Đêm mịt mù

      Ánh mắt lạnh lẽo của Trương Linh chuyển sang Mạc Ương, hàm răng nghiến chặt, trong mắt như có ngọn lửa đang cháy. Mạc Ương đan tay vào nhau, răng cắn chặt lấy môi, ý của Lâm Hạ là ngoại trừ cô, người trực nhật mỗi khi hết tiết phải lên bục giảng lau bảng ra thì còn ai có cơ hội có thể đụng đến bình nước của Trương Linh chứ, thêm việc Trương Linh trước nay luôn bất mãn với cô nên việc bà ta sẽ tin lời cô là hoàn toàn không có khả năng.
"Mạc Ương, em mau lên đây."
Sau khi trừng mắt nhìn cô một hồi, Trương Linh vẫy tay gọi cô. Mạc Ương tự biết tránh không được, hít sâu một hơi rồi đứng dậy đi lên bục giảng, vừa mới đứng vững thì bàn tay của Trương Linh đã nhắm chuẩn mặt cô tát tới, vang lên một tiếng giòn tan, cô bị đánh đến nỗi từ trên bục giảng ngã xuống dưới chân lảo đảo đầu suýt nữa thì đập vào cạnh bàn của hàng đầu tiên.
"Muốn làm phản phải không! Em là cái thá gì mà dám động vào đồ của tôi, em thật không muốn đi học nữa có phải không!"
Mạc Ương ôm lấy một bên mặt đang đau rát im lặng chịu đựng cơn cuồng nộ này, trong ánh mắt đang cúi xuống hiện lên sự quật cường không thể phai mờ. Trương Linh trong cơn tức giận mắng chửi ra một tràng toàn những từ thô tục khó nghe, thấy cô đứng đờ ở một bên im lặng không nói gì thì lại nắm tóc cô kéo cô lên bục giảng: "Dám cho bột phấn vào trong bình nước của tôi phải không, được, xem như gan em lớn!"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bà ta xoay người qua lấy hộp phấn trên bàn đổ ra rồi cầm một nắm phấn nhét vào trong bình nước, tiếp đó lại trước sự chứng kiến của cả lớp làm ra động tác cực kì buồn nôn là nhổ mấy bãi nước bọt vào trong bình nước rồi đem bình nước đến trước mặt Mạc Ương: "Còn lại một nửa bình nước này em uống đi, một giọt cũng không được thừa, uống xong thì gọi bố mẹ đến, sau này em không cần đến trường nữa, lớp của tôi không dung nạp nổi cái loại tạp nham như em! Em muốn đi đâu thì đi."
Ánh mắt vắng lặng của Mạc Ương có một tia lung lay, cô thấp giọng giải thích: "Không phải là em làm ạ."
"Uống đi!" Trương Linh ngắt lời cô.
Dưới bục giảng, một mảnh im lặng, im lặng khiến lòng người tan nát. Mạc Ương nhìn bình nước trước mặt, hơi thở càng ngày càng chậm, qua một lúc lâu, cô cuối cùng cũng đưa tay lên cầm thật chắc bình nước, ngẩng đầu nhìn Trương Linh. Cô đang nghĩ, tiếp theo đây mình rốt cuộc lên đem nước trong chiếc bình này hất hết lên mặt của Trương Linh hay là trực tiếp dùng chiếc bình này đập vỡ đầu của bà ta đây?
Chính tại lúc cô sắp đưa ra quyết định thì bên dưới có người lên tiếng: "Thưa cô."
Cô nghiêng đầu nhìn qua, người đang đứng là Trịnh Minh Trạch.
"Có chuyện gì." Trương Linh cũng lười phải giữ hình tượng trước mặt học sinh mới, bực mình hỏi một câu.
Trịnh Minh Trạch nhìn qua Mạc Ương: "Thưa cô, em vừa mới nhớ ra lúc em ăn cơm chiều trở về thì nhìn thấy có một bạn nam cứ quanh quẩn trên bục giảng, hình như trong tay đang nắm cái gì đó, theo em thấy bột phấn đó có thể không phải là do bạn Mạc Ương bỏ vào đâu ạ."

"Hừ." Trương Linh vẫn đang trong thịnh nộ, vốn không muốn để ý đến cậu ta.
Trịnh Minh Trạch ngó nghiêng bốn phía, ánh mắt lướt qua tất cả các khuôn mặt bạn học, đi đến hàng ghế phía sau đứng trước mặt của Hứa Gia Thành dõng dạc nói: "Thưa cô là bạn ấy."
Mạc Ương quét mắt nhìn Lâm Hạ một cái, rồi nhìn về phía Trịnh Minh Trạch trong mắt hàm chứa ý muốn ngăn cản rõ ràng. Trịnh Minh Trạch không nhìn thấy hàm ý trong mắt cô, tiếp đó ném ra một qua bom có lực sát thương không nhẹ: "Thưa cô, không tin cô đến mà xem, trong móng tay cậu ta vẫn còn bột phấn xót lại này."
Lời vừa nói ra cả lớp chợt nhốn nháo cả lên. Mạc Ương lại một lần nữa cấp thiết hướng về Trịnh Minh Trạch lắc đầu. Trong lớp không ai không biết Hứa Gia Thành cùng với Lâm Hạ và mấy người nữa là cùng một hội, mấy người bọn họ có quan hệ xã hội rất phức tạp, cùng với bọn lưu manh ngoài trường học qua lại mật thiết, thêm việc nhà Lâm Hạ vừa có quyền thế lại giàu có, trong lớp về cơ bản không có mấy người dám trực diện đối đầu với bọn họ.
Mạc Ương tin rằng trong lớp nhất định có thêm người biết về chuyện bột phấn nhưng không một ai dám đứng ra vạch trần, giờ Trịnh Minh Trạch đột nhiên đứng ra chắc chắn sẽ rước hoạ vào thân. Cái khác không nói, chỉ riêng việc chứng kiến bọn người Lâm Hạ bạo lực với Vương Văn Tĩnh cũng đủ khiến người kinh hãi rồi, lần này, cô thật sự không muốn Trịnh Minh Trạch vì mình mà gây thù với bọn Lâm Hạ. Ngoài việc sợ làm liên luỵ đến Trịnh Minh Trạch ra thì cô còn không muốn nợ ân tình của cậu ta.
Trương Linh đã dấy lên lòng nghi ngờ, đang định đi qua đó thì Hứa Gia Thành giãy ra khỏi tay của Trịnh Minh Trạch rồi quát lên: "Mẹ nó, mày nói gì đấy, muốn gây sự phải không!" vừa nói vừa nắm cổ áo cậu ta rồi vung nắm đấm.
"Dừng tay!" Trương Linh hét lên.
"Định làm gì hả, điên rồi phải không!"
Hứa Gia Thành ngưng lại mấy giây rồi chậm chạp bỏ tay xuống, ánh mắt hầm hầm nhìn Trịnh Minh Trạch. Trương Linh tiến lên phía trước kéo hai người tách ra : "Hai em muốn làm gì hả, xem tôi là người chết phải không?"
"Thưa cô, cô xem đi." Trịnh Minh Trạch vuốt lại áo cho thẳng rồi chỉ vào móng tay của Hứa Gia Thành.
Trương Linh cúi đầu nhìn qua, sắc mặt đang tái xanh càng trở lên tệ đến cực điểm: "Hứa Gia Thành, em đây là làm sao."
Hứa Gia Thành vốn không hề sợ hãi, biểu cảm vô tội nói: "Thưa cô, chuyện này thật không liên quan đến em, bột phấn trên tay em là do buổi chiều chơi đùa cùng các bạn không cẩn thận bị dính vào, em thật sự không bỏ gì vào bình nước của cô ạ."
"Đúng đó thưa cô, buổi chiều em thấy Hứa Gia Thành cùng mấy bạn nam chơi đùa rồi vứt bột phấn vào nhau, chắc là bị dính vào lúc đó, thật sự không phải bạn ấy." Bỗng có bạn nữ nào đó lên tiếng.
Mạc Ương đứng lặng tại chỗ quan sát, ánh mắt xa xăm đối chọi lại với ánh mắt sâu đen thẳm của Lâm Hạ. Hôm nay bọn họ dựng lên vở kịch này để đổ tội cho cô, rất hiển nhiên là vì chuyện phát sinh ở khu nhà thí nghiệm bữa trước, chẳng qua là muốn cảnh cáo cô rằng bọn họ đã nhắm đúng cô rồi, nếu như cô dám tiết lộ chuyện của buổi tối hôm đó ra thì sau này không biết còn có chuyện gì đang chờ đợi cô ở phía trước nữa.

"Thưa cô, em rất chắc chắn, buổi chiều em trở về rất sớm lúc đó trong lớp chẳng có mấy người, cậu ta cứ quanh quẩn tới lui trên bục giảng, lúc Mạc Ương và Tần Tuyết ăn cơm xong trở lại lớp thì các bạn đã trở về gần hết, bạn ấy không thể có cơ hội bỏ gì đó vào trong bình nước được." Trịnh Minh Trạch giọng điệu kiên quyết nói.
Ánh mắt độc địa của Trương Linh quét qua Mạc Ương thấy khuôn mặt cô yên lặng thì lập tức quét về phía Hứa Gia Thành, Hứa Gia Thành sững người rồi không tự chủ cúi đầu xuống. Cử chỉ né tránh này đã bán đứng cậu ta, đến cả Mạc Ương cũng nhìn ra được thì đương nhiên Trương Linh không thể không nhìn ra, bà ta nhìn chằm chằm vào ánh mắt của cậu ta một lúc lâu, tay bắt sau lưng trở về bục giảng, hướng về phía Mạc Ương buông một câu: "Còn đứng đờ ra đó làm gì, cút về chỗ!"
Mạc Ương nhìn bà ta một cái thật sâu, sống lưng thẳng tắp trở về chỗ ngồi. Trịnh Minh Trạch thấy vậy cũng trở về chỗ của mình, hai người đối diện với nhau trên lối đi, Mạc Ương ánh mắt thâm trầm nhìn cậu ta.
Trong lớp học yên lặng như tờ, bàn tay của Trương Linh dừng trên nắp của bình nước không ngừng xoay ra lại vặn vào, cứ im lặng như vậy một lúc lâu, bà ta mới cất tiếng chấm dứt màn kịch này: "Nhìn cái gì mà nhìn, vào tiết đã bao lâu rồi hả, còn không mau làm bài đi, mấy đứa các em mới mấy hôm không đốc thúc mà muốn làm phản rồi phải không, các em muốn làm cái gì hả? Muốn đến thay thế vị trí của tôi phải không!" Nhìn cả đám bên dưới lớp đều vội vàng cúi đầu đọc sách, trong lòng bà ta lại càng tức giận.
.............
Về việc mắng người một khi đã bắt đầu thì rất khó kìm lại, tiếng chuông hết tiết đầu giờ tự học vừa vang lên, Trương Linh mới có vẻ tiếc nuối liếm liếm đôi môi khô khốc rồi đẩy cửa lớp nghêng ngang rời đi.
Mạc Ương xoa xoa huyệt thái dương đang sưng lên, thở dài liên tục mấy hơi. Người từ trước đến này vẫn luôn ôn hoà là Tần Tuyết cũng phải sầu khổ lên tiếng oán trách: "Bà cô này cũng đáng sợ quá rồi đó, suốt cả nửa tiếng đồng hồ màng nhĩ của tớ suýt chút nữa thì bị giọng nói the thé của bà ta làm thủng luôn rồi!"
"Tớ cũng vậy đó, cả tiết học mà không làm được bài tập nào hết, chỉ nghe được mỗi tiếng mắng người của bà ta." Một bạn nam bên cạnh tức giận vứt kính mắt xuống bàn.
Có bạn nữ đang buộc tóc nói: "Mọi người nói xem, cũng không phải bọn mình chọc bà ta, bà ta dựa vào cái gì mà mắng chúng mình chứ?"
"Đúng vậy đó." Có người lườm Mạc Ương một cái, rồi cất giọng kì quái: "Còn không phải tại cái tai hoạ nào đó, hại chúng ta cũng vô duyên vô cớ ăn mắng."
Mạc Ương làm như không nghe thấy. Qua một lát, có mấy bạn nữ trước nay quan hệ khá tốt với Lâm Hạ lôi kéo nhau đi qua chỗ cô ta, lúc ngang qua "không cẩn thận" làm rơi quyển sách trên bàn của cô. Cô nhanh tay lẹ mắt cúi người nhặt lên nhưng tay vừa chạm đến quyển sách thì bị một bàn chân giẫm ngay lên. Mạc Ương suýt xoa một tiếng, bạn nữ giẫm lên tay của cô cuống quýt xin lỗi: "Ôi, ngại quá tớ không phải cố ý đâu." Nói xong thì dưới chân âm thầm dùng sức day xuống rồi mới chậm chạp nhấc chân lên. Đáy lòng Mạc Ương trào dâng một ngọn lửa, đang định bùng phát thì Tần Tuyết ở bên cạnh đã đứng dậy đẩy mạnh bạn nữ đó một cái: "Bạn không có mắt à."
Bạn nữ đó bị đẩy cho lui về sau mấy bước, trên mặt là biểu cảm không thể tin được. Tần Tuyết mặc dù là cán bộ lớp, nhưng ở trong lớp nổi tiếng là người hiền lành, khoan dung chưa bao giờ nổi lên xung đột với người khác, giờ phút này thấy mặt cô đỏ au mấy bạn nữ kia đều giật mình, Tần Tuyết kéo Mạc Ương dậy, hai mắt trợn to trách cứ: "Giẫm lên tay người khác mà không có cảm giác gì sao, suốt ngày chỉ biết đi gây sự, còn thấy lớp chưa đủ loạn phải không!"
Mấy bạn nữ đó bị cô ấy mắng không nể tình như vậy đều thấy ngượng ngùng, cuống quýt quay người chạy ra khỏi lớp. Mạc Ương phủi đi lớp bụi trên quyển sách rồi lại cẩn thận là thẳng nếp nhăn trên trang sách.

Tần Tuyết kéo tay Mạc Ương qua xem xét: "Tay bạn không sao chứ?"
Mạc Ương: "Không sao, chẳng qua bị giẫm một cái mà thôi."
"Thật quá đáng hết sức." Tần Tuyết nhìn dấu tay hằn trên mặt cô, vỗ bàn nói: "Cô chủ nhiệm cũng thật là, vừa nghe có người nói là bạn thì đến hỏi cũng không buồn hỏi đã lập tức ra tay rồi, giờ mọi chuyện rõ ràng rồi thì không dám làm cái cóc khô gì bọn họ hết, chỉ biết chút giận lên người chúng mình, bạn nói xem, bà ta còn có thể thiên vị hơn được không."
Mạc Ương quay đầu qua nhìn cô ấy cười bất lực. 
"Theo tớ thấy thì bà ta chỉ biết bắt nạt người yếu thế, tớ thật không hiểu nổi, bà ta là chủ nhiệm lớp bao che cho mấy người đó thì được lợi ích gì chứ!"
Thấy cô ấy càng nói càng hăng, Mạc Ương sợ Lâm Hạ sẽ nghe thấy vội vã ngăn chặn cô ấy: "Được rồi được rồi, bà ta trước nay vẫn vậy mà, tớ đã quen từ lâu rồi."
Quay đầu lại thấy người ngồi đó không biết đi đâu rồi, Mạc Ương nhìn quanh bốn phía: "Này, Trịnh Minh Trạch đâu rồi?"
Tần Tuyết chỉ ra bên ngoài: "Vừa hết tiết thì cậu ta ra ngoài nghe điện thoại rồi."
Mạc Ương theo lời đi ra khỏi lớp, tìm một vòng ngoài hành lang ồn ào, rất nhanh đã nhìn thấy bóng dáng Trịnh Minh Trạch đang đứng ngoài cửa của phòng đựng dụng cụ thể thao. Cậu ta đang quay lưng lại nghe điện thoại. Đến gần, Mạc Ương nghe được giọng nói kích động của cậu ta: "Đã lâu như vậy rồi mà vẫn chưa có tin tức gì sao.....cháu biết nhưng đó là bố cháu, chú bảo cháu làm sao mà không lo lắng cho được chứ......lần trước không phải đã điều tra được rồi sao, gì cơ? Trộm được? Vậy đã tìm thấy người chưa?"
"Đã qua nhiều ngày như vậy rồi, nhà cháu cũng rất lo lắng....được rồi vậy làm phiền chú ạ."
Cúp điện thoại, cậu ta quay người lại, Mạc Ương nhìn thấy trên gương mặt thanh thoát của cậu ta mang theo vẻ âu sầu. Nhìn thấy cô, Trịnh Minh Trạch giật mình một cái: "Sao bạn lại ra đây?"
Mạc Ương đẩy cánh cửa ra bước vào, hơi mất tự nhiên nói: "Việc đó, tớ đến để nói cảm ơn."
"Ài, không có gì, việc đương nhiên mà." Trịnh Minh Trạch gãi đầu: "Tớ chỉ là không chịu được tính khí của cô chủ nhiệm lớp bạn, rõ ràng đã nhìn thấy trên mặt bạn nhiều vết thương như vậy mà bà ta vẫn không chừa ra."
Mạc Ương nặng nề lên tiếng: "Cảm ơn bạn đã giải vây giúp tớ, nếu không phải có bạn thì hiện giờ tớ đã phải lên văn phòng và bị mời phụ huynh đến rồi."
Gương mặt căng cứng của Trịnh Minh Trạch cũng giãn ra được phần nào: "Haiz, nếu đổi lại là người khác thấy một nữ sinh như bạn bị bắt nạt như vậy đều sẽ ra tay giúp đỡ thôi, bạn không cần cảm ơn tớ."
Nghe vậy, biểu cảm của Mạc Ương bỗng cứng lại, bàn tay trong ống tay áo nắm chặt thành quyền, đờ ra một lúc cô buộc bản thân phải buông tay, sắc mặt bình thản hỏi: "Bạn sao vậy, nhìn có vẻ rất tức giận."

Đôi mày rậm của Trịnh Minh Trạch nhăn thành một đường: "Không sao, là chuyện trong nhà."
Mạc Ương gật gật đầu, cô vốn không giỏi ăn nói, để tránh bầu không khí trở nên ngượng ngập bèn thuận theo lời cậu ta hỏi tiếp: "Nhà bạn có chuyện gì vậy?"
Trịnh Minh Trạch cũng không giấu giếm, than thở: "Bố tớ, không lâu trước đây....... bị tai nạn chết rồi."
Mạc Ương hạ tầm mắt: "Thật ngại quá, làm cậu nhớ đến chuyện đau lòng."
"Không sao, chỉ là hiện giờ vẫn chưa tìm thấy tài xế gây tai nạn, mẹ tớ lại bị bệnh nữa." Trên mặt Trịnh Minh Trạch hiện lên vẻ mệt mỏi.
"Sao lại....tìm không được chứ."Mạc Ương ngước mắt, giọng điệu cực nhẹ.
"Haizz, cũng tại ông bị đâm tại chỗ ngõ Đông Trực khu vực phố cũ, chỗ đó neo người, camera giám sát cũng lèo tèo vài cái." Trịnh Minh Trạch dán mắt vào Mạc Ương và tiếp: "Cảnh sát điều tra cũng lâu rồi, cũng đã đến khu vực gần đó thăm hỏi mấy lần, mấy ngày trước mới có chút manh mối vậy mà tớ vừa hỏi thì nghe nói lại đứt rồi."
"Tại sao."
"Bọn họ tìm thấy chiếc xe đã gây tai nạn, chiếc xe chìm dưới hồ đã bị cháy không ra hình dạng nữa, sau đó có người chủ báo mất xe tìm đến nói là xe của ông ta nhưng đã bị trộm trước đó rất lâu rồi, ông ta cũng không biết là ai trộm."
Mạc Ương cũng thở dài theo một hơi: "Tình trạnh này đúng là khó điều tra, bạn cũng đừng lo lắng quá, tớ tin rằng sớm muộn gì cũng sẽ tìm được người đó thôi."
Trịnh Minh Trạch nở nụ cười: "Mong là như vậy, tớ thật rất mong có thể sớm tìm được người đó, để ông ta đền mạng cho bố tớ, bạn không biết chứ tối đó bố tớ nằm ở đó cả đêm mãi đến sáng hôm sau mới có người báo cảnh sát, nếu như có thể phát hiện sớm một chút, ông cũng có thể không phải chết."
Mạc Ương im lặng trong chốc lát rồi nói: "Bạn đừng quá đau lòng.....sẽ có kết quả thôi."
 
 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận