Cơn mưa thứ mười một
Editor: Bướm Krisục
Thư Du ôm Vượng Tài từ trong cửa hàng thú cưng đi ra, sau một khoảng thời gian rèn luyện, bây giờ cô đã có thể di chuyển bằng nạng dễ dàng hơn. Một tay ôm lấy bé cún, một tay chống nạng, bộ dạng bối rối đứng ở ngã tư đường về nhà quen thuộc.
Bởi vì chân đang bị thương, vốn dĩ Thư Du cũng không muốn ra khỏi nhà. Lần cuối cô ra ngoài là vào cuối tuần trước. Một tuần này cô chỉ ở nhà để chỉnh lại đề cương cho bộ truyện mới, thiết lập tính cách nhân vật trong truyện, hơn nữa cô còn phải chăm sóc cún con. Thư Du sớm cũng đã quên mất người hàng xóm khiến trái tim cô rung động từ lâu.
Nếu không phải Mèo Nhỏ đột nhiên nhắc tới, Thư Du đã quên mất sự tồn tại của người này.
Hôm ấy, đồ vật Mèo Nhỏ gửi tặng cô đã được chuyển đến, Mèo Nhỏ phấn khích gọi điện cho Thư Du: “Cá Nhỏ, Cá Nhỏ, cậu còn thích không? Tiến triển như thế nào rồi?”
Thư Du đang mải mê xây dựng tính cách nhân vật trong bộ truyện mới của mình, không nghĩ ngợi nhiều liền đáp lại: “Không được, không thể để tiến triển quá nhanh được, tớ không thể để nữ chính giết mất Boss nhanh như vậy được, Boss về sau vẫn còn lợi ích nữa…”
Mèo Nhỏ: “Boss cái gì mà Boss? Tớ đang nói cậu với anh hàng xóm đẹp trai kia kìa!”
Thư Du lúc này mới nhớ tới sự tồn tại của người nào đó.
Trước kia cô cùng Mèo Nhỏ nói chuyện phiếm, vốn dĩ lúc đầu cảm xúc vô cùng mãnh liệt nhưng sau đó cô cũng đã bình tĩnh lại. Sau khi nghiêm túc tự hỏi lại chính mình, Thư Du cũng cảm thấy có lẽ chỉ là ấn tượng tốt với anh mà thôi. Hơn nữa, cô còn phải bận rộn kiếm tiền nuôi cún con, không có thời gian hỏi thăm anh.
Huống chi… Cô còn không biết đối phương có bạn gái hay không. Thư Du vốn dĩ biết mình chỉ có thể suy nghĩ một chuyện vào một thời điểm, cô vẫn không nên tiếp xúc với anh trước khi biết anh rốt cuộc đã có người yêu hay bước vào hôn nhân chưa.
Thấy Thư Du nói như vậy, rõ ràng trước kia Mèo Nhỏ ngăn cản cô lúc này lại nôn nóng nói: “Không tiếp xúc sao được? Tình cảm nảy sinh từ quá trình tiếp xúc với nhau, chính cậu cũng nói anh ta đẹp trai lại còn ấm áp, chắc chắn anh ấy được rất nhiều người thích, cậu mà chậm chạp có thể vụt mất đấy.”
Thư Du còn không nghĩ tới việc này liền nói: “Người chứ đâu phải đồ vật đâu, cách nói này của cậu kì lạ quá đi.”
Mèo Nhỏ: “Trời ạ, thật chẳng giống với cậu trước kia chút nào cả. Lúc mới biết rõ ràng tớ thấy cậu vô cùng thông minh và dễ thương. Thế mà mới qua vài năm, cậu lại ngốc đi rồi? Cậu thật sự không quan tâm đến đàn ông và phụ nữ chút nào sao?”
“Không quan tâm.” Giọng nói Thư Du dịu dàng: “Ba tớ nói tớ vẫn còn nhỏ, tớ nên tập trung học tập và làm việc trước đã.”
Mèo Nhỏ đành phải nói: “Thôi, mấy thực đơn và công thức nấu ăn tớ đều đã đặt trong đó rồi đấy. Cậu cứ nấu trước đi, đến lúc nào đó tớ lại dạy cậu cách thử”
Đáng tiếc Thư Du dạo này bận rộn, đến tận bây giờ cô vẫn chưa nấu mấy món tầm bổ cho xương cốt mà Mèo Nhỏ gửi tới.
Một tuần qua đi, đã đến hôm mà thư du và cún con đều phải tái khám. Thư Du không thể tự đi xuống lầu, nên cô nhờ sự giúp đỡ xung quanh và cùng nhau đi xuống lầu. Nhưng đến lúc đưa Vượng Tài đi khám xong, cô mới nhớ ra còn phải đưa cún con lên nhà sau đó mới đến được bệnh viện.
Thư Du mệt mỏi, Vượng Tài bị ôm trong lòng không dám cử động, nhìn chủ nhân của mình chống nạng chậm rãi bước ra khỏi khu dân cư để lên thành phố.
Cô đói bụng, có thực thì mới vực được đạo, Thư du nghĩ nên ăn gì đó trước sau đó đi tái khám cũng không muộn.
Cùng lúc đó
Mạnh Duẫn Phong nhàm chán ngáp dài, nhìn Mạnh Duẫn Án làm xong bánh kem, sau đó rửa tay và thu dọn bàn làm bánh, đem toàn bộ dụng cụ làm bánh vệ sinh sạch sẽ. Sau đó anh cẩn thận mà thu dọn lại đồ đạc của bản thân.
“Có cần thiết đến mức phải tự mình làm hết thế không? Sao không tìm thêm vài người?”
Mạnh Duẫn Phong ngồi một bên chán nản nhìn, thấy em trai mình mãi không lên tiếng đáp lại, anh ta lại cố tình nói: “Em tính cả đời đều ở chỗ này làm bánh kem hả?”
Mạnh Duẫn Án rốt cuộc cũng có phản ứng lại, lên tiếng: “Ừm.”
“Thật là, không có chí hướng.” Mạnh Duẫn Phong uống hết cốc cà phê trên tay, nhìn Mạnh Duẫn Án cởi tạp dề cùng găng tay ra, sau đó lại cẩn thận dặn dò nhân viên lễ tân.
Dường như Mạnh Duẫn Án vì bị Mạnh Duẫn Phong làm phiền, đôi lông mày nhíu lại, nhưng anh vốn dĩ là một người được dạy dỗ tốn, nên nhanh chóng kiểm soát cảm xúc của mình. Sau đó bình tĩnh liếc nhìn Mạnh Duẫn Phong: “Cảm thấy em không có chí hướng, vậy thì anh đừng đến Phúc Thành nữa.”
Mạnh Duẫn Phong nhớ tới mục đích bản thân đến Phúc Thành, anh ta xấu hổ ngậm miệng lại không nói nữa.
Nhìn thấy Mạnh Duẫn Án vẫn còn định làm nốt công việc còn lại, Mạnh Duẫn Phong không nhịn được mà lên tiếng thúc giục: “Còn bao lâu nữa? Ở đây vẫn còn nhiều hành lý của anh như vậy.”
“Lại không làm ngươi vẫn luôn dẫn theo, không phải phóng sao.” Mạnh Duẫn Án không để ý tới anh ta, cố ý kéo dài thời gian.
“Ding… ding…”
Cửa hàng bánh kem được đẩy ra, chiếc chuông gió được treo phía trên cánh cửa lắc lư theo, phát ra nhưng âm thanh thanh thúy.
Mấy người ở trong đại sảnh đều nhìn về phía cửa.
Thư Du ôm chú cún, chống nạng, từ từ đẩy cửa tiến vào.
Cô đang định ra bên ngoài, nên khoác một chiếc áo màu kaki, kết hợp với chiếc quần jean màu xanh nước biển, đeo thêm một chiếc túi sách. Đôi má ửng hổng, mệt mỏi thở gấp.
Điều đáng thương hơn với vẻ ngoài của cô chính là dáng vẻ mong manh yếu đuối của cún con, chú cún run sợ được Thư Du ôm vào trong lồng ngực. Nó cuộn tròn mình lại như quả bóng, ánh mắt run sợ quan sát xung quanh.
Nữ nhân viên tóc ngắn trong cửa hàng – Vương Thanh Thanh nhìn thấy vị khách hàng quen thuộc lại ở trong bộ dạng như thế này liền kêu lên một tiếng, sau đó nhanh chóng chạy lên giúp đỡ. Nhưng đến khi cô ấy tới gần, cún con có chút sợ hãi, ngước mắt lên nhìn Thư Du.
Thư Du đã lâu lắm không nhìn thấy Mạnh Duẫn Án, lúc này có hơi bất ngờ. Nhưng ngay sau đó cô cũng khôi phục lại tinh thần, quay ra nói lời xin lỗi với Vương Thanh Thanh: “ Thật ngại quá, tôi không thể sắp xếp được thời gian, chỉ đành phải mang theo cún con nhà tôi tới đây, tôi có thể mua chút đồ được không? Mua xong tôi sẽ đi ngay và nhất định sẽ không để cún con xuống đất đâu.”
Vương Thanh Thanh nhìn Mạnh Duẫn Án, thấy anh gật đầu, cô ấy liền lên tiếng trả lời: “ Có thể, không sao đâu, cô cứ vào đi.”
Thư Du đang mải chú ý Vượng Tài, nên không nhìn thấy hai người bọn họ trao đổi ánh mắt, mãi đến khi nghe thấy Vương Thanh Thanh lên tiếng, cô mới buông tay đang bám ở khung cửa xuống, nghiêng người đi vào cửa hàng bánh kem.
Ánh mắt cô không tốt, bị cận thị nhưng cô không thích đeo kính. Vừa nhìn về phía trước liền thấy Mạnh Duẫn Án là vì lúc nãy đi trên đường nhắc mãi đến anh, ai ngờ được lúc này người trong lòng lại xuất hiện ngay trước mặt. Bây giờ lại thấy bên cạnh Mạnh Duẫn Án xuất hiện một người có vẻ ngoài giống anh. Anh ta mặc vest đeo cà vạt, trông vô cùng nam tính. Nhưng khí chất của anh ta không giống Mạnh Duẫn Án, nhìn dáng vẻ này có chút cà lơ phất phơ.
Khuôn mặt rất giống Mạnh Duẫn Án, nhưng lông mày và mắt lại không giống nhau chút nào, khiến cho người khác nhìn vào cảm thấy rất khác nhau.
Mạnh Duẫn Án trầm tính, nội tâm, cho dù hàng lông mày rậm nhưng không hề để lại cảm giác phô trương. Sắc thái thích hợp hoàn toàn phù hợp với khí chất toàn bộ con người, không hề gây cảm giác khó chịu. Trái lại, người đứng bên cạnh anh, vừa thấy cô bước vào liền nở nụ cười có chút ngả ngớn. Thư Du không hiểu trong mắt kia có ý tứ gì, nhưng cô không hề thích cảm giác ấy chút nào.
Mạnh Duẫn Phong cảm nhận được ánh mắt thăm dò của Thư Du, lại nhìn thấy ánh mắt của Thư Du cứ nhìn mình rồi lại nhìn Mạnh Duẫn Án, nhịn không được mà đưa tay sờ sờ mặt mình.
Vừa định nói gì đó, trong mắt anh ta vẫn còn mang theo ý cười, nhưng ai ngờ vừa nhìn qua, lại nhìn thấy cảnh tượng Mạnh Duẫn Án vốn dĩ đang dựa vào tủ đựng đồ của quầy bánh ngọt lúc này lại đổi tư thế, từ từ đứng thẳng người dậy.
Mạnh Duẫn Phong lăn lộn trong giới thương trường, đã sớm luyện được thuật đọc tâm chỉ qua ánh mắt, anh ta còn hận không thể vừa quay đầu nhìn ánh mắt của người khác liền biết trong lòng họ đang nghĩ cái gì. Tự nhiên phát hiện Mạnh Duẫn Án thay đổi, ai ngờ bên kia Mạnh Duẫn Án cũng ý thức được bản thân vừa làm cái gì. Mạnh Duẫn Phong còn chưa kịp nói gì, ánh mắt thờ ơ kia đã nhìn tới anh ta.
“Anh muốn nói cái gì?”
“… Hai người quen nhau à?” Mạnh Duẫn Phong bị nhìn thấu tâm tư, không vòng vo thêm nữa liền nói thẳng.
Mạnh Duẫn Án gật đầu, đáp: “Là hàng xóm, chân cô ấy bị thương là do bị ngã.”
Thư Du nghe thấy đoạn hội thoại này, nhìn về hướng hai người mà mỉm cười chào hỏi: “Buổi chiều tốt lành.”
Mạnh Duẫn Án gật đầu đáp lại lời chào hỏi này của cô, sau đó lên tiếng hỏi thăm: “Sao lại ôm cún con ra ngoài vậy?”
“Vừa rồi tôi mang Vượng Tài đi kiểm tra sức khỏe, lát nữa tôi cũng phải đến bệnh viện tái khám. Vốn dĩ còn nghĩ có thể mang cún con đi khám cùng, nhưng không ngờ mang theo nó lại khó khăn như vậy. Nên tôi định mua chút đồ rồi đem Vượng Tài trở về trước.”
Thư Du cảm thấy có lỗi, tự biết bản thân không nên mang Vượng Tài đến chỗ bán đồ ăn.
“Cô muốn ăn cái gì?” Mạnh Duẫn Án nghe xong lời này, ánh mắt dừng lại trên vết thương chưa lành ở trên chân của Thư Du: “Chân của cô như thế này, có thể đi lên đi xuống nhiều lần như vậy sao?”
Thư Du cảm giác được tâm trạng của Mạnh Duẫn Án hôm nay không tốt lắm, nói chuyện không có sự dịu dàng và kiên nhẫn như mọi khi, nhưng ngữ điệu trước sau đều vô cùng lịch sự, cô không biết cảm nhận của mình có sai không nữa. Lời từ chối vừa thốt lên liền bị xen ngang “… Có thể”
“Không thể.”
Hai người đồng thời lên tiếng, Mạnh Duẫn Phong nhìn về phía Thư Du vừa bị xen ngang.
“Chân bị thương như thế này, không nên vận động mạnh đâu, em nói xem có đúng hay không?”
Mạnh Duẫn Phong huých tay Mạnh Duẫn Án, anh ta có thể nhìn ra hai người này có vẻ khá thân thiết, thậm chí hiếm thấy Mạnh Duẫn Án chủ động quan tâm đến người khác như này, hôm nay anh ta thấy như vậy nhịn không được mà nhiều lời thêm vài câu.
“Cô gái à, em phải thương lấy mình chứ. Em nên…”
“Cô muốn ăn gì, tôi dẫn cô đi ăn gì đó trước.” Mạnh Duẫn Án lấy chìa khóa xe ra, sau đó đứng dậy để Thư Du có thể nhìn thấy đồ ngọt trong quầy bánh kem.
Thư Du cũng không quen biết Mạnh Duẫn Phong, cô cũng không muốn tiếp xúc thêm với anh ta, lúc cô đứng bên cạnh chờ Mạnh Duẫn Án, cô lại ngửi thấy mùi hương ngọt ngào trước đây.
Mùi hương này… Sao lại quen thuộc đến thế… cứ như nó luôn quanh quẩn bên cô vậy.
Ban đầu Thư Du có chút trầm tư, suốt một tuần cô đều suy nghĩ mùi hương không nam tính ở trên người Mạnh Duẫn Án có phải là của một người phụ nữ thân thiết với anh hay không, sau đó lại nhận ra mùi hương ấy trên cơ thể anh rất giống mùi ở tiệm bánh này.
Cho nên… có phải mùi hương này không?”
Thư Du từ từ ngước mắt lên, đúng lúc chạm phải đôi mắt đen láy của người đàn ông.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...