Editor: Bướm Krisục
Beta: Gà Alicu
Phúc Thành trời nhiều mưa, khó khăn lắm mới tạnh được mấy ngày, lúc này trời lại âm u.
Mùa đông vừa mới qua đi, không khí còn vương lại chút se lạnh, hơi thở đầu mùa xuân phả vào mặt, gió nhẹ nhàng thổi, làm rối tóc người đi đường.
Thư Du tùy ý bước vào một tiệm bánh ngọt, một ngày bận rộn làm cô cũng chẳng muốn ăn cơm, thấy trời âm u, cô chọn một túi bánh hạch đào rồi nhanh chóng rời khỏi cửa hàng, vội vàng trở về nhà.
Nhìn qua trông cô có chút chật vật, hai bên trái phải đều kéo theo hai chiếc vali lớn, trong tay là chiếc bánh hạch đào vừa mới mua. Trên vai còn đeo một cái balo màu tím khoai môn, căng phồng, nhìn có vẻ rất nặng.
Trời vẫn còn lạnh, nhưng trên trán của cô lại xuất hiện tầng mồ hôi mỏng, tóc có chút rối bời dính bên má, mái tóc dài đen nhánh tương phản với làn da trắng nõn có chút ửng hồng.
Gió lại thổi mạnh hơn.
Thư Du thở dài, lấy tay lau mặt, bên tai nghe tiếng gió rít gào, túi bánh hạch đào trong tay phát ra những tiếng sột soạt.
Khu nhà mới cô sắp chuyển tới là Cẩm Tú Giai Uyển, điều kiện sống thực sự rất tốt. Thư Du lúc ấy vừa nhìn là đã thấy yêu môi trường xung quanh nơi này, sau khi nhìn thấy ngôi nhà cô ngay lập tức đưa ra quyết định.
Bận rộn một thời gian, chỉ còn sót lại một việc duy nhất.
Đồ vật đã được dọn dẹp xong xuôi, ngôi nhà nhỏ xinh đẹp chỉ đợi chủ nhân của nó vào ở. Thư Du không tính mình sẽ bỏ tiền ra để thuê người của công ty chuyển nhà, từ nhà ga tới thẳng khu nhà mới sắp tới vào ở.
Chỉ là trước mặt lúc này có hàng chục bậc thang thật dài, di chuyển có chút khó khăn.
Có lẽ vì là khu nhà mới, thang máy bên ngoài vẫn còn chưa được đưa vào sử dụng. Độ dốc có hơi cao, chỉ cần nhìn là biết việc di chuyển vô cùng khó khăn.
Bàn tay của Thư Du nắm chặt rồi lại thả lòng, đôi mày thanh tú nhăn lại thành một hàng.
Cuối cùng vẫn phải cam chịu chấp nhận số phận, nhìn thấy trên bầu trời mây đen chậm rãi kéo đến, cô cắn răng chuẩn bị kéo vali đi, nhưng sau đó lại nghe thấy tiếng lục lạc từ xa vang lên.
Sau lưng truyền đến âm thanh, nhưng không phải tiếng mưa rơi, mà là tiếng bước chân của động vật. Cùng với âm thanh leng keng leng keng của lục lạc, nghe vô cùng êm tai.
Thư Du quay đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh, lọt vào mặt cô là một chú chó Samoyed cười ngây ngô, dây buộc trên cổ rũ xuống thẳng tắp, bốn chân chạy lon ton, vui mừng muốn chạy về phía cô.
Đôi tai trắng chuyển động lên xuống một cách nhanh nhẹn, toát lên vẻ ngây thơ đáng yêu.
Trông chú chó vô cùng vui vẻ, Thư Du không nhịn được mà cong khóe môi cười cười.
“Phúc Bảo.”
Một thanh âm truyền đến, gọi chú chó Samoyed đang chạy ở phía trước lại.
Giọng người đàn ông mang theo chút trách móc, chú chó được gọi là “Phúc Bảo” như hiểu được giọng điệu chủ nhân của mình nửa là tủi thân nửa là tức giận nên “gâu” một tiếng rồi dừng bước lại, đứng tại chỗ, không có bổ nhào vào người Thư Du.
Người đàn ông tiến lên vài bước: “Thật ngại quá, nó hơi tham ăn một chút.”
Lúc này Thư Du mới nhận ra chú chó Samoyed là của người đàn ông trước mặt.
Anh ta rất cao, Thu Du là người đến từ phía Nam nên cô phải cố gắng ngẩng đầu mới có thể nhìn thấy mặt. Anh đeo một chiếc khẩu trang màu xám, thấy không rõ gương mặt, nhưng nhìn từ ánh mắt thì có thể nhìn ra tướng mạo của anh ta tuyệt đối không tầm thường.
Bởi vì là đầu mùa xuân, nên anh ta khoác một chiếc áo gió màu nâu nhạt, chất vải khá tốt, kiểu dáng thoải mái và rộng rãi. Thân hình cao ráo, vẻ ngoài toát lên vẻ dịu dàng nhưng cũng có chút lạnh nhạt xa cách.
Phúc Bảo – chú cún bị bỏ qua một bên không chịu thiệt thòi mà “hừ” một tiếng, không chịu ngồi yên nữa mà cựa quậy thân mình, ánh mắt trông mong nhìn về phía túi bánh trên tay của Thư Du.
Bây giờ Thư Du mới lấy lại tinh thần, nhìn xuống túi bánh hạch đào trong tay mình, cười nói: “Chú cún muốn ăn đồ ăn vặt là chuyện bình thường, không sao đâu.”
Cô đi đường cả ngày nên cơ thể mệt mỏi, giọng nói trở nên khàn khàn. Có lẽ do khát nước nên khi nói cổ họng có chút đau. Theo phản xạ mà đôi lông mày lá liễu thanh tú khẽ nhíu lại, khiến cho người ta cảm thấy có thiện cảm. Đôi mắt long lanh đảo một vòng, sau đó thu hồi tầm mắt.
Trời dần trở nên lạnh hơn, việc quan trọng là phải thu dọn đồ đạc.
Thư Du khịt khịt mũi, đeo ba lô lên lưng, chuẩn bị sẵn sàng cho việc leo cầu thang.
Thấy Samoyed chạy quanh cô, người đàn ông với khí chất bất phàm thu dây xích, kéo Phúc Bảo trở về.
“Cô muốn đi lên à?”
Người đàn ông mở miệng, giọng điệu bâng quơ, không bộc lộ rõ quá nhiều cảm xúc. Giọng nói trong trẻo mang theo chút khàn khàn, khiến người nghe có chút si mê.
Thư Du mới ra xã hội, trong khoảng thời gian ngắn cô thực sự không biết đáp lại câu hỏi của người đàn ông như nào.
Tuy rằng nhìn anh không giống người xấu, nhưng vẫn cần phải đề phòng cảnh giác. Cô không lên tiếng, cũng không có đưa ra đáp án chính xác.
Người đàn ông thấy vậy, cũng đoán được trong lòng Thư Du đang suy nghĩ gì, khẽ cười: “Cô giữ Phúc Bảo đi, để tôi giúp cô dọn đồ lên.”
Thư Du nâng mắt nhìn người đàn ông, đứng dậy thầm đánh giá anh trong lòng, vốn định lên tiếng nói gì đó, nhưng lại thấy người đàn ông đã đưa sợi dây xích màu đen đến trước mặt mình.
“Trời sắp mưa.”
Người đàn lời ít ý nhiều, dứt lời, anh ta lại đưa dây xích về phía trước.
“… Làm phiền anh rồi.”
Thư Du ngại ngùng lên tiếng, vươn tay nhận lấy dây xích từ anh. Phúc Bảo như biết chủ nhân của mình bận rộn, không làm loạn, ngoan ngoãn ngồi bên Thư Du, cái đầu nhỏ còn cọ cọ vào túi bánh hạch đào trong tay cô.
Bàn tay của Thư Du bị bộ lông xù làm cho ngứa ngáy, nhìn người đàn ông sải bước dài, chiếc vali trong tay anh dường như trở nên nhẹ đi hơn rất nhiều..
Cô đứng tại chỗ, thử thăm dò sờ sờ đầu của Phúc Bảo, Phúc Bảo ngoan ngoãn nhắm mắt lại hưởng thụ.
Qua hai lần di chuyển, đồ đạc của cô đều đã được anh dọn đến trước cửa. Sau đó anh vỗ vỗ tay gọi: “Phúc Bảo, lại đây.”
Phúc Bảo không chịu rời đi, tiếp tục cọ vào người Thư Du. Thư Du được yêu mà sợ, đây là lần đầu tiên cô được động vật yêu thích như vậy.
Cô còn muốn nói gì đó, nhưng lại thấy Phúc Bảo vẫn cọ vào người mình, lưu luyến không nỡ rời đi, một lát sau mới miễn cưỡng chạy về bên cạnh người đàn ông kia.
Mọi thứ đều đã được chuyển lên, Thư Du thấp giọng nói lời cảm ơn, kéo vali vào khu nhà, dựa theo kí ức tìm được tòa nhà số 5.
Có lẽ Phúc Bảo và người đàn ông kia cũng ở khu này, họ chậm rãi bước đi trên con đường quen thuộc. Phúc Bảo không yên phận, ngửi đông ngửi tây, rồi nhanh chóng chạy tới phía sau Thư Du.
Những bước đi của người ở phía sau vẫn rất vững vàng, ngay cả Phúc Bảo như vậy cũng không quấy rầy bước chân của anh, tiếng bước chân truyền đến từ phía sau ngày một gần, còn có cả tiếng bước chân của chú chó nhỏ.
Dường như lúc này mọi âm thanh đều trở nên rõ ràng, ngay cả tiếng bánh xe của vali kéo trên mặt đất cũng có thể nghe thấy được.
Tòa số 5 nhanh chóng xuất hiện trước mắt, Thư Du dừng lại, chỉnh lại vali chuẩn bị xoát thẻ.
Còn chưa kịp cất chiếc vali đi, thì cô đã thấy bóng dáng Phúc Bảo trắng như tuyết chậm rãi lướt qua cô, chú chó cùng chủ nhân của mình cùng nhau bước vào tòa số 5.
… Hình như là chung một tòa nhà?
Thư Du mím môi, không biết có nên đi vào hay không, lỡ như đối phương là người xấu thì sao?
Các trang báo cũng thường xuyên đưa những loại tin tức như phụ nữ độc thân sống một mình là đối tượng rất dễ bị các kẻ xấu nhắm đến nhất…
Bận rộn cả một ngày, lúc này đầu óc cô đã trì trệ, không thể suy nghĩ nhiều thêm, đành đi theo bước chân anh.
Đến cửa thang máy, cô tình cờ nhìn thấy người đàn ông với vóc dáng cao lớn, cùng con Samoyed ngoan ngoãn ngồi chờ trong thang máy.
Người đàn ông nghe thấy có tiếng động liền quay lại nhìn, nhưng không nói gì. Thư Du cảm thấy bản thân có hơi tiểu nhân, người ta vừa mới giúp cô di chuyển hành lí, còn có một chú chó đáng yêu như vậy, chắc hẳn không phải là người xấu.
Tiếng thang máy kêu “tinh” một tiếng rồi tới lầu một, cửa thang máy màu bạc chậm rãi mở ra. Ánh đèn màu vàng chiếu vào bộ lông của chú chó Samoyed, bóng người dưới ánh đèn được kéo dài ra, một cao một thấp, một béo một gầy, thật ra nhìn có chút ấm áp.
Người đàn ông đi vào thang máy, Phúc Bảo chạy theo sau, ngoan ngoãn ngồi trong góc, đôi mắt đen láy nhìn về phía cô.
Thư Du cắn môi, đứng ở trước cửa thang máy, mấy sợi tóc trên trán cô hơi bay.
Người đàn ông ấn tầng lầu, đôi mắt đen trầm tĩnh nhưng sâu thẳm nhìn cô, hàng lông mày dài khẽ nhướng lên, như muốn hỏi cô có muốn lên cùng hay không?
Theo bản năng, Thư Du lùi ra phía sau một bước, ngượng ngùng đưa mắt nhìn về phía người vừa mới giúp đỡ mình.
… Tuy rằng trong lòng cảm thấy đối phương không giống người xấu, nhưng vẫn phải cảnh giác, không thể cho anh ta biết cô sống ở tầng nào.
Người đàn ông lại khẽ cười, sau đó nhấn vào nút đóng cửa.
Đột nhiên, hai má của Thư Du nóng lên, tâm tư của cô thực sự đã bị anh ta nhìn thấu, đầu ngón tay hơi dùng sức, bất đắc dĩ mà nắm chặt lấy tay cầm của vali.
“Anh lên trước…”
Lời còn chưa nói xong, cửa thang máy cứ thế đóng lại một cách vô tình.
Tiếng nói của Thư Du hoàn toàn bị tiếng thang máy lấn át, không biết anh có thể nghe thấy được hay không. Đối với lòng dạ tiểu nhân của chính mình cô có chút chột dạ, mang theo tâm trạng phiền muộn mà bước vào một chiếc thang máy khác.
***
Dọn dẹp nhà cửa xong thì đã muộn.
Cô vào nhà không lâu thì trời bắt đầu đổ mưa. Ban đầu là mưa nhỏ tí tách tí tách, sau đó từ từ nặng hạt, gió thổi vào tử cửa sổ lạnh đến thấu xương, Thư Du không khỏi rùng mình một cái, chạy tới đóng cửa sổ.
Mặc dù cô mới tốt nghiệp, nhưng hoàn cảnh gia đình có chút khá giả, cũng tích góp được chút tiền, vì vậy không thể ngược đãi chính mình mà chọn một chỗ ở không tốt được. Căn nhà cô thuê có ban công rộng 80 – 90 mét vuông, hướng nhà cũng tốt. Khu nhà mới này được quy hoạch khá chất lượng, gần ga tàu điện ngầm, chỉ là các khu thương mại xung quanh thành phố chưa phát triển hẳn, nếu không giá nhà sẽ càng cao hơn.
Cô đã tốn không ít thời gian để có thể sắp xếp ngôi nhà theo phong cách mình thích, giờ ngắm nhìn thành quả, Thư Du cảm thấy mọi thứ thực sự đáng giá. Cô sẽ sống trong ngôi nhà này lâu dài, vậy nên sắm sửa một chút cũng không lãng phí.
Dọn dẹp mọi thứ xong xuôi, cô nằm dài trên sofa lướt điện thoại. Chỉ khi nghe thấy tiếng mưa dần dần ngớt, ánh mắt mới ngước nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bầu trời đen kịt không một ánh sao, man mác buồn. Nhưng ánh đèn vàng ấm trong phòng khách chiếu sáng hình bóng của chính cô một góc nhỏ trong nhà, tạo cảm giác an tâm.
Ánh sáng màu vàng ấm áp.
Thư Du cảm thấy hơi nhức nhức đầu, đột nhiên nhớ lại ánh đèn vàng cùng với sự xấu hổ của cô và một người một chó lúc ban chiều, thêm vào đó là suy ghĩ nhỏ nhen của bản thân nữa.
Nhưng Thư Du không cảm thấy cô sai, phụ nữ sống một mình nên chú ý sự an toàn, nhưng ánh mắt đen láy của người kia lại đọng lại trong tâm trí cô.
Cô đứng lên, đi ra ban công, mở cửa sổ ra hít thở không khí.
Bỗng nhiên cô nghe thấy tiếng động, cùng lúc đó ban công bên cạnh truyền đến tiếng nói có phần quen thuộc
“Phúc Bảo?”
Con Samoyed trắng như tuyết mặc thêm một chiếc áo màu xanh, ngoan ngoãn ngồi ở ban công, xung quanh có vài chậu cây cảnh. Những tán lá theo gió mà lướt qua cái mũi nhỏ màu đen ướt át của nó, nó không nhịn được mà ngọ nguậy thân mình.
Lại là đôi mắt đen láy ấy nhìn cô không chớp mắt, như là đang muốn nói…
Là cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...