Lãnh Tiếu Tiếu chú ý thấy Hạ Gia Di mờ ám, trái tim ấp áp.
“Tớ rất khỏe, đúng rồi, tớ tìm được bà ngoại rồi, bà ngoại, đây là bạn của con, Tần Phi cùng vợ Hạ Gia Di”.
“Có thật không? Tiếu Tiếu, bà là bà ngoại của cậu sao? Bác sĩ Dư? bà là bà ngoại Tiếu Tiếu sao?”. Hạ Gia Di nghe thấy Lãnh Tiếu Tiếu giới thiệu kinh ngạc kêu lên.
“Cháu biết bà?” Dư Thục Bình có chút ngạc nhiên.
“Đúng vậy a, bác sĩ Dư, bà quên rồi sao? Cháu đi bệnh viện kiểm tra thai nhi, là bà giúp cháu kiểm tra nha. Đúng rồi, hiện tại cháu mang thai hơn 40 tuần rồi, còn cần làm những phương diện kiểm tra nào nữa?” Hạ Gia Di vui vẻ nói xong, một thanh kéo Dư Thục Bình cố vấn.
Lãnh Tiếu Tiếu nhìn bà ngoại có chút ngại, nhẹ giọng cười cười.
Cô vừa ngẩng đầu lên, liền thấy con ngươi thâm thúy của Tần Phi.
Cô hiểu thâm tình của anh, nhưng trong lòng cô không còn cảm thấy rung động.
“Anh ta đối với em tốt không?”. Tần Phi có chút chua xót hỏi.
Lần này, anh có thể bình an vô sự, mặc dù Gia Di không chịu nói ra nguyên nhân, chính anh cũng có thể đoán ra, không phải Hàn Trạch Vũ bỏ qua cho anh, hiện tại anh không có khả năng đưa Gia Di đi dạo cửa hàng.
“Chúng em chia tay rồi”. Lãnh Tiếu Tiếu nhàn nhạt nói xong, giống như chỉ nói một chuyện nhỏ không liên quan tới cô.
“Tại sao?”.
Tần Phi nghe được câu trả lời từ Lãnh Tiếu Tiếu thì thấy bất ngờ, anh có thể cảm thấy Hàn Trạch Vũ yêu Tiếu Tiếu, nếu không, anh ta cũng không thể bỏ qua cho mình.
Nói ra từ bên ngoài, “Không có vì cái gì, chúng em không thích hợp, cũng có khả năng chúng em không có duyên với nhau”. Lãnh Tiếu Tiếu khổ sở nâng khỏe miệng, miễn cưỡng nở nụ cười nhợt nhạt.
“Tiếu Tiếu anh…..”
“Gia Di thật sự là cô gái rất tốt, Tần Phi, anh mất đi tất cả, chỉ có cô ấy có thể bổ sung cho anh, cô ấy toàn tâm yêu anh, em thật sự vui mừng cho hai người”.
Lãnh Tiếu Tiếu lập tức cắt đứt lời nói của Tần Phi, cô biết Tần Phi nói những gì, nhưng, những thứ kia đối với cô mà nói đều không quan trọng.
Quan trọng là, những người bên cạnh cô đều có thể có được hạnh phúc thuộc về mình.
“Tiếu Tiếu, cám ơn em, anh biết rồi. Gia Di là một người vợ tốt, anh sẽ đối xử với cô ấy thật tốt”.
Tần Phi nhìn đáy mắt Lãnh Tiếu Tiếu hiểu ý, anh hiểu được, cả đời này, cô nhất định sẽ không thuộc về mình.
Hạ Gia Di vừa hỏi bác sĩ, không yên nghiên mắt nhìn Lãnh Tiếu Tiếu cùng Tần Phi,cô biết Tần phi có rất nhiều lời muốn nói với Tiếu Tiếu, cho nên mới cố ý kéo bác sĩ ra đây.
Mặc dù cô không ngừng tự nói với mình, rộng lượng hơn một chút, nhưng, trong lòng cô có chút âm thầm lo lắng.
“Không yên lòng thì qua đó đi”. Dư Thục Bình nhìn ánh mắt Gia Di, nhẹ giọng nở nụ cười nói.
“Hả? Cái gì? Không có, không có, cháu không có không yên lòng”. Bị người xem thấu tâm tư, Hạ Gia Di có chút không tự nhiên phủ nhận.
Dư Thục Bình liếc mắt nhìn Tần Phi cùng Tiếu Tiếu lại chậm rãi mở miệng nói.
“Tiếu Tiếu không yêu anh ta, nó không phải người uy hiếp cháu, mà người đàn ông mặc dù yêu Tiếu Tiếu, nhưng anh ta là người đàn ông có trách nhiệm, anh ta biết bây giờ trách nhiệm của mình ở nơi nào”.
Hạ Gia Di nghe lời nói của Dư Thục Bình, nhìn về Tần Phi, thấy ánh mắt anh kiến định hướng mình đi tới.
Trái tim Hạ Gia Di nóng lên, trong lòng cảm thấy tình yêu nồng đậm.
Lãnh Tiếu Tiếu cũng đi tới, cô lôi kéo tay bà ngoại, nhìn Tần Phi cùng Gia Di.
“Tần Phi, có một số việc, có lẽ chỉ là hiểu lầm, cô ấy cũng là người phụ nữ đáng thương, cô ấy đã vì con trai mình rất sớm đã chết rồi, những năm gần đây, cô ấy vẫn sống trong khổ sở, anh và Gia Di lập tức nên đi Canada đi, tin rằng, anh có thể chân chính buông xuống tất cả, anh mới có thể có được hạnh phúc thật sự”.
Lãnh Tiếu Tiếu nói xong khiến Gia Di cùng Tần Phi đột nhiên ngây ngẩn cả người.
Gia Di khẩn trương nhìn Tần Phi một cái, phát hiện thấy sắc mặt anh khó coi, cô trong lòng âm thầm trách cứ Lãnh Tiếu Tiếu lúc này không nên đem chuyện này nói ra, cô cảm thấy Tần Phi căng thẳng từ từ mềm nhũn.
Tần Phi nắm tay Gia Di thật chặt, đối với lời nói của Lãnh Tiếu Tiếu tràn đầy cảm kích.
“Tiếu Tiếu, cám ơn, anh sẽ thử bỏ xuống. hi vọng em cũng có thể có được hạnh phúc. Gia Di, cám ơn em”. Tần Phi dịu dàng kêu tên Gia Di.
Đối mặt với Tần Phi dịu dàng bất thường, Hạ Gia Di ngẩn người, cuối cùng, cô hướng về phía Tiếu Tiếu lộ ra nụ cười cảm kích, cô nắm cánh tay Tần Phi, đột nhiên cảm thấy thế giới của mình tươi sáng.
Cùng Gia Di nói lời từ biệt, Lãnh Tiếu Tiếu từ từ kéo tay bà ngoại, “Bà ngoại muốn ăn gì không?”
“Bà ngoại ăn cái gì đều được, chủ yêu là cháu muốn ăn gì, bây giờ cháu là hai người, anh là lớn nhất”. Dư Thục Bình sủng ái nói.
“Vậy chúng ta đi ăn lẩu nhé?”
Lãnh Tiếu Tiếu đột nhiên nhớ tới lúc cùng Lữ Duy Duy ăn lẩu, cảm thấy mắt cay cay.
“Được, nghe lời cháu, bà ngoại về nhà làm cho cháu, nhớ mẹ cháu lúc nhỏ thích ăn nhất lẩu của bà đấy”. Dư Thục Bình vui vẻ nói, nói xong lời cuối cùng, đột nhiên sầu não.
“Bà ngoại, đừng như vậy, chúng ta ra ngoài ăn nhé? Đúng rồi, bà ngaoij, bà biết bố cháu là ai không? Mẹ chưa từng nói với cháu”. Lãnh Tiếu Tiếu kéo Dư Thục Bình, vừa an ủi vừa hỏi.
“Điều này rất quan trọng sao? Có lẽ qua nhiều năm như vậy, anh ta căn bản không biết gì tới sự tồn tại của cháu”. Dư Thục Bình hận hận nói xong, ở trong lòng âm thầm mắng.
Hàn Á Minh, đáng đời anh, ban đầu anh bỏ vợ bỏ con, hiện tại con trai anh bị người đánh đến trọng thương, sống chết chưa biết, vậy cũng là báo ứng.
“Có lẽ, cháu chưa bao giờ biết bố mình là ai, trong lòng chắc chắn có chút tiếc nuối”. Lãnh Tiếu Tiếu có chút mất mác nói.
Dư Thục Bình nhìn nét mặt thất vọng của Lãnh Tiếu Tiếu, bà do dự một hồi, đang chuẩn bị mở miệng, một giọng nam trầm thấp ở bên cạnh hai người vang lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...