Ba tháng, mùa đông rét lạnh đã qua, cây cối bắt đầu nảy mầm mới, mang theo ánh mặt trời ấm áp bắt đầu chiếu khắp mặt đất rộng lớn, bồi dưỡng vạn vật.
Lại là một mùa mới phải đến.
Trong phòng khách quý của bệnh viện, bụng Lãnh Tiếu Tiếu khẽ nhô ra.
Cô cẩn thận lau chùi mặt của Hàn Trạch Vũ, hết sức cẩn thận, sợ mình thoáng dùng sức một chút, sẽ làm đau anh.
Hàn Trạch Vũ vẫn yên lặng như vậy nằm ở trên giường bệnh, vết thương bên ngoài thân thể trên căn bản cũng tốt lên rồi, chỉ là trên trán để lại một vết sẹo thật sâu, tóc chỉ có thể che kín một nửa.
Chỉ là, hình như không ảnh hưởng chút nào đến vẻ tuấn tú lạnh lùng của anh, ngược lại tăng thêm vài phần khí chất thô kệch của anh.
Lãnh Tiếu Tiếu si ngốc nhìn người đàn ông thiếu chút nữa thành anh trai của mình này, khóe môi khẽ giương lên.
Người đàn ông này vĩnh viễn là như vậy, yêu cho đến bây giờ đều là để ở trong lòng.
Ban đầu vì sợ mình bị tổn thương, anh đem tất cả đều để ở trong lòng, yên lặng thừa nhận. Nhẫn tâm ép mình lấy xuống đứa bé như vậy, không tiếc để cho mình hận anh.
Thật may là giằng co một phen, tất cả vẫn còn, tất cả đều tốt.
Nếu không, thật sự làm sau biết tất cả, chẳng phải là muốn hối hận cả đời?
Cho nên, sau chuyện này, Lãnh Tiếu Tiếu khắc sâu cảm nhận được, nếu thật sự yêu xin mời lớn tiếng nói ra?
"Trạch Vũ, anh có thể nghe được em nói chuyện, có đúng hay không? Anh ngủ thật lâu, chẳng lẽ vẫn không đủ sao? Anh phải ngủ thẳng đến lúc nào? Anh muốn bỏ qua từng bước lớn lên của con sao? Anh biết không, ngày hôm qua em thật sự chân chân thật thật cảm nhận được con lớn rồi, lần đầu tiên, con ở trong bụng của em cử động, quá thần kỳ, con lại có thể biết đá em, Trạch Vũ? Bảo bảo nhất định cũng muốn nghe được tiếng của anh, rất muốn biết rõ người nào là ba của nó, cho nên, anh không cần ngủ nữa, được không?"
Lãnh Tiếu Tiếu nắm chặt tay Hàn Trạch Vũ, đem tay anh nhẹ nhàng đặt ở trên bụng của mình, nhẹ nhàng xoa xoa.
Thời điểm nói về bảo bảo, tâm tình kia kích động không cách nào kiềm chế, cảm thấy hạnh phúc tràn đầy cả khuôn mặt.
Độc thoại như vậy là bài tập Lãnh Tiếu Tiếu mỗi ngày phải làm, cô sợ anh ngủ quá lâu, sẽ quên mất tỉnh lại, sẽ quên mất cô và bảo bảo, ba tháng qua, cô đã đem chuyện giữa bọn họ từng ly từng tý nói xong đọc thuộc làu làu rồi.
Hồi tưởng lại ba tháng qua, cũng xảy ra rất nhiều chuyện, tốt-xấu, vẫn tích tụ ở trong lòng, tất cả đều lấy được buông thả giải tỏa.
"Tiếu Tiếu? Làm sao con lại đến sớm như vậy? Con phải nghỉ ngơi nhiều, con hiện. . . . . ."
"Con hiện tại là hai người, phải chú ý nghỉ ngơi, phải chăm sóc tốt thân thể, tương lai đứa bé sinh ra mới có thể khỏe mạnh, con không thể quá mệt nhọc, trong bệnh viện không khí không được, con nên chạy đi nhiều hơn đi, hít thở không khí mới mẻ ở bên ngoài. Có đúng hay không? Cha? Lỗ tai của con nghe cũng mọc vết chai được rồi nha? Làm ơn đi?"
Cắt ngang lời ông nói. Lãnh Tiếu Tiếu không đợi Hàn Á Minh nói xong, liền tiếp đề tài, tự mình nói lên. Trong giọng nói kia tràn đầy nghịch ngợm cảm giác được người khác yêu thương hạnh phúc.
"Cái đứa bé này, biết vậy còn mỗi lần cũng phải để cho ba nói con, sớm như vậy, con không thể ở nhà ngủ thật tốt thêm một lát sao? Một người có cái bụng lớn chạy đến bệnh viện, không biết người nhà sẽ lo lắng sao?" Hàn Á Minh cưng chìu lắc đầu một cái, một chút biện pháp bắt cô cũng không có.
"Thân thể của con tự con biết, bác sĩ cũng đã nói con phải hoạt động nhiều nha, con rời giường sớm như vậy thân thể không phải tốt hơn sao? Được rồi cha, con biết rõ cha lo lắng cho con, yêu thương con, nhưng đừng quá khẩn trương. Phụ nữ có thai không có mảnh mai như mọi người nghĩ vậy đâu?"
"Được rồi được rồi, cha nói chỉ là con, cái miệng này giống với mẹ con, cha liền chưa từng nói thắng nổi mẹ con. . . . . ."
Hàn Á Minh nói , đột nhiên ngừng lại , một chút chuyện cũ hiện lên ở trong đầu ông, ánh mắt của ông có chút trở nên chán nản.
"Cha? Đã qua cũng đừng suy nghĩ nữa, mẹ không trách cha, mẹ cho đến bây giờ cũng chưa từng trách cha. Hơn nữa dì Hàn cũng rất đáng thương, cha liền tha thứ cho dì ấy đi? Tình cảm vợ chồng nhiều năm như vậy, không phải nói quên mà có thể quên được? Lại nói..., con cũng hi vọng có người có thể hầu ở bên cạnh cha chăm sóc cha. Vì tcon vì Trạch Vũ, cha liền tha thứ cho dì Hàn đi, được không?"
Lãnh Tiếu Tiếu mong đợi nhìn Hàn Á Minh, đột nhiên phát hiện ngoài cửa sổ thoáng qua một bóng người.
"Dì Hàn? Dì Hàn?" Lãnh Tiếu Tiếu đột nhiên xông ra ngoài, gọi lại Sơn Mỹ Huệ chuẩn bị rời đi.
Hàn Á Minh cũng vội vã chạy ra.
Nghe được tiếng gọi của Lãnh Tiếu Tiếu, Sơn Mỹ Huệ dừng bước, bà chưa quay mặt lại, đưa lưng về phía thân thể hơi rung động.
"Mỹ Huệ?" Thấy bóng dáng quen thuộc đó, Hàn Á Minh khẽ gọi một tiếng.
Từ sau khi chuyện thực bị vạch trần, bà liền tự mình rời khỏi Hàn viên, cũng không biết bà đi đâu. Mà ông cũng vẫn không thể nào tiếp thu được bà ép HàmTiếu rời đi , đã tạo thành tiếc nuối cả đời ông không cách nào bù đắp được, ông cũng không biết phải làm sao đi đối mặt với bà, cho nên liền chấp nhận hành động của bà.
Bóng lưng kia vẫn không quay đầu lại, cũng không lên tiếng, chỉ là thân thể run rẩy càng thêm lợi hại rồi.
"Bà. . . . . . Bà bây giờ ở chỗ GEN đó? Ba biết chuyện này rồi sao?"
"Không có, tôi chưa nói cho ông ấy biết, không muốn ông ấy lo lắng, hiện tại tôi ở Trạch Ân. Tôi rất khỏe, tôi chuẩn bị sang đây xem Trạch Vũ, không nghĩ tới ông cũng ở nơi đây." Bóng lưng, Sơn Mỹ Huệ lau khô nước mắt, quay đầu lại, khổ sở giương khóe môi lên.
"A, vậy. . . . . . Vậy rất tốt? Bà đi xem Trạch Vũ một chút, tôi đang chuẩn bị đi." Hàn Á Minh, có chút phức tạp nhìn Sơn Mỹ Huệ một cái, từ bên người cô lướt qua nhau.
"Dì Hàn?"
Thấy ba lạnh nhạt rời khỏi, Lãnh Tiếu Tiếu đi lên trước, nắm tay của bà làm ra một ánh mắt áy náy với bà.
————————–
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...