Tôi nhìn một cách đầy phẫn nộ, sau đó nói một cách giận dữ: Bào Văn đã nhìn thấy mặt tôi, cô ấy sẽ không tha cho tôi nên tôi không thể quay lại đâu.
Hoàng Tam, có thể sắp xếp cho tôi một chỗ để ở không?
Hoàng Tam nói rằng không có vấn đề gì, và sau đó đưa tôi trở lại quán bar.
Hắn ta đã cho tôi một phòng trữ đồ với một chiếc giường bị hỏng ở phía sau để ở lại, điều đó là đủ cho tôi.
Advertisement
Nhìn Hoàng Tam đối xử với tôi rất tử tế, nếu điều đó trong quá khứ, tôi sẽ cảm động trong một thời gian dài và tôi sẽ bán mạng cho hắn ta, nhưng bây giờ tôi hiểu rằng trên đời này không có bữa ăn nào miễn phí cả.
Hoàng Tam đối tốt với tôi như vậy chẳng qua vì tôi còn giá trị lợi dụng với hắn mà thôi.
Advertisement
Quả nhiên, trước khi rời đi, Hoàng Tam khuyên bảo tôi rằng tôi hãy cố gắng xin lỗi Bào Văn, xin cô ấy tha thứ, để tôi có thể quay lại bên cạnh Bào Văn, để hắn có thể tiếp tục hỏi về tình hình của Bào Văn.
Tôi gật đầu, nhưng thực sự tôi đã đưa ra quyết định cho mình.
Lúc này, tôi phải ở lại quán bar này.
Tôi sẽ không vội quay trở lại, mặc dù trong mắt Bào Văn tôi ngay cả một con kiến cũng không bằng...!
Nhưng tôi phải cho cô ấy biết tôi đã bị cô ấy bắt nạt và xúc phạm như thế nào.
Ít nhất tôi vẫn sẽ có ý kiến riêng của mình.
Tôi không phải là nơi để cô trút giận.
Tôi đã rất bức xúc và bỏ nhà ra đi.
Sau đó tôi nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau tôi sống trong phòng trữ đồ này.
Hoàng Tam để tôi tự do.
Tôi không phải đi làm.
Tôi ở lại đây hoặc thỉnh thoảng đi đâu đó.
Ngủ trên một chiếc giường hẹp, tôi không thể không nghĩ về tương lai của mình.
Tôi cảm thấy như một tù nhân.
Đây có thực sự là cuộc sống tôi muốn không? Tôi có cơ hội nào để thay đổi không?
Tôi nghĩ, nếu không phải là để tiết kiệm tiền cho em gái chữa bệnh, tôi đã rời khỏi thành phố này từ lâu, ngay cả khi khó khăn và mệt mỏi, tôi sẽ chấp nhận nó.
Nhưng bây giờ vẫn chưa được vì tôi đã gặp Trần Nhã và Bào Văn, những người vô cùng giàu có, tôi đã phải chịu đựng nhiều cực khổ khổ, nhiều giày vò như vậy, nếu tôi không kiếm được nhiều tiền, tôi thực sự không cam tâm!
Thoáng chốc ba bốn ngày trôi qua, và cơ thể tôi đã gần như hồi phục
Còn Bào Văn vẫn không thèm gửi tin nhắn cho tôi, cô ấy không bao giờ hỏi tôi đã đi đâu, có lẽ cho dù tôi biến mất trong thế giới của cô ấy mãi mãi, cô ấy cũng sẽ không quan tâm đến tôi?
Nhưng điều khiến tôi nghi ngờ là cô ấy sẽ giải thích thế nào với Trần Nhã? Không phải cô ấy tìm một người đàn ông khác để sinh con rồi đấy chứ?
Nghĩ đến đây, tôi chợt hoảng hốt.
Tôi định tìm Tiểu Thủy để hỏi về tình hình, nhưng tôi không có số điện thoại của Tiểu Thủy, vì vậy tôi phải chờ lúc cô ấy đến hát, tôi sẽ bí mật tìm cô ấy.
Thật trùng hợp, cả hai bọn tôi dường như tâm linh tương thông.
Tôi muốn tìm cô ấy, cô ấy lại đột nhiên tìm tôi.
Đêm đó tôi đang nằm ngây người ra thìcánh cửa phòng đột nhiên mở toang, tôi quay lại nhìn, thấy rằng TiểuThủy đang thò đầu nhìn vào, cô ấy cúi người xuống, và không biết đó có phải là cố ý không, tôi nhìn thấy hai núi đôi như ẩn như hiện của cô ấy, tôi thực sự muốn leo lên ngọn núi đó!
"Em trai tân, lâu ngày không gặp, hôm nay thật tình cờ gặp lại cậu ở đây, mắt cậu đang nhìn đi đâu vậy hả?"
Ngay sau khi Tiểu Thủy nhẹ nhàng nói, cô ấy bước vào phòng và đóng cửa lại.
Tôi ngượng ngùng cúi đầu và không dám nhìn cô ấy.
Nhưng cô ấy đến bên tôi, cô ấy cố tình đứng dậy và nói với tôi với một nụ cười nhẹ: "Em trai tân, đừng nhìn nữa, mau đến đây, chị đây cho em sờ!"
Tôi sao có thể dám làm chứ? Tiếp tục cúi đầu xuống, nhưng không thể không nghẹn miệng, vì căn phòng rất yên tĩnh, vì vậy tôi nuốt nước bọt vào, cô ấy ngay lập tức mỉm cười và làm cho tôi xấu hổ nhiều hơn.
Chẳng bao lâu tôi đã trở lại bình thường, bởi vì Tiểu Thủy biết rằng tôi không phải là câm hay điếc, vì vậy tôi thì thầm với cô: "Chị Thủy, đừng gây rắc rối cho tôi, chị tìm tôi có chuyện gì vậy?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...