Trong góc của chiếc ghế dài có một người đàn ông trên đầu quấn băng vải đang ngồi hút thuốc, cô y tá đứng một bên nhẹ nhàng khuyên: "Ngài xem chỗ chúng tôi nhiều người như vậy, bên đó còn có trẻ em, ngài có thể dập thuốc không ạ?"
Ông ta ngẩng đầu nhìn cô y tá, rồi liếc mắt nhìn thấy Mạc Ương đang đứng ở cửa, khuôn mặt hơi kinh ngạc, biểu cảm dần trở nên phức tạp, vứt đầu thuốc xuống sàn giẫm tắt.
Mạc Ương dựa vào cửa khoé mắt liếc ông ta, đang muốn quay người đi ra ngoài thì cánh của thuỷ tinh gian phòng bên cạnh mở ra, bác sỹ Hồ khoác áo trắng đi ra nhìn thấy cô thì cất tiếng: "Ôi, Mạc Ương? Cháu làm sao vậy, sao lại bị thương thành thế này."
Lời vừa nói ra, mấy người bệnh nhân bên kia đều nhìn về phía cô. Mạc Ương ngừng bước cười khổ một tiếng: "Cái đó, là cháu không cẩn thận lăn từ trên cầu thang xuống, dì Hồ, phiền dì xử lí vết thương giúp cháu với."
"Trời ơi, đang yên đang lành sao lại không cẩn thận như vậy, mau đến đây, xương cốt không sao chứ?" Bác sỹ Hồ kinh sợ kêu lên lôi cô vào trong phòng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Chắc là không sao ạ." Mạc Ương cúi đầu, cẩn thận quay người qua tránh ánh mắt của người đàn ông.
Bác sỹ Hồ kiểm tra cho cô một lượt, ngoài vết thương trên người, trên trán cô cũng bị sước qua một vết thương dài mấy cm, xử lí vết thương cũng phải mất một lúc lâu, sau khi lấy thuốc đi ra khỏi phòng, người bên ngoài đã không thấy đâu nữa. Mạc Ương trên đầu dán băng gạc, lắc lư đống thuốc chống viêm trên tay: "Làm phiền dì quá, tiền thuốc đợi mẹ cháu về rồi đưa cho dì được không ạ?"
"Không cần đâu, đều là hàng xóm lắng giềng, mẹ cháu và dì lại là bạn bè lâu năm không cần khách khí thế đâu, cháu về phải nhớ uống thuốc đúng giờ đó, ăn uống thanh đạm, vết thương không được chạm nước." Bác sỹ Hồ kiên nhẫn dặn dò.
Mạc Ương cười mỉm: "Đúng rồi dì Hồ, người đàn ông vừa rồi ngồi đây là ai vậy ạ? Cháu thấy lạ mặt quá."
"À, người đó à, cũng không biết đến từ đâu nữa, lúc đến chỗ này thì đầu vỡ chảy máu rất nhiều, dì cũng phải giật mình, lúc bôi thuốc anh ta cũng không nói chuyện, khâu vết thương cũng không rên một tiếng, chậc chậc, thật giỏi chịu đựng."
"Ông ta không nói vì sao bị thương ạ?"
"Không, hỏi rồi nhưng người ta không buồn trả lời, theo dì nghĩ thì chắc chắn không phải người tốt lành gì."
Mạc Ương cũng không nhiều lời nữa, sau khi nói tạm biệt bèn đi ra khỏi phòng khám. Cô đi xuyên qua mấy con đường, sau lưng lại truyền đến tiếng bước chân nặng nề. Mạc Ương chợt dừng lại rồi đi tiếp vòng vèo qua lại trong ngõ hẻm, nhưng hình như người đàn ông đã quá quen thuộc các hang cùng ngõ hẻm ở đây, không bao lâu sau, cô lại bị người ta chặn trên con đường bên ngoài khu hầm cầu bỏ hoang. Lần này, vận may vẫn không tốt, bốn bề tiếng người lác đác, không có ai đi qua, nhưng nhìn bóng người cao lớn đứng đối diện, Mạc Ương không hề sợ hãi khủng hoảng như lần gặp đầu tiên. Cả hai người đầu đều quấn băng, bộ dạng thảm hại, phong trần mệt mỏi, có vài phần giống như người cùng cảnh ngộ.
"Tiền." Người đàn ông đi lên phía trước bóp chặt cổ cô, trong con mắt tang thương lộ ra tia máu: "Đưa tiền cho tao!"
Lần này, Mạc Ương không hề thấy sợ hãi như trước đây, một tiếng trước, trong thời khắc bị đẩy xuống khỏi cầu thang cô cho rằng bản thân chết chắc rồi, giờ đây, cảm giác cận kề cái chết vẫn như cũ tồn tại trong lòng, trái tim như bị một nỗi bi thương lấp đầy, không còn cảm thấy sợ hãi nữa.
Cự tuyệt ông ta? Ông ta sẽ làm gì, cùng lắm là giết chết cô, hơ hơ, nói như thể cô muốn sống lắm không bằng. Cô dựa vào bức tường mọc đầy rêu xanh, bình tĩnh nhìn lại ông ta: "Tôi không có tiền."
"Đừng nhiều lời." Người đàn ông gia tăng sức trên cánh tay, ánh mắt càng thêm ác độc: "Đưa tiền cho tao, không tao sẽ giết mày!"
"Tôi không nói dối." Cô trấn tĩnh nhìn ông ta: "Tôi thật sự không có tiền, không phải ông hiểu rõ hoàn cảnh nhà tôi như lòng bàn tay sao, vậy tại sao lại không rõ tình trạng tài chính của nhà tôi chứ."
So với lần đầu, biểu cảm và giọng điệu phản bác của cô đã dứt khoát hơn rất nhiều. Người đàn ông lạnh lùng trừng mắt nhìn cô một lát rồi bất ngờ nới lỏng tay. Mạc Ương gập người ho lên mấy tiếng, yên ổn đứng tại chỗ không hề có ý muốn bỏ chạy hay gọi người giúp đỡ. Người đàn ông thấy vậy cũng bình tĩnh trở lại, đứng bên cạnh cất giọng lạnh lẽo: "Ngày hôm đó có cảnh sát đến nhà mày phải không, mày đã nói gì với bọn chúng?"
Mạc Ương cười gằn mấy tiếng: "Ông chú, nếu như tôi thật sự nói điều gì thì hiện tại ông đã không thể đứng ở đây rồi."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Người đàn ông ngưng mày trợn mắt nhìn cô.
"Thật ra chú không cần sợ hãi như vậy." Cô nhìn sắc mặt âm trầm của người đàn ông nói ra những suy nghĩ mình đã trôn giấu trong lòng từ lâu: " Chú quá đề cao tôi rồi, khi ở nhà lúc nào tôi cũng phải cảnh giác đề phòng ông bố dượng có thể phát điên bất cứ lúc nào của mình, ở trường học lại phải lên tinh thần đề phòng có người đánh lén mình, thời gian rảnh rỗi thì bận đi kiếm tiền nuôi thân, mỗi ngày của tôi đều trôi qua rất mệt mỏi, cho nên tôi....tôi thật sự không có thời gian đi lo lắng cho sự sống chết của người khác."
"Tôi cũng không hề tò mò nguyên nhân tại sao chú lại đâm chết người đó."
"Thật sao?" Người đàn ông cười châm chọc.
"Thật, tối đó cho dù không nhìn thấy chú thì tôi cũng sẽ mặc kệ người đó, vì dù sao người cũng đã chết rồi."
"Hiện tại mày dám hiên ngang đứng đây nói chuyện với tao cũng là ngoài ý muốn?"
Hầm cầu tối tăm truyền đến tiếng nước nhỏ giọt tí tách, tất cả ánh sáng đều bị ngăn cách, mọi thứ đều mờ ảo không rõ, mùi vị thối rữa của thực vật lan tràn, Mạc Ương dán mắt vào thân hình đang ngược sáng nhìn không rõ sắc mặt của người đàn ông nhỏ giọng nói: "Vậy chú cảm thấy tôi nên là bộ dáng như thế nào khi đối diện với chú, sau khi bị chú dần cho một trận thì sợ chết khiếp, phát điên? Từ đó không bao giờ dám ra khỏi nhà nữa?"
Người đàn ông lặng im, Mạc Ương lạnh giọng: "Nói thật ra thì ở nhà tôi còn có người đáng sợ hơn chú, sống ở đó lâu rồi gan tự nhiên cũng to ra, hơn nữa chú bình thường hơn ông ta rất nhiều, chí ít chú cũng tha cho tôi một lần nhưng có những người chưa bao giờ nghĩ đến việc buông tha."
"Sao thế, ở nhà mày cũng có người muốn giết mày à?" Người đàn ông hỏi cô giọng điệu đùa cợt nhưng lại bao hàm uy hiếp.
"Đúng vậy." Mạc Ương đứng thẳng người, giọng điệu ung dung vang vọng trong hầm cầu: "Chú không biết chứ mấy tiếng trước tôi suýt nữa đã chết rồi."
Người đàn ông nhìn cô ánh mắt có chút bất ngờ.
"Chú xem, không cần chú phải ra tay đâu." Mạc Ương nhìn ông ta môi nhếch lên một nụ cười. Cô không hề biết nụ cười đó rơi vào mắt người đàn ông so với khóc còn khó coi hơn.
Người đàn ông hừ một tiếng: "Nếu đã khổ sở như vậy, vậy mày còn sống để làm gì."
Mạc Ương chợt tắt nụ cười, nhìn ông ta, âm thầm phản bác ở trong lòng: "Chú cũng đã cùng đường đến mức chặn đường cướp tiền của một học sinh nghèo là tôi vậy mà còn dám cười nhạo tôi."
Hai chúng ta ai thê thảm hơn ai chứ.
"Sống đúng là cũng không tốt đẹp gì." Cô vân vê chiếc túi trên tay, ánh mắt dần dần trở lên trống rỗng: "Không có tiền, không có tự tôn, khắp nơi đều bị người bắt nạt, sỉ nhục, chà đạp nhưng nếu như tôi xảy ra chuyện gì thì mẹ tôi sẽ đau lòng." Cô lẩm bẩm trong miệng tựa như đang nói với chính mình, suy nghĩ một lát lại tự giễu: "Cũng có thể bà ấy cũng không quá đau lòng đâu."
Nói chuyện một lúc lâu như vậy bầu không khí căng thẳng giữa hai người cũng có chút chuyển biến, nhìn có vẻ hoà hợp, Mạc Ương ngập ngừng một lát rồi hỏi: "Này chú, vết sẹo trên mặt chú sao lại có vậy?"
"Hừ." Người đàn ông cười lạnh: "Đừng có con mẹ nó lắm chuyện, tao sẽ luôn dõi theo mày đó, chuyện này còn chưa kết thúc đâu mày tốt nhất nên tránh xa đám cảnh sát đó ra, nếu như mày dám hé ra chuyện gì thì tự biết hậu quả đó."
Mạc Ương dẩu môi: "Được rồi, tôi hiểu rồi."
Ra khỏi hầm cầu âm u, sắc trời bên ngoài cũng một màu ảm đạm, trên con đường hẹp dài trước mặt có một người đàn ông trung niên bụng phệ cả người nồng nặc mùi rượu đang đi đến, dưới nách ông ta kẹp một chiếc túi da, chắc là do hơi rượu nên đôi mắt nhỏ dài cứ đảo liên tục trông lấm la lấm lét, không giống người tốt. Hơi rượu nồng nặc đó khiến Mạc Ương liên tưởng đến Mạc Hướng Quốc, lập tức lên tinh thần cảnh giác, cô đang muốn tránh xa người đàn ông đó thì người đàn ông đó cũng nhìn thấy cô, ông ta sải bước sang bên trái chặn đường cô, Mạc Ương không kịp tránh nên va vào ông ta.
"Uây~" Người đàn ông hét lên một tiếng đầy khoa trương. Trong hơi rượu nồng nặc, Mạc Ương bịt mũi né tránh, người đàn ông lập tức đưa tay lên bắt lấy cổ tay cô: "Con nhóc chết tiệt, đôi giày da này của tao là hàng hiệu đó! Giẫm hỏng thì mày có tiền đền không hả?"
Nghe tiếng nạt nộ của ông ta, ngọn lửa tức giận trong lòng bỗng cháy bùng lên: "Ông có nói lý không vậy, rõ ràng là do ông cố ý chặn đường đi của tôi!" Vừa nói vừa dùng sức giằng tay muốn giãy thoát.
Người đàn ông nhìn xung quanh không một bóng người thì càng to gan hơn, bàn tay béo múp suồng sã sờ lên cao hơn: "Giẫm hỏng giày của ông mày còn dám trốn? Không có cửa đâu!"
Cái đầu hói của ông ta bóng nhẫy dưới ánh sáng ban ngày, Mạc Ương thấy thế trong lòng càng thêm chán ghét: "Bỏ tay ra! Ông muốn thế nào."
"Đền tiền đi, hai nghìn." Người đàn ông thái độ ngang ngược nói.
"Ông là lừa đảo hả, tôi không hề chạm vào giày của ông! Buông tay ra!" Mạc Ương nhịn cơn đau truyền đến từ cổ tay liều mạng giãy thoát.
"Không có tiền phải không?" Người đàn ông kéo cô về phía người mình: "Vậy dùng cái khác để đổi đi...."
Mạc Ương không hề ngờ được người đàn ông này lại to gan như vậy, ban ngày ban mặt mà dám giở trò lưu manh, cô thấy hơi sợ hãi nên lập tức hét lên: "Cứu mạng!"
Xung quanh không một bóng người, người đàn ông giơ tay lên bịt miệng cô lại, một cánh tay khác đưa ra ông chặt cô vào người: "Im miệng!"
Hơi nóng hầm hập và mùi rượu nồng đậm trên thân người đàn ông khiến cho cổ họng Mạc Ương nghẹn lại, cô quýnh đến chảy nước mắt, ra sức giãy giụa, bỗng nhiên, cô từ sau lưng người đàn ông nhìn thấy một bóng người đang tiến lại gần, trong sự kinh ngạc thì nhịn không được hét lên một lần nữa: "Đồ khốn khiếp, buông tay ra~"
"Hê hê, hôm nay không đền tiền thì mày đừng hòng đi được....." Người đàn ông cười hèn hạ mấy tiếng, đưa bàn tay béo mập định sờ mặt cô, lời vừa nói ra thì thân hình to béo của ông ta chấn động một cái rồi đổ rầm xuống đất, mắt trợn trắng dã, thân hình mập mạp không theo tự chủ co giật một cái.
Mạc Ương sững người mất mấy giây mới từ trong sợ hãi tỉnh táo lại, thấy xung quang không có ai nhìn thấy một màn này thì điềm nhiên nhìn về phía người đàn ông. Lúc này, người đàn ông đang đứng bên cạnh cô nhìn chằm chằm vào con heo mập dưới đất, trong tay cầm viên gạch vỡ sắc mặt đang kiềm chế giận dữ. Vừa nãy, ông ta dùng chính viên gạch đó để giúp cô thoát thân. Mạc Ương hít vào một hơi, chán ghét phủi đi mùi vị đang bám trên người mình, xoa xoa chỗ cổ tay bị bóp đến bầm tím, ngồi xổm kiểm tra xem con heo mập có còn hơi thở hay không.
Vẫn may, người đó chỉ bị ngất đi thôi.
Cô đứng dậy, đá một cái thật mạnh vào cái bụng đầy mỡ của ông ta. Người đang nằm say giấc trên mặt đất biểu cảm đau khổ rên lên mấy tiếng. Ánh mắt cô chạm đến cái túi da đang rơi trên mặt đất, nhặt lên mở ra xem, bên trong có một chiếc ví da kiểu cũ, mở chiếc ví da ra bên trong có mười mấy tờ tiền và một số giấy tờ tuỳ thân. Cô đếm đại khái, rút ra năm tờ tiền đút vào trong túi mình rồi đem phần lớn số tiền còn lại lấy ra đưa qua. Con ngươi của người đàn ông như to ra, híp mắt lại nhìn cô một lát rồi mới nhận lấy. Mạc Ương rút ra mấy tờ khăn giấy lau sạch ví tiền cất trở về rồi vứt chiếc túi ra xuống đất.
"Cảm ơn chú." Cô nhẹ nhàng nói, giơ chân day day xoá đi dấu chân còn xót lại trên mặt đất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...