần ngửi qua là nhận ra ngay.
Bố bảo thằng bé chính là hậu nhân của huyết tộc.
Cũng là chủ nhân tương lai của Mạc Gia, thân phận cao quý hơn người.
Chính vì thế, Đường Đường càng khẳng định chắc nịch rằng kia chính là mẹ ruột của thằng bé.
Nghĩ đến đây, Đường Đường ấm ức, sau đó cương quyết nói.
- Đường Đường có mẹ, vậy nên Đường Đường chỉ nghe lời mẹ thôi! Từ giờ Đường Đường sẽ không nghe bố nữa đâu! Bố là đồ xấu xa!
Nói xong, thằng bé lập tức tắt máy.
Không những vậy, thằng bé nắm chặt tay lại.
Sức mạnh trong người bộc phát mà bóp nát chiếc điện thoại trong tay.
Lát sau, Đường Đường quay lại giường, kéo chăn ra rồi lại chui vào vòng tay của Tư Vân chìm vào giấc ngủ.
Khóe miệng thằng bé hơi cong lên, có vẻ như rất hưởng thụ cái ôm của mẹ.
Thế là tối hôm đó, Đường Đường lại có thêm 1 đêm ngủ ngon lành bên cạnh Tư Vân.
Mà cùng lúc đó, người đàn ông không liên lạc được với Đường Đường thì tức giận cũng ném vỡ nát chiếc điện thoại xuống sàn.
Thuộc hạ đứng bên cạnh, thấy tâm trạng của ông chủ ông vui thì khẽ trấn an.
- Tiểu thiếu gia chắc nhớ mẹ quá thôi, ông chủ không cần lo lắng quá đâu.
Mạc Hàn nghe xong thì sắc mặt không những không tốt lên mà thậm chí còn lộ rõ vẻ khó chịu hơn.
- Là cô ấy!
Chỉ một câu đã khiến cho những ai có mặt trong căn phòng dần trở lên căng thẳng hơn.
Đã 5 năm rồi, Đường Đường cũng đã 5 tuổi.
Mạc Hàn vốn dĩ muốn quên đi nhưng lại không được.
Bàn tay của hắn dần siết chặt lại.
Đồ đạc trong phòng cũng vì cơn giận của hắn mà lập tức nổ tung.
Mấy năm nay, hắn bảo bọc Đường Đường rất kỹ.
Thậm chí, để tránh tai mắt của các vị trưởng lão, hắn đã cài vào dinh thự nơi Đường Đường sống không biết bao nhiêu cao thủ.
Mọi chuyện đang êm đẹp tự dưng lại xảy ra vấn đề lớn.
Tại sao, cô lại xuất hiện ở đây chứ?
Vốn dĩ hắn không cho là sự trùng hợp...
Bất giác, Mạc Hàn như hiểu ra tất cả mọi thứ.
Thì ra là Đường Đường!
Chỉ thông qua 1 tấm ảnh mà nó đã có thể nhận ra được mẹ của mình.
Quả nhiên, huyết thống đúng là thứ đáng sợ nhất.
Suy nghĩ 1 lúc, Mạc Hàn liền ra lệnh.
- Gọi điện bảo nhũ mẫu cảnh giác với đám giúp việc.
Còn nữa, cho cô ấy nghỉ việc đi.
Hai từ "cô ấy" trong miệng của Mạc Hàn khiến cho thuộc hạ bên cạnh hắn đều hiểu rõ.
Bọn họ lập tức vâng lệnh rồi đi ra ngoài ngay.
Trong phòng chỉ còn lại Mạc Hàn.
Hắn hơi đau đầu, hàng lông mày khẽ cau lại.
Đã lâu rồi hắn không trở lại nên Đường Đường có vẻ dần đang mất kiểm soát.
Có vẻ như, sắp tới hắn nên trở về thôi.
***
Không biết có phải là sự xuất hiện của Tư Vân là 1 bước tiến triển tốt hay không nhưng cô đã khiến cho tiểu thiếu gia nhà này thay đổi không ít.
Sáng phải dậy đúng giờ, thay quần áo, làm vệ sinh cá nhân, ăn sáng...
Đi đứng hay ăn nói phải lễ phép với người lớn.
Dù cho những người kia có là giúp việc hay gia sư thì cũng phải biết kính bề trên.
Hôm nay Đường Đường vừa học xong bài giảng từ gia sư riêng.
Đợi đến giờ nghỉ giải lao, Tư Vân liền đem vào cho thằng bé 1 cốc nước cam.
Trông thấy cô, Đường Đường hào hứng nhảy xuống ghế rồi chạy lại ôm chầm lấy cô.
- Hôm nay Đường Đường ngoan lắm, muốn được mẹ ôm cơ.
Tư Vân không kiềm chế nổi trước sự đáng yêu này nên đã lập tức ôm lấy thằng bé lên.
Đường Đường cười vui vẻ lắm.
Hết giờ nghỉ, Tư Vân liền ra ngoài để cho Đường Đường tiếp tục học.
Khi cô vừa đi đến ngoài hành lang, đột nhiên nhũ mẫu gọi cô lại.
Bà dẫn cô đến phòng khách, bảo cô ngồi xuống rồi vào lấy 1 phong bì dày cộp ra.
- Tư quản gia, đây là lương tháng này trả trước của cô.
Hôm nay cô có thể nghỉ việc.
Vừa nói, nhũ mẫu liền đẩy phong bì lớn về phía của Tư Vân.
Tuy cô rất có nhiều sự thắc mắc, nhưng lại thôi.
Bản thân cô là 1 người thẳng thắn.
Chắc vì quá nghiêm khắc với tiểu thiếu gia nên đã bị đuổi.
Thật tình Tư Vân có một chút hụt hẫng.
Nhũ mẫu quan sát Tư Vân rồi tiếp tục.
- Tư quản gia, cô làm việc rất tốt.
Tiểu thiếu gia cũng rất nghe lời cô không có quậy phá nữa.
Nhưng...!Đây là lệnh của ông chủ...
- Tôi biết rồi.
- Cô yên tâm, sau khi rời khỏi đây, sẽ có người giới thiệu cho cô 1 công việc tốt hơn với mức lương tương đương như ở đây.
Tư Vân chỉ gật đầu.
Cô cầm lấy tiền, sau đó rời khỏi phòng khách.
Ngày hôm ấy, Tư Vân phải dỗ cho Đường Đường ngủ say rồi mới cầm đồ rời khỏi dinh thự được.
Cứ tưởng mọi thứ sẽ yên bình, thật không ngờ tối hôm đó Đường Đường không tìm thấy Tư Vân thì vô cùng tức giận.
Cũng tối hôm đó, cả dinh thự náo loạn cả lên.
Một nữ giúp việc cả người ướt sũng nước mưa, chạy vào thông báo cho nhũ mẫu.
- Nhũ mẫu, tiểu thiếu gia biến mất rồi...!
Nhũ mẫu nghe được tin thì sốt ruột, vội vàng liên lạc với ông chủ.
Mà Đường Đường lúc này đang từ tốn đi trong màn mưa.
Thằng bé đeo 1 cái túi nhỏ chéo chống nước, tay phải đang nắm chặt hình của bố có vẻ rất bất mãn.
Đương nhiên thằng bé có thể biết được vì sao mẹ lại nghỉ việc.
Ngoại trừ thằng bé ra thì chỉ có lệnh của bố mới có trọng lượng thôi.
Vừa đi, Đường Đường vừa lẩm bẩm.
- Bố dám đuổi mẹ đi sao...!Vậy thì Đường Đường sẽ đi theo mẹ, có bố mới rồi thì bố này coi như bỏ!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...