Đêm Nay Bao Giờ Sáng
Mấy ngày nay Lạc Trăn tương đối bận, bận chuyển nhà, lần trước sau khi Lăng Cát Văn
nhắc đến chuyện ký túc, tối về bèn bàn với Lạc phu nhân, kết quả Lạc phu nhân không cần suy nghĩ đáp ứng ngay, còn cười tủm tỉm như kiểu chỉ có
hai ta biết với nhau, làm cho Lạc Trăn hoàn toàn mít đặc.
Nhà trọ chọn trong nội thành, giao thông thuận tiện, môi trường cũng tạm ổn.
Tầng hai bảy, văn phòng sáng sủa thoáng đãng.
“Tổng giám đốc Mạc, phó giám đốc Lâm đã tới ạ.” Giọng thư ký truyền tới từ điện thoại nội bộ.
“Để anh ta
vào.” Thanh âm lãnh đạm công sự hóa vẫn như mọi ngày, vóc dáng tao nhã
đứng trước cửa sổ sát nền xoay người ngồi vào bàn làm việc, dụi tắt điếu thuốc trong tay.
Lát sau Lâm
Tiếu Tuyển đẩy cửa bước vào, cầm một xấp văn kiện giao cho Mạc Hoành,
“Sư huynh, hồ sơ kế hoạch của SUM, và đề án hợp tác với Mị Thượng đây.”
Mạc Hoành nhận lấy, lật xem qua.
“Bảy giờ rồi, sư huynh có muốn cùng đi ăn tối không?”
“Không cần.”
“Sư huynh hình như bữa trưa cũng chưa ăn à.” Sư huynh của hắn siêu cấp không biết thương tiếc cơ thể của mình.
“Không sao.”
“Vậy cũng
được.” Không đói sao? Không phải thần tiên, huống chi thần tiên cũng cần ăn đào tiên sương ngọc gì gì đó, tất nhiên, những lời này Lâm Tiếu
Tuyển cũng chỉ nghĩ thầm trong bụng, quyết không dám nói ra, “Đúng rồi
sư huynh, xe của anh em đã kêu người đem đi sửa rồi, nhân tiện bảo họ
bảo dưỡng luôn, ngày mai chắc có thể lấy được.”
“Cậu vất vả rồi.”
“Hả? À,
không vất vả đâu ạ.” Chuyện nhỏ thôi mà, hàng ngày sư huynh đều khách
khí như vậy, khiến cho hắn có chút ngại ngùng, “Suýt thì quên mất! Hôm
qua chị Thụy thông báo trên MSN là phải liên hoan một bữa, hỏi sư huynh
có muốn đi cùng không?”
Mạc Hoành ngừng một lát, “Bao giờ?”
“Sư huynh
muốn đi?!” Không phải Lâm Tiếu Tuyển kinh ngạc, mà thực tế vị sư huynh
này từ lúc tốt nghiệp đại học đến giờ chưa từng tham gia hoạt động ăn
chơi tập thể nào của bọn họ cả, mà mỗi lần hỏi dò cũng chỉ mang tính
chất hình thức.
“Có vấn đề gì sao?” Mạc Hoành thản nhiên liếc hắn một cái.
“Không không, không có gì ạ, sư huynh có thể đến em thấy rất vui, thật sự rất vui ạ!” Đúng là giật cả mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...