Đêm mịt mù

      Đi đến cầu thang, cô bỗng thấy trong không gian chật hẹp chen chúc một đám người, Mạc Ương còn đang thấy lạ thì nghe thấy tiếng khóc thê lương vọng ra từ trong đám người: "Lòng lang dạ sói, thật là mất hết nhân tính, tôi đã tạo nghiệt gì chứ....."
Trong đám người đang xúm lại truyền ra từng đợt chỉ trích: "Có cô con dâu nào độc ác như cô không." "Đứng đó, cũng không sợ bị trời phạt sao."
Mạc Ương lách người chen vào trong đám người nhìn vào trong đó. Bà cụ Lưu gầy gò ốm yếu ở tầng dưới nhà cô đang co ro trước cánh cửa nhà đóng chặt khóc lóc than thở, dưới đất còn vứt tán loạn một đống chăn đệm cùng với nồi liêu. Xem ra, bà cụ đáng thương này lại bị con dâu đuổi ra khỏi nhà nữa. Nhà cô ở ngay tầng trên, cho dù bình thường không hay tiếp xúc qua lại nhưng cô đối với tình hình của nhà này cũng hiểu được đôi chút, người mẹ đơn thân ngậm đắng nuốt cay nuôi đứa con trai trưởng thành, đợi đến khi con trai lấy vợ sinh con thì hai vợ chồng người con dần hiện nguyên hình, thường xuyên đánh mắng chửi bới bà cụ, bắt bà làm hết những công việc nặng nhọc, về sau bà cụ ngày càng già yếu, bệnh tật liên miên khiến cô con dâu Trần Thục Dung càng thêm chán ghét, cả ngày ở  đập bát đập chén mắng bà sao không đi chết đi. Trước kia Mạc Ương cũng nhìn thấy mấy lần, còn nhớ mùa đông năm ngoái, tuyết rơi đầy trời, bọn họ nhốt bà cụ bên ngoài không cho vào, sau đó có người cùng khu báo cảnh sát, cảnh sát phải nói chuyện mất nửa ngày mới giải quyết được, không ngờ hôm nay lại thế nữa. Không đợi cô đi qua cánh cửa đối diện bỗng bật mở, Trần Thục Dung đứng ở cửa ném ra bên ngoài một cái túi nhau nhúm, đám người lập tức đứng tản ra, chiếc túi rơi xuống đất bụp một tiếng rồi rách luôn, bên trong rơi ra mấy chiếc áo cũ rách cùng với mấy đôi tất bục lỗ.
"Thục Dung à, xem cô kìa, cô còn có tý lương tâm không hả!" Mấy người phụ nữ vây xung quanh đó không nhịn được nữa, tiến lên phía trước phẫn nộ chỉ nào mặt của cô ta dạy bảo.
Trần Thục Dung chẳng thèm quan tâm, chống tay lên cái eo thô to của mình: "Ai yo, nhiều người thế, sao nào, không chịu được, muốn lo chuyện bao đồng?" 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Bà ấy tốt xấu gì cũng là mẹ cô, cô vậy mà lại đuổi bà ấy ra ngoài, cô có còn là người không?"
Trần Thục Dung khoanh hai tay lại, đạp vào đống chăn đệm dưới đất, lạnh giọng nói với bà lão Lưu: "Mẹ, thật sự không phải bọn con bất hiếu, mẹ thử tính xem từ lúc con được gả đến cái nhà này con đã phải khổ sở như thế nào, con trai của mẹ vô tích sự, mỗi tháng kiếm được có mấy đồng đến tiền học phí cho con cái cũng không đóng nổi, mẹ vừa già lại hay ốm đau, con cũng không có biện pháp con phải lo cho con trai của con, cái nhà này thật không nuôi nổi mẹ, mẹ muốn đi đâu thì đi, nếu thật sự không có chỗ nào để đi thì mẹ đi sang vệ đường mà nằm sẽ có người ném tiền cho mẹ đó."
"Mọi người nghe xem, nó có còn là người nữa không!" Bà lão Lưu gào khóc  khản cổ, cơ thể gầy gò ốm yếu lung lay sắp đổ.
"Ôi dào ôi, nuôi một người già thì mất mấy đồng, cô cũng quá nhẫn tâm rồi đó!"

"Đúng đó, thật không phải là người."
Mạc Ương im lặng đứng bên ngoài đám người bỗng phát hiện ra một hiện tượng kì quái. Mặc dù cả đám người ai cũng bất bình phẫn nộ thay bà lão, nhưng không có một ai đi lên dìu bà lão đứng dậy. Nhìn ánh mắt khinh bỉ của đám người xung quanh, Trần Thục Dung cũng trợn mắt nhìn lại: "Nhìn các người xem, lúc cần giúp đỡ thì chẳng thấy mặt ai, sao nào bây giờ nhìn thấy có chuyện để hóng hớt thì người nào người lấy xúm đông xúm đỏ lại, nhìn các người nhiệt tình như thế sao không đón bà cụ về nhà đi?"
Mấy người phụ nữ đứng gần đó nhất trợn mắt lên lườm chị ta một cái: "Đó là mẹ của cô mà liên quan gì đến chúng tôi."
Trần Thục Dung chép miệng: "Vậy bây giờ tôi đuổi bà ấy đi thì liên quan gì đến các người, một đám bà tám, có giỏi thì đón về nhà mình mà nuôi, đứng đây nói suông thì được cái rắm gì!"
Gào xong câu này, chị ta mặc kệ mọi người ở ngoài đóng sập cửa lại.
"Bà cụ Lưu, bà cũng đừng đau lòng quá, buổi tối, đợi buổi tối thằng Gia Bảo nhà bà nó về đến lúc đó xem chị ta có thể nói gì."
"Đúng là tạo nghiệp mà~"
"Thật là, đáng thương quá, tuổi đã cao vậy rồi mà....."
Mạc Ương không nán lại nữa. Lên lầu, âm thanh huyên náo bên dưới dần dần không còn rõ ràng nữa. 
Nếu như có thể dùng một từ để hình dung cuộc sống ở đây, vậy có thể dùng từ "chúng sinh đều khổ" để hình dung.

Mạc Ương đi trên hành lang khắp nơi đều có mạng nhện, ngẩng đầu nhìn lên những hàng quần áo đang nhẹ nhàng lay động được treo bằng sợi dây sắt kéo căng bên trên, tiếp đó, cô đi về phía trước, tầm mắt như cũ quét qua những chiếc bếp than đã rỉ sét đặt trước cửa của mỗi nhà, than tổ ong lăn lóc dưới đất, chai bia đã dính một lớp bụi, trong bồn nước chất một đống bát đĩa đầy dầu mỡ, xe đồ chơi trẻ em bị vứt bỏ, chậu hoa đã héo úa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nghe nói, tầng hai hướng đông có ông lão thích đánh cờ, cách đây không lâu chết trong nhà năm sáu ngày cũng không có ai biết.
Tầng ba có đôi vợ chồng từ dưới quê lên làm thuê, mấy tháng trước vì chuyện li hôn ông chồng đâm bị thương bà vợ ngoại tình, sau đó bà vợ mang theo con cùng nhau uống thuốc sâu.
Toà nhà đối diện có một ông bố một mình nuôi con gái, một năm trước sau khi con gái bỏ trốn cùng với một thằng lưu manh rồi mất liên lạc, đến lúc tìm được thì cô gái đã mang thai rồi, cả người bị giày vò không ra hình người điên điên khùng khùng, ông bố bị tức đến phát bệnh tim tại chỗ, giờ vẫn còn nằm trong bệnh viện. 
Toà nhà phía sau có một bé gái vừa mới lên cấp hai, vì mẹ bị bệnh nặng từ lâu, cô bé kiên quyết nghỉ học để chăm sóc, không lâu trước đây, người mẹ sau khi hồi phục được nửa năm thì đột nhiên tái phát rồi tử vong.
Tầng dưới khu nhà có người công nhân vệ sinh đã 70 tuổi, thường xuyên một mình ăn lương khô đã mốc, bên chân còn đặt một chai Sprite nhựa màu xanh bên trong đựng nước lấy từ vòi nước ở nhà vệ sinh của công viên......
Là người trong cuộc nên Mạc Ương vẫn thường cảm thấy bản thân cùng với con tép riu tìm thức ăn nơi rãnh nước cũng không khác nhau là mấy. Số mệnh của con tép riu, nhỏ bé không đáng nhắc tới, chính là loại cảm giác này. Khó khăn để sinh tồn, giãy giụa trong vũng lầy của cuộc sống, nhưng có lúc không thể không thừa nhận, số mệnh có nhiều lúc chính là thích đàn áp kẻ yếu. Cô vẫn luôn cảm thấy, tồn tại đối với một số người mà nói là một loại bản năng.
Cô đang chìm trong suy tư thì hành lang đối diện có một người phụ nữ mặc đồ ngủ tay bưng chậu đi đến, nhìn thấy cô bèn nhiệt tình cười hỏi han: "Ương Ương về rồi đấy à?"

Mạc Ương nhẹ nhàng đáp lại một tiếng: "Dạ dì Mai." Móc chìa khoá ra đến trước của nhà mình định mở ra. Dì Mai đó lúc đi ngang qua cô bước chân chợt ngừng lại, giơ tay vỗ mạnh lên người cô: "Này, cháu đây là làm sao?"
Mạc Ương quay người đi đáp qua loa: "Không sao ạ."
"Không sao gì chứ!" Dì Mai không nói hai lời kéo cổ tay cô xoay người cô lại,  trong mắt loé lên ánh sáng kì lạ: "Cháu cả người toàn đất cát, mặt lại bị thương, cháu đánh nhau với người ta à?"
Mạc Ương thật sự không muốn để ý đến bà ấy: "Không phải ạ"
"Ôi!" Dì Mai như bị bỏng nước nóng giật mình kêu lên, hoàn toàn không nhìn thấy ánh mắt mất kiên nhẫn của Mạc Ương: "Trên mặt cháu sao lại có vết ngón tay, cháu bị người ta đánh hả?"
"Cháu bị ngã thôi......"
Mạc Ương giãy khỏi bàn tay của dì ấy định mở cửa, phụ nữ một khi nổi cơn hóng chuyện thì cố chấp đến đáng sợ, dì Mai lên giọng, chặn cô trước cửa gặng hỏi: "Ngã thôi? Cháu lừa ai vậy, ngã mà có thể thành bộ dạng này, cháu bị ai đánh vậy, người ta sao lại đánh cháu còn tát nặng tay như vậy."
"Bởi vì cháu nói nhiều quá." Mạc Ương hướng về bà ta cười lạnh một tiếng rồi quay người đi vào nhà.
"Này, cháu gái!" Dì Mai đứng ngoài cửa to tiếng dạy dỗ: "Dì nói cho mà biết,  là con gái phải biết tự trọng tự ái, ở sau khu nhà của chúng ta có một con hồ ly tinh, học làm tiểu tam phá hoại gia đình người khác, kết quả bị vợ người ta tìm đến lột sạch đồ rồi ấn dưới đất đánh, cháu còn nhỏ như vậy đừng có mà học người ta, cháu còn đang đi học đó."
Nghe giọng điệu khuyên nhủ tha thiết ra vẻ ta đây của bà ta, cách một tấm cửa Mạc Ương thật hận không thể xông ra xé rách miệng của bà ta: "Được rồi, dì vẫn lên lo cho chính mình thì hơn!"
Sau khi đuổi được Mai Bình đi, xác nhận trong nhà chỉ có một mình mình, Mạc Ương lấy hộp cứu thương trong tủ ra rồi đến trước gương, vừa mới soi một cái cô lập tức hiểu ra vừa nãy vì sao Mai Bình gặp cô lại kích động như vậy. Cô bị thương quả thật không nhẹ, mép miệng bị rách, trên trán sưng lên một cục u xanh tím, cả bên mặt đều lấm tấm vết máu, còn hằn lên hai dấu bàn tay mờ mờ. Cô vén tóc nên, từ từ kéo khoá xuống cởi áo đồng phục ra, vừa nhìn đã giật mình, trên cổ cô không chỉ có vết dao cứa rõ ràng mà còn có mấy vết hằn nâu đỏ cực kì chói mắt, nhìn cực kì ghê người. Mạc Ương nhớ lại hình ảnh khi người đàn ông đó dùng sức bóp nghẹt cổ của cô, bất giác thấy run người. Vẫn may khi đó cô phản ứng nhanh, không để cho cái người làm cảnh sát tên Tề Trạm đó nhìn thấy trên cổ cô có vết dao cứa và vết hằn, nếu không làm sao mà giải thích được? Vì mấy tên lưu manh đó không hề có dao. Cô lại kiểm tra kĩ càng lần nữa thì phát hiện khuỷu tay và sau lưng mình đều có vết bầm, thật thê thảm. Mạc Ương xuýt xoa mấy tiếng rồi đi rửa mặt, bộ dạng thành thục cầm cồn vào thuốc bôi lên sơ cứu cho mình, sau đó lại lấy một que kem không biết đã hết hạn từ bao giờ trong tủ lạnh ra đắp lên đầu để giảm sưng.

Đợi đến khi que kem sắp tan hết thì sau lưng cô truyền đến tiếng mở cửa, vừa nghe tiếng bước chân loạng choạng liền biết ngay là Mạc Hướng Quốc, cô nhanh nhảu vứt hết mấy thứ trong tay đi rồi thả tóc xuống. Mạc Hướng Quốc bước vào, trên tay còn cầm chai rượu, cả người nồng nặc mùi rượu, nhìn thấy Mạc Ương sắc mặt ông ta lập tức thay đổi, giọng nói mơ hồ không rõ ràng: "Mày đứng đó làm gì, về rồi còn không mau đi nấu cơm đi!"
"Dạ." Mạc Ương vội vã cúi đầu đi về phía nhà bếp.
"Đồ lỗ vốn, nuôi mày được tích sự gì, sao mày không đi chết đi." Mạc Hướng Quốc uống một hớp rượu đi về phía trước rồi đổ người lên sô pha, lại gọi với vào: "Nhanh tay nên cho ông, còn lề mề nữa tao đánh chết mày!"
May mà ông ta say rượu, cách một bức tường Mạc Ương nghe thấy tiếng ngáy của Mạc Hướng Quốc, cô nặng nề thở ra một hơi, rất nhanh đã nấu xong một nồi mì đơn giản, múc ra một bát đặt trên bàn cho Mạc Hướng Quốc rồi nhẹ nhành đi lên tầng gác. Trong phòng, dây sạc trên giắc cắm vẫn đang sáng đèn, sau khi khoá cửa lại, Mạc Ương đang muốn nằm xuống giường nhưng nhìn thấy ánh đèn sáng thì lập thức đứng dậy. Đêm qua khi mất ngủ, do quá buồn tẻ, cô nghĩ đến chiếc điện thoại di động khi trước mình nhặt được ở hiện trường đang giấu trên trần nhà, nhịn không được bèn lấy ra mày mò một phen, vì không xác định chiếc điện thoại bị hỏng hay là hết pin liền tháo pin ra nạp điện, sáng hôm nay thức dậy lại quên mất. Lâu như vậy rồi, pin chắc đã được sạc đầy.
Dưới lầu vọng lên tiếng chửi bới của Mạc Hướng Quốc: "Mày nấu mỳ kiểu gì thế, khó ăn chết đi được, mày xuống đây cho ông, ông đập chết mày......"
Mạc Ương làm như không nghe thấy, lấy ra chiếc điện thoại từ dưới giường nắp pin vào, thử ấn vào nút bật nguồn, điện thoại lập tức rung một cái "rừ~~" Mạc Ương ngạc nhiên trợn tròn mắt. Không ngờ điện thoại không bị hỏng. Sau giây phút chờ đợi dài đằng đẵng, màn hình điện thoại sáng lên, màn hình khoá là một chiếc lá cây màu xanh, cực kì đơn giản, là hình nền mặc định của điện thoại. Mạc Ương nắm chặt chiếc điện thoại trong tay có chút không biết phải làm sao. Hiện tại, người đàn ông đó tạm thời tha cho cô điều kiện là cô không được tiết lộ với bất kì ai sự việc phát sinh vào buổi tối hôm đó. Còn vật chứng này và đoạn ghi âm trong điện thoại của cô, thêm vào việc cô tận mắt chứng kiến người đàn ông đó sau khi đâm chết người xong bỏ đi, còn uy hiếp đe doạ cô, nhất định ông ta sẽ bị ngồi tù. Dù thế nào thì báo cảnh sát vẫn là lựa chọn tốt nhất. Ai mà biết người đàn ông đó hôm nay tha cho cô rồi, ngày mai liệu có hối hận không. Nhưng mà, nếu báo cảnh sát thì tất cả những chuyện này đều sẽ được giải quyết sao. Có thể bắt được ông ta ngay lập tức sao? Nếu như không bắt được, thì cô và Dương Tuấn Phương có gặp phải nguy hiểm không? Trước mắt cô bỗng hiện ra hình ảnh  ngọn lửa đang cháy hừng hực, đầu mũi mơ hồ ngửi thấy mùi cháy khét...... Trong dạ dày bỗng hơi nôn nao, Mạc Ương lập tức phanh lại mạch suy nghĩ, ngồi xổm dưới đất ôm miệng nôn khan một hồi lâu. Không, không thể được, như vậy quá mạo hiểm, không thể tin tưởng những người đó được, cô giơ tay lau đi nước mắt đang chảy ra nơi khoé mắt vì nôn khan, lê thân xác mệt mỏi đến giường nằm xuống. Báo cảnh sát không biết có tác dụng hay không nhưng chắc chẵn sẽ mang đến một đống rắc rối, vẫn nên chờ đợi thêm đã, biết đâu không bao lâu nữa sự việc sẽ có những biến chuyển mới, nếu như mình có thể đợi được đến lúc đó. Mạc Ương hô hấp chậm lại suy nghĩ một lúc lại cầm lên chiếc điện thoại đó. Người tài xế đó hiểu rõ hoàn cảnh của cô như lòng bàn tay, nhưng cô hoàn toàn không biết gì về ông ta, trước mắt, cô cần phải tận dụng mọi khả năng để tìm hiểu về người đàn ông đó. Trước tiên cô mở ra lịch sử cuộc gọi và danh bạ của điện thoại, nhưng lịch sử cuộc gọi gần như không có, danh bạ điện thoại cũng trống rỗng. Kì lạ, sao mà đến một người để liên hệ cũng không có, ông ta không có người nhà sao? Mạc Ương nhìn trên lịch sử cuộc gọi có mấy cuộc gọi, cuộc điện thoại gần nhất không hiển thị số điện thoại, thời gian diễn ra cuộc gọi nếu tính toán kĩ càng thì chính là 30 phút trước khi vụ tai nạn xảy ra. Là trùng hợp? Hay là, đây rất có thể là người đàn ông bị đâm chết? Đương nhiên là không nghĩ ra đáp án, cô lại lật xem điện thoại phát hiện đây là chiếc điện thoại cũ nhưng những thứ lưu trữ bên trong lại ít đến đáng thương, giống như chưa dùng được bao lâu, thứ duy nhất được lưu giữ cũng chỉ là vài bức ảnh. Điện thoại cũ, số pixel thấp nên các bức ảnh cũng không được rõ nét lắm, Mạc Ương ấn vào một tấm đưa đến gần mắt xăm soi. Bức ảnh này chụp một con đường với dòng người đi lại nhộn nhịp, khắp nơi đều có thể nhìn thấy đầu người và xe cộ. Tấm hình thứ hai, vẫn như vậy chỉ là đổi góc chụp. Ông ta chụp cái này làm gì? Mần mò một lúc lâu nhưng Mạc Ương vẫn không thể tìm ra bất kì điểm bất thường gì trên những bức ảnh. Lại đổi một tấm khác, bức ảnh này khung cảng rộng rãi hơn rất nhiều, có một người phụ nữ đang đi trên đường vừa đúng lộ ra một bên mặt có thể lờ mờ nhìn ra dung mạo, nhìn góc chụp thì người phụ này trông giống như đang bị chụp trộm. 
"Thật kì lạ."
Mạc Ương lẩm bẩm một câu, đang muốn xem bức ảnh cuối cùng thì màn hình bỗng nhiên tắt ngúm, cô hơi hoảng, ấn liên tiếp mấy nút nhưng điện thoại vẫn không có phản ứng. Xong rồi, hỏng thật rồi, còn chưa kịp nhìn ra cái gì hết, làm sao mà đã hỏng rồi. Cô đập tay lên gối, vẫn không từ bỏ mà ấn vào nút mở máy nhưng vô dụng. Trong album ảnh, mấy bức ảnh đầu đều không có gì bất thường, chỉ duy nhất bức ảnh cuối cùng là có ba người, theo cô suy đoán bức ảnh đó chính là ảnh chụp gia đình, chỉ tiếc còn chưa kịp nhìn kĩ thì điện thoại đã hỏng rồi. Cô cầm điện thoại lên lắc liên tục, đột nhiên cửa phòng vang lên một tiếng gõ.
 "Ương Ương, con đã ngủ chưa?"
Là Dương Tuấn Phương, Mạc Ương ngẩn ra mấy giây rồi đứng dậy giấu điện thoại đi, dùng tốc độ nhanh nhất chỉnh tranh lại bản thân. Cửa mở, Dương Tuấn Phương với khuôn mặt buồn bã đang đứng trên cầu thang.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận