Cánh tay Lục Tề Phong níu lấy tay bác sĩ thật chặt, đang mong đợi bác sĩ trả lời.
"Trước tiên mọi người đừng kích động, bệnh nhân hiện tại tạm thời thoát khỏi nguy hiểm đến tính mạng, may nhờ bệnh nhân thân thể ngâm mình ở trong nước lạnh trì hoãn tốc độ chảy của máu, hơn nữa trước đó mọi người có cầm máu cho cô ấy, chỉ là. . . . . ."
"Chỉ là làm sao? Bác sĩ, chỉ là làm sao?" Lục Tề Phong nghe được bác sĩ hơi dừng lại vội vàng cắt đứt lời của bác sĩ.
"Thiếu gia, cậu yên tĩnh một chút, trước hết nghe bác sĩ nói." Lâm Bồi An đi tới, kéo Lục Tề Phong qua, ý bảo bác sĩ nói tiếp.
"Là như vậy, chúng tôi phát hiện ở trong cơ thể bệnh nhân nồng độ thuốc an thần cao, bởi vì thời gian quá dài, cho nên thuốc đã sinh ra ảnh hưởng đến thần kinh não của bệnh nhân, lại thêm vào mất máu nghiêm trọng, khi nào thì bệnh nhân tỉnh lại tạm thời không cách nào xác định."
"Đây là ý gì? Ông nói là có ý gì? Ông nói là cô ấy không cách nào tỉnh lại sao? Không thể nào, không thể nào, uống một chút thuốc an thần liền không cách nào tỉnh lại? Ông rốt cuộc có thể chữa bệnh hay không? Ông là bác sĩ gì?"
Lục Tề Phong nghe xong lời của bác sĩ cơ hồ hỏng mất, anh níu lấy cổ áo bác sĩ, tức giận gầm thét.
Nghĩ đến về sau Duy Duy không biết có tỉnh không, anh thật sự không thể nào tiếp thu được sự thật này, đột nhiên, anh cảm thấy hô hấp có chút khốn đốn khó khăn, sau một hồi choáng váng, Lục Tề Phong cao ngất kia cả người mềm nhũn ngã ngồi trên mặt đất.
"Thiếu gia, cậu không sao chứ?" Lâm Bồi An nhanh chóng đỡ Lục Tề Phong dậy.
Bác sĩ bất đắc dĩ lắc đầu, đối với người thân như vậy bọn họ thấy cũng nhiều, cho nên cũng có thể hiểu, không nói gì, bác sĩ xoay người rời đi.
"Chú Lâm, báo cảnh sát ngay lập tức, để cho cảnh sát đi điều tra chuyện này, một người có liên quan cũng không cần bỏ qua cho." Lục Tề Phong ngồi dựa vào trên ghế chờ, trong con ngươi trống rỗng phát ra hận ý kinh người.
"Dạ, thiếu gia, tôi sẽ đi làm. Cậu không cần quá gấp, chỉ cần không có nguy hiểm tính mạng, tất cả đều sẽ khá hơn.
diendan.com
"Giúp tôi thông báo với Trạch Vũ một chút, Tư Tề tạm thời phải nhờ cậu ấy rồi, còn nữa, đến nhà trọ độc thân lấy điện thoại của tôi tới đây, mang một chút quần áo đồ dùng của Duy Duy tới đây."
Lục Tề Phong nghĩ đến tiểu Tư Tề đáng thương về sau có thể sẽ mất đi mẹ thương yêu, âm thanh của anh trở nên nghẹn ngào.
"Vâng, tôi biết rồi, thiếu gia, vậy tôi đi trước làm việc, cậu không cần gấp gáp, Lữ tiểu thư sẽ không chịu bỏ lại đứa bé."
Lâm Bồi An nói nghiêm túc, mặc dù ông và Lữ Duy Duy chỉ tiếp xúc qua mấy lần, nhưng ông có thể cảm thấy cô ấy là người phụ nữ kiên cường, ông tin tưởng cô sẽ không dễ dàng buông tha như vậy, dù là vì đứa bé, cô cũng sẽ tỉnh lại sớm một chút.
Tâm lực (tâm tư và sức lực) của Lục Tề Phong quá mức mệt mỏi gật đầu một cái, liền đi theo xe phẫu thuật đi về phía phòng bệnh của Duy Duy.
Một tuần lễ trôi qua.
Tiểu Tư Tề không ngừng khóc rống, Lãnh Tiếu Tiếu đành phải đem cậu dẫn tới bệnh viện.
Đẩy phòng bệnh của Lữ Duy Duy ra, chỉ thấy Lục Tề Phong mặt đầy râu lệch ra nằm ở trước giường bệnh ngủ thiếp đi.
Lãnh Tiếu Tiếu làm tư thế bằng tay không được đánh thức với tiểu Tư Tề, tiểu Tư Tề rất nghe lời gật đầu một cái đi theo Tiếu Tiếu đi vào phòng bệnh.
Thấy trên giường bệnh Lữ Duy Duy hôn mê, tiểu Tư Tề nằm ở đầu giường, ra sức bò lên trên.
"Tư Tề, con làm gì thế? Ngoan nghe lời, cẩn thận đụng đến mẹ, cũng không cần đánh thức cha." Lãnh Tiếu Tiếu ôm tiểu Tư Tề sang nhỏ giọng nói.
"Dì? Con muốn hôn mẹ, mẹ con làm sao? Có phải không ngoan ngã bệnh hay không? Cha cũng thế, tại sao không trở về nhà ngủ? Có phải hay không muốn chăm sóc mẹ?" Tiểu Tư Tề biết bình thường là ngã bệnh mới có thể ở bệnh viện.
"Đúng vậy, mẹ ngã bệnh,phải nghỉ ngơi thật tốt, cho nên Tư Tề không thể làm ồn mẹ, chờ mẹ hết bệnh, sẽ trở lại chơi với Tư Tề rồi." Lãnh Tiếu Tiếu đau lòng ôm Tư Tề, gật đầu một cái.
Lãnh Tiếu Tiếu và Tư Tề đến đánh thức Lục Tề Phong, anh mở mắt ra nhìn con trai, trên khuôn mặt tiều tụy khó có được giương lên một chút ý cười.
"Tư Tề tới? Nghĩ mẹ đúng không?" Lục Tề Phong nói qua từ Lãnh Tiếu Tiếu ôm trên tay quá nhi tử, T7sh.
"Vâng, Tư Tề nhớ mẹ, nhớ mềm mại* của mẹ, còn muốn mẹ tắm cho Tư Tề, bồi Tư Tề ngủ." Tiểu Tư Tề bĩu môi, có chút không vui nói.
*: ở đây chính là vòng 1 nhé!
"Được, con trai, vậy chúng ta cùng nhau đánh thức mẹ, có được hay không?" Lục Tề Phong nhìn con trai, cặp mắt chim ưng đỏ bừng một chút, hiện đầy tia máu.
"Gọi thế nào? Mẹ nghe được sao? Nếu không, con hôn mẹ? Trước kia mẹ ngủ thiếp đi, con đều úp sấp trong ngực của mẹ sờ mềm mại của mẹ, hôn mẹ, mẹ liền tỉnh lại." Tiểu Tư Tề nhìn chằm chằm Duy Duy trên giường bệnh, nói nghiêm túc.
Lục Tề Phong nghe Tư Tề lời nói, con ngươi càng thêm đỏ, anh hít mũi một cái, gật đầu với tiểu Tư Tề một cái.
"Có thật không? Được, vậy Tư Tề giúp cha đánh thức mẹ, mẹ con ngủ đã lâu rồi, bụng đã có thể đói, chúng ta gọi mẹ nhanh lên một chút ăn cơm, có được hay không?"
Diễn ☆ đàn Lê ☆ Quý Đôn
Lãnh Tiếu Tiếu nghe đối thoại của cha con bọn họ, nước mắt không nhịn được rớt xuống. Cô lặng lẽ lui ra ngoài, để lại không gian này cho cả nhà ba người bọn họ.
"Vâng?"
Tiểu Tư Tề nói xong liền bò lên giường bệnh, chui vào trong cái chăn của Lữ Duy Duy, tay nho nhỏ bưng mặt của Lữ Duy Duy, đem cái miệng nhỏ nhắn của chính mình tới gần hôn mấy cái vang lên.
"Mẹ thơm quá nha?" Tiểu Tư Tề ôm Lữ Duy Duy quay đầu lại hướng về phía Lục Tề Phong lộ ra nụ cười ngây thơ.
Một khắc kia, trước mắt Lục Tề Phong tựa như rải đầy ánh mặt trời, trong sáng như thế.
Anh nắm tay Duy Duy thật chặt, thâm tình ngưng mắt nhìn cô.
"Duy Duy? Em cảm thấy không? Con trai mới vừa hôn em rồi, con trai nói em rất thơm, anh cũng vậy thật là muốn hôn em, thật? Duy Duy, em thật sự rất ngốc, ba năm trước đây em tại sao phải rời đi? Rõ ràng không phải lỗi của em, tại sao em phải trừng phạt mình như vậy, cũng hành hạ anh? Chúng ta bỏ lỡ ba năm, anh không muốn bỏ lỡ với em, Duy Duy, em tỉnh lại nhanh lên một chút có được hay không? Chúng ta có Tư Tề, chúng ta có nghĩa vụ cho con một gia đình hoàn thiện, acon không thể thiếu cha, càng thêm không thể thiếu mẹ ."
"Cha, cha ta thật đúng là cha sao? Mẹ, tại sao mẹ vẫn không tỉnh nha? Con đều hôn mẹ đến mấy lần rồi." Tiểu Tư Tề từ trên người của Duy Duy bò dậy, không hiểu nhìn Lục Tề Phong.
"Có phải là con hôn không đủ lực hay không?" Lục Tề Phong đối mặt với con ngươi trong suốt của con trai, giương khóe miệng lên lộ ra một nụ cười nghịch ngợm.
Diễn đàn ✪ Lê ✪ Quý Đôn
"Có thật không? Đưọc, con dùng sức hôn mẹ?" Tiểu Tư Tề vừa nói vừa ở trên mặtcủa Duy Duy ngoài miệng dùng sức lớn tiếng hôn mấy cái, sau đó chui vào trong mền.
"Tư Tề con ở đây làm gì?"
"Chính con sờ mềm mại của mẹ? Mẹ nói con trưởng thành thì không thể sờ, một hồi mẹ sẽ la con đấy." Tiểu Tư Tề ô ô ở trong chăn, mơ hồ nói không rõ.
Lục Tề Phong cười đang chuẩn bị đem tiểu Tư Tề ra ngoài, đột nhiên phát hiện ngón tay Duy Duy nhẹ nhàng run, anh kinh ngạc ngây ngẩn cả người.
"Tư. . . . . . Tư Tề? Con. . . . . . Lại không ngoan?"
—————————–
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...