Lạc Trăn
ngồi ngây người trên ghế, cơ hồ cả một buổi chiều chỉ toàn ngẩn ngơ,
trước đó đồng nghiệp có chào hỏi cô cũng chỉ đáp một cách hờ hững.
“Không tan làm còn muốn bắt công ty của anh tăng lương cho em chắc?”
“… Ặc?” Giọng nói đầy ngỡ ngàng.
“Lạc Trăn.” Hạ Thiên Liên bật cười vỗ hai cái vào vai tượng gỗ.
Lạc Trăn
hoàn hồn, ngẩng đầu liền thấy Hạ Thiên Liên đang nâng tách cà phê
nghiêng người dựa lên bàn của cô, vẻ mặt cười như không cười.
“Có lẽ anh nên trừ lương của em.” Hạ Thiên Liên cúi đầu nhìn màn hình.
Lạc Trăn đảo mắt tứ phía, phát hiện cả văn phòng chỉ còn hai người bọn họ.
“Giờ là mấy giờ rồi?” Xoa xoa chỗ giao lông mày.
“Sáu giờ, rửa mặt đi, ra ngoài ăn cơm.”
“Gì cơ? Vô duyên vô cớ.” Ba hồn sáu vía đã trở về, linh hoạt khôi phục.
“Hình như em rất sợ anh mời em ăn cơm.” Hạ Thiên Liên xoa cằm hỏi.
Câu này lại khiến Lạc Trăn nhớ đến Mạc Hoành, tự nhiên buồn bực tuôn trào.
“Hôm nay ngồi xe em.” Hạ Thiên Liên nói.
Lạc Trăn đứng dậy cầm áo khoác, “Hóa ra là thế, em cứ nghĩ suốt, bị hỏng hóc à?”
“Buổi sáng xảy ra chút sự cố.” Hạ Thiên Liên cười cười, có phần ý tứ sâu xa.
Lạc Trăn ngừng tay, ngẩng đầu nhìn Hạ Thiên Liên, nói thầm một câu, “Còn khỏe chán.”
Đáp lại ngay lập tức, ót bị gõ một cách không khách khí.
Hai người kết thúc công việc xuống bãi đỗ xe.
“Cát Văn nói với anh, em chuyển chuyên mục của mình cho Trương Khiết làm.”
“Phân phối tài nguyên hợp lý, em nhận bản in của cô ấy.” Mở cửa ngồi vào ghế lái, quẳng túi ra phía sau.
“Lạc Trăn, em khiến anh cảm thấy công ty của mình chẳng có uy tín tồn tại.” Hạ Thiên Liên nở nụ cười bất biến.
“Yên tâm đi, em rất sùng bái anh đó.” Lạc Trăn nghiêng đầu ném cho người bên cạnh ánh mắt quyến rũ.
Hạ Thiên Liên cau mày, “Dụ dỗ anh à?”
“Tự mình đa tình.” Lạc Trăn khinh bỉ.
“Em biết không, Lạc Trăn, em thật sự rất thú vị.” Hạ Thiên Liên đột nhiên nói.
“Em biết,
chẳng qua, ngoài thú vị anh không còn tính từ nào khác sao? Ví dụ như
phong nhã tuyệt đại, quốc sắc thiên hương.” Lạc Trăn tiếp nối trôi chảy, tư duy của cô vốn chuyển rất lanh lẹ.
Hạ Thiên Liên cười phá lên khanh khách, “Nếu anh nói, anh có ý với em, thế nào?”
“Ha, lần này lại dùng như động từ.” Khởi động xe tiến đều về phía trước, ba giây
sau, Lạc Trăn bổ sung một câu, “Anh rất có con mắt.”
Hạ Thiên Liên sửng sốt, tiếng cười sảng khoái chợt lắng xuống, ánh mắt nhìn Lạc Trăn càng thêm vài phần láu cá cùng hứng thú.
Hai người ăn tối trong một nhà hàng Hạ Thiên Liên chỉ đích danh, bài trí trang nhã, thức ăn tiêu chuẩn, phục vụ chu đáo.
Vui vẻ hòa thuận dùng cơm xong, Lạc Trăn ngoan ngoãn lái xe đưa sếp về nhà.
“Lạc Trăn,
có muốn cân nhắc anh một chút không?” Hạ Thiên Liên tháo dây an toàn,
quay đầu nhìn sang Lạc Trăn, nét mặt nghiêm túc cùng thành thật hiếm
thấy.
Lạc Trăn
giật mình, nói thật, cái tên Hạ Thiên Liên này quả thật nom rất đẹp
trai, cộng thêm khí chất chững chạc trưởng thành lại biết tiết chế, ở
câu lạc bộ của Liên Ân trong ba tháng nhất định có thể xếp ngôi đầu
bảng.
“Cân nhắc xem có nên bán anh đi không?”
Hạ Thiên Liên hơi mỉm cười, “Ba ngày sau cho anh câu trả lời, anh chấp nhận bất cứ khả năng nào, ngoại trừ từ chối.”
Lời nói này
khiến Lạc Trăn nhớ đến một câu chuyện cười, có con cóc ghẻ cầu hôn với
thiên nga, tôi cho em hai lựa chọn, một là em gả cho tôi, hai là tôi lấy em.
“Bây giờ em có thể cho anh câu trả lời, em từ chối.”
“Đừng nhanh
thế chứ, anh nói em có thời gian ba ngày để cân nhắc.” Nụ cười vẫn điềm
đạm như trước, nói xong cúi người khẽ in một nụ hôn lên trán Lạc Trăn.
“Này anh!” Lạc Trăn không ngờ Hạ Thiên Liên lại hôn cô.
“Ngày mai
đến đón anh.” Bỏ lại một câu rồi xuống xe. Lạc Trăn trợn trừng đờ đẫn
nhìn bóng lưng tuấn tú đang xa dần, miệng hết mở lại khép, muốn mắng lại thôi, cuối cùng chỉ phun ra một chữ, “F*ck!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...