Jimson cùng vài người khá nói là xử lí Kaarlo và David nhưng thật ra là thả hai bọn họ đi, còn cố tình bịt mắt chở hai tên đàn ông đến một nơi thật xa khỏi biệt thự rồi mới mở bịt mắt để bọn họ tự sinh tự diệt.
Tống Ngọc Thư hạnh phúc ngồi trên đùi anh, thời khắc này cô có cảm giác mình chính là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời, hay tay đan chặt vào tay Lâm Bách Tuế cả hai chỉ nhìn nhau rồi cười mãi nhưng càng nhìn anh Tống Ngọc Thư lại càng cảm thấy ngại ngùng, tim cô cũng đập thình thịch từ nãy giờ, cô nhìn Lâm Bách Tuế một hồi lại thu đi nụ cười rồi cúi đầu ôm bụng mình.
“ Bách Tuế, em đói “, bây giờ mới nhớ ra mình còn chưa ăn sáng nhiều chuyện xảy ra khiến bụng cô càng trở nên thôi thúc mà đánh trống kêu oan.
Lâm Bách Tuế cũng sực nhớ ra đám đàn ông bọn họ cũng chưa ăn sáng cũng quên mất dặn Jimson nấu bữa sáng để lại cho cô, anh thuận thế bế cô đi thẳng về bàn ăn rồi lớn tiếng gọi bọn người Jimson đang ở ngay ngoài cửa vào cùng ăn sáng.
Jimson trong lúc nấu ăn cũng nhận được tín hiệu từ Lâm Bách Tuế mang đến cho cô một ly sữa tươi, anh vẫn nhớ ra người phụ nữ này của anh rất thích uống sữa đặc biệt là sữa không đường, cô có thể chỉ uống sữa mà không ăn ngày này qua ngày khác cũng không biết ngán là gì, nhưng người đàn ông thì dù là sáng , trưa , chiều hay tối cũng chỉ có mỗi rượu và rượu, chỉ có điều Lâm Bách Tuế lại uống nước lọc đơn giản hơn.
Tống Ngọc Thư có chút ngạc nhiên mấy ngày qua cô cũng thường xuyên mở tủ lạnh nhưng không thấy có sữa, uống một ngụm lớn rồi quay người tò mò với Lâm Bách Tuế
“ Còn có sữa à, mấy ngày trước em không thấy “
“ Anh chỉ mới bảo Jimson mua hôm qua, trong tủ lạnh còn có đồ ăn vặt và kem em muốn ăn thì ăn “.
Lâm Bách Tuế lại còn có mặt cưng chiều người ta như vậy điều này cũng khiến bọn đàn ông được dịp trố mắt, bao lâu nay trong tủ lạnh ngoài rượu với nguyên liệu nấu ăn ra thì không có bất cứ thứ gì khác nữa, anh đã nói với đám đàn em rằng là đàn ông thì không có chuyện uống sữa hay ăn vặt càng không có chuyện ăn kem hay trái cây mà bây giờ chỉ vì sự xuất hiện của cô mà thứ gì cũng có đủ, cô cũng là người phụ nữ đầu tiên nhận được sự cưng sủng này của Lâm Bách Tuế, một ông trùm xã hội đen lãnh khốc.
Tống Ngọc Thư cười khúc khích gật gật đầu cô uống ngụm nữa liền hết ly sữa nhưng vẫn thấy không đủ, người phụ nữ dè dặt đẩy cái ly về phía Lâm Bách Tuế ngầm ra hiệu cho anh lấy thêm một ly, lần này thấy Jimson đang bận rộn Lâm Bách Tuế tự mình đứng lên rót thêm cho cô một ly sữa nhưng không phải là sữa bò trắng lần này lại là sữa có vị socola, Tống Ngọc Thư cũng rất thích chỉ cần là sữa thì có là mùi vị gì cô cũng thích, cô hạnh phúc nhận lấy cái ly từ tay anh uống xong thêm một ly thì Jimson cũng đã nấu xong bữa sáng.
Một món mỳ sườn bò được trang trí thêm hai quả trứng mùi thơm này có chút lạ hơn nữa cũng rất thơm, Tống Ngọc Thư nhanh chóng đưa mắt ngắm tô mỳ thật lâu món mỳ này cô chưa từng thấy qua hơn nữa đây không phải thực phẩm của châu Phi mà là đồ ăn Trung Hoa, nhìn rất ngon mắt cô húp sột soạt ấy đũa liền thấy cô ăn ngon miệng Lâm Bách Tuế vui đến mức no.
...
Tống Ngọc Thư đang ngủ trưa thì nhận được điện thoại từ bệnh viện nói một thôi một hồi cô cũng sực nhớ ra đã mấy ngày cô không đến bệnh viện rồi, giám đốc bệnh viện còn nói nếu hôm nay còn không đến làm việc thì sẽ đuổi cô.
Tống Ngọc Thư hốt hoảng cô chọn đại một bộ đồ rồi trang điểm qua loa chạy xuống muốn báo cho Lâm Bách Tuế một tiếng nhưng lại không nhìn thấy đám đàn ông đâu chỉ đành im lặng đến bệnh viện trước.
Ở bệnh viện
Trong phòng giám đốc bệnh viện, người đàn ông tên là Louis cũng là chủ của bệnh viện này nghiêm nghị cao giọng chỉ trích Tống Ngọc Thư
“ Cô nghĩ đây là đâu, muốn đến thì đến muốn đi thì đi à, cô đừng quên cô là một bác sĩ cô xem mạng người là gì hả? “
Tống Ngọc Thư không dám hó hé cô biết rõ tính cách nghiêm khắc của người đàn ông này cô càng giải thích chỉ khiến ông ta càng tức giận hơn, đã hai tiếng trôi qua mà vẫn chưa ngừng chửi mắng cô nếu cô mà mở miệng lí do lí trấu cũng không biết đến khi nào ông ta mới ngừng nói.
Cho dù cô có là bác sĩ giỏi đứng đầu trong bệnh viện thì cũng không thể chấp nhận chuyện cô trở nên vô trách nhiệm như vậy, điều này cô cũng hiểu rất rõ chỉ là mấy ngày qua xảy ra quá nhiều chuyện cô lại quên mất bản thân là một bác sĩ bao nhiêu mạng người còn mong ngóng cô.
Tống Ngọc Thư vừa bước ra khỏi cánh cửa thần chết kia liền thở dài một hơi, Louis là người nói nhưng người nghe như cô lại mệt mỏi gấp đôi, trở về phòng làm việc đưa tay sờ túi theo thói quen tìm điện thoại thì lại không thấy đâu cô cũng nhớ ra mấy ngày qua điện thoại cũng không có ở bên cạnh cũng không nhớ rõ từ lúc nào mất đi rồi.
Tống Ngọc Thu còn chưa đặt mông ngồi được nửa tiếng từ máy thông báo đã vang lên có một người bị tai nạn giao thông tình hình rất nguy hiểm lập tức cho gọi cô chuẩn bị tiến hành cấp cứu, cô nhận được lệnh cũng quên đi sự mệt mỏi vội tay vội chân tìm đến sau khi kiểm tra qua tình hình của người đàn ông cô gằng giọng ra lệnh cho mấy y tá đứng bên
“ Xuất huyết não, chuẩn bị phẫu thuật nhanh chóng gọi thêm một bác sĩ về khoa thần kinh đến hỗ trợ tôi “.
Người đàn ông được đẩy nhanh vào phòng cấp cứu người nhà cũng chạy theo đau buồn khóc lóc.
Tống Ngọc Thư sau khi thay đồ phẫu thuật cùng sát trùng tay cũng không để phí một giây phút mà tiến hành phẫu thuật ngày sau đó hai phút bác sĩ nam của khoa thần kinh cũng đi vào cả hai nhìn nhau gật đầu ra hiệu bắt đầu.
Tình hình người đàn ông vô cùng nguy hiểm, xuất huyết não là một ca đại phẫu thuật có thể dẫn đến tử vong bất cừ lúc nào, Tống Ngọc Thư đã trở thành bác sĩ năm năm nhưng đây là ca xuất huyết não thứ hai cô chính tay phẫu thuật, cô nhớ ca trước đó là cách đây gần hai năm lúc đó là một bà già lớn tuổi vì tuổi đã lớn nên trong lúc phẫu thật bà ấy đã qua đời cô nhớ mãi nổi đau đó vậy nên bây giờ cô cũng rất lo sợ quá khứ lại xảy ra lần nữa.
“ Tiến hành mở hộp sọ, lượng máu tích tụ bên trong quá lớn “, Tống Ngọc Thư nói cao giọng ánh mắt cô cũng không rời bệnh nhân dù là một giây.
Cô có thể biết rõ bản thân đang rất run rẩy nhưng sự lo lắng chính là điểm chí mạng của bác sĩ nhất là trong tình cảnh đang tiến hành phẫu thuật.
Hơn hai mươi tiếng sau
Cuộc đại phẫu thuật mới kết thúc, tình hình người đàn ông đã có hy vọng, đội ngũ bác sĩ không mệt mỏi thiếu điều nắm bệt ra đất, Tống Ngọc Thư không còn thấy rõ mọi thứ xung quanh nữa, đầu cô đang choáng váng còn không có tinh thần thay ra bộ đồ phẫu thuật chỉ qua loa sát trùng đôi bàn tay mình rồi trở về phòng làm việc chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi ai ngờ lại ngủ thiếp đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...