Hơn mười hai tiếng sau, Kaarlo mới mệt mỏi rỏi khỏi phòng cấp cứu, lúc nãy người đàn ông cũng được y tá đẩy ra, hắn bất động da trở nên trắng bệch còn đang thở bằng mặt nạ oxi, nhìn có vẻ đã qua cơn nguy kịch.
Tống Ngọc Thư cùng bọn đàn ông vội vã đi đến, bọn họ ai nấy trong cũng thẫn thờ, vật vả không kém quần áo vẫn xộc xệt không có tâm trạng để thay ra, đi lại gần Kaarlo.
“ Anh ta không sao rồi nhưng khi nào tỉnh giật thì chúng tôi vẫn chưa thể nói chắc, bây giờ cần phải theo dõi bệnh tình kỹ hơn “.
Tống Ngọc Thư thở phào nhẹ nhõm, hắn không sao thì cô có thể thoát khỏi mũi dao của bọn đàn ông này rồi, bây giờ mới nhớ đến bản thân vẫn chưa bỏ bụng miếng nào, cô ôm bụng mình đi lên phòng làm việc của Sarah mặc bọn người này ở lại làm gì thì làm.
Cô đợi hơn hai mươi phút sau mới thấy Kaarlo tìm đến, anh lập tức ngồi xuống ôm lấy cô, lo lắng không yên: “ Sao em gặp bọn họ vậy?, em không bị thương thật đó chứ?”.
Tống Ngọc Thư không nói không rằng chỉ bĩu môi lắc lắc đầu, cô bây giờ đối đến mức nhìn không rõ mọi thứ xung quanh nữa, cũng không hơi đâu nghĩ đến mấy chuyện đó để mà kể lại cho anh, cô ôm bụng dùng ánh mắt đau khổ nhìn người đàn ông, Kaarlo nhanh chóng hiểu ra liền lấy điện thoại đặt một vài món, dù có là rất muốn biết chuyện như thế nào nhưng Sarah đối với anh vẫn quan trọng hơn, nhìn cô người bê bết mồ hôi cơ thể còn dính dính vì vẫn chưa được tắm, quần áo cũng nhe nhuốc buồn đất, vạt quần còn dính cả máu mà thương xót.
Tống Ngọc Thư vừa nghe mùi thức ăn liền không nghĩ đươhc gì mà cúi đầu ăn lấy ăn để, cô bình thường ăn rất nhiều bây giờ lại nhịn hơn mười mấy tiếng liền nên mới có dáng vẻ như một kẻ chết đời mà ăn điên cuồng.
Kaarlo ngồi bên cạnh không nỡ rời nửa bước, ân cần chăm cho cô ăn còn gọi y tá mang đến cho cô một bộ đồ khác, ở bệnh viện lại không có đồ thường ngày nên chỉ có thể mặc đồ của y tá.
Ăn no nê xong quần áo cũng được thay ra, cô liền trở về dáng vẻ đàng hoàng như thường ngày, chỉ là vẫn chưa được ngủ một giấc nào nên gương mặt có hơi phờ phạc, lúc này Kaarlo cũng có một cuộc phẫu thuật liền đi ngay, cô lại tò mò tìm xuống bọn đàn ông đó, lần này muốn xem thử tên đại ca này rốt cuộc trông thế nào cũng muốn biết rốt cuộc bọn họ có thân phận gì.
Tống Ngọc Thư trong bộ đồ y tá đi trong bệnh viện khiến không ít người hiểu lầm mà gọi lại để kiểm tra tình hình cho người nhà của họ nhưng bây giờ không phải giờ làm của cô nên dù có muốn giúp cũng không thể tùy tiện giúp được.
Đi vào căn phòng bệnh riêng còn là phòng vip của bệnh viện, bên cạnh người đàn ông không thiếu người chăm lo, dù là ăn uống hay tắm rửa thì một người một việc, đàn em của anh ta cứ nghĩ chỉ có mỗi những tên đàn ông đêm đó không ngờ bây giờ bọn họ từ đâu kéo đến đây lấp kín phòng bệnh, đứng ở bên ngoài cô nghe bọn họ nói chuyện.
“ Đại ca bọn người đó đã ghi hận với chúng ta lâu như vậy, hơn nữa không hiểu sao người của bọn họ lại đông đến mức chúng ta cứ giết mãi mà vẫn bị bọn họ tấn công “.
“ Cậu bị ngu hả, bọn họ là bạo loạn có đồng bọn ở khắp mọi nơi, tên đứng đầu cũng là một ông trùm không thua gì với đại ca chúng ta đâu “
Bây giờ Tống Ngọc Thư cũng hiểu phần nào về mấy tên đàn ông này, nghe bọn họ gọi tên đàn ông đó là đại ca vậy mà cô không nghĩ ra chuyện này.
“ Đại ca cũng may hôm đó chúng ta gặp được nữ bác sĩ đó nếu không đợi đến lúc đưa anh đến bệnh viện sợ là không kịp nữa “
“ Này nhắc tôi mới nhớ, cô bác sĩ đó cũng thật xinh đẹp cô ta cũng là bác sĩ của bệnh viện này “
“ Từ lúc đại ca chuyển sang phòng hồi sức thì không thấy cô ta đâu nữa “
Tống Ngọc Thư đứng bên ngoài thái độ chán ghét khi nghe bọn họ nói về mình, cô vốn muốn vào thăm nhưng lại bị mấy tên này làm cho mất hứng nên chỉ đành đứng đây theo dõi tình hình.
“ Cô ta là bác sĩ bệnh viện này?, tên là gì? “
Bây giờ tên đại ca thần bí của bọn họ mới mở miệng, giọng của hắn lạnh ngắt lại mang sát khí, cho dù chỉ là một cách hỏi bình thường cũng khiến Tống Ngọc Thư không hiểu vì lí do gì mà rùng mình, cô còn lóe lên tia lo sợ, giọng của hắn rất quen, dường như đã nghe qua ở đâu đó rồi.
“ La Sarah, đại ca “
“ Này đến tên cũng đẹp như vậy, haha “
“ Sarah? “, tên đại ca nhếch khóe môi nhắc lại nhưng lại có vẻ rất hứng thú với cái tên này, hắn nhếch khóe môi lên rồi lại trở về nét lạnh lùng vốn có.
Tống Ngọc Thư như bị điều khiển cô không làm chủ được chân mình mà từ từ đi vào nhưng cũng chỉ cách cánh cửa vài ba bước lúc này tên đàn ông đang đứng trước mặt tên đại ca quay người đi sang chỗ khác, cuối cùng cô cũng có thể nhìn thấy được gương mặt của tên đại ca thần bì này, gương mặt người đàn ông hiện ra rất trõ trước mắt cô, Tống Ngọc Thư trần mắt cơ thể cô bất giác run nhẹ, cô đưa tay bith miệng mình để ngăn lời sắp phát ra, gương mặt này chính là chấp niệm cả đời của cô, là người đã khiến cô trở nên điên cuồng mà đâm đầu, bây giờ trong mắt cô hắn là một người quen, người quen mà cô không muốn gặp lại nhất, nói đúng hơn là một người quen không nên gặp lại.
Lâm Bách Tuế
Tống Ngọc Thư nhanh chóng quay lưng, hai mắt cô đỏ hoe lên không kiềm đươhc mà rơi nước mắt, bất ngờ tiếng hít mũi của cô vang đến tai bọn đàn ông, Tống Ngọc Thư sợ hãi chạy nhanh ra khỏi phòng bệnh, cô chạy như thể vừa nhìn thấy ma.
Cô vì muốn quên anh mà đã chạy đến tận nơi này, vì muốn có thể ép bản thân nên mới chọn cách bắt đầu lại cuộc sống ở nơi đất khách quê người, vậy mà,! vậy mà cô vẫn gặp lại anh.
Trong lòng Tống Ngọc Thư rối ren như tơ, lúc đó cô muốn chạy lại gọi tên hắn nhưng lại không đủ can đảm mà bỏ chạy, cô chợt nhớ lại năm đó Lâm Bách Tuế đã nói với mình rằng ‘ Tống Ngọc Thư tốt nhất đời này đừng để tôi gặp lại cô nữa,! nếu không tôi sẽ không bao giờ để cô rời khỏi tay tôi nữa ‘, cô liền hoảng sợ, cô đúng là không muốn gặp lại anh nữa nếu không nửa đời về sau cô sẽ không còn cơ hội rời khỏi bàn tay của người đàn ông này nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...