Tôi là Ngọc - một cô gái 17 tuổi, không biết là do thượng đế chán ghét sự bần hèn hay do tôi đã tạo ra tội ác gì, mà mọi bất hạnh tôi đều hưởng trọn.Chính xác cũng nói tuổi thơ tôi rẻ mạt đến cả tôi còn chán ghét nó.
Nhớ hồi khi 5 tuổi, nhà tôi cũng chỉ là một gia đình bình thường có ba mẹ cả tôi và một người anh trai nữa là Hoàng ( 10 tuổi).
Anh ấy chắc là thiên tài nhờ, vì anh học giỏi, biết đàn và đẹp mã lắm cơ.
Còn bản thân thì luôn bị so sánh với anh, nào là anh giỏi giang mai sau sẽ gánh vác gia đình, nào là anh thiên tài gia đình lại càng tự hào, đến cả ăn uống chơi bời bạn bè gì cũng so.
Tôi nhớ có lần khi té, mẹ bảo:
Sinh con gái khổ thế chứ, chả được tích sự gì, có mà như thằng Hoàng thì lại được nhờ.
Khi bệnh,mẹ cũng chả chở tôi đi bác sĩ,chỉ bảo:
Ăn cháo đi rồi ngủ cái khoẻ chứ lo gì,bệnh tật từ từ cũng hết,đi khám lại tốn tiền, thà để dành tiền cho Hoàng đi học còn hơn.
Có lần mẹ chở anh đi mua đồ chơi, tôi đòi mẹ cho mình đi theo nhưng mẹ lại quát:
Đi đâu? ở nhà, chở mày theo lại phải trông mày à,đồ chơi của anh còn cả đống lấy mà chơi, đòi hỏi lắm chuyện? Coi ở nhà tự chơi.
Muốn khóc lắm chứ, muốn cãi lắm chứ, nhưng mà sợ, sợ mẹ quát, sợ mẹ đánh, nên chỉ biết im lặng nhìn anh trai đi chơi vui vẻ.Còn ba thì lại rất nghiêm khắc, nhưng chỉ với mỗi tôi,anh trai đòi những thứ xa xỉ ba đều thuận ý, còn tôi cũng là trẻ con mà cũng muốn đồ chơi chứ cũng muốn được yêu thương chứ nhưng mỗi lần tôi khóc ba đều mắng, tôi đòi ba lại la.Lúc đó tôi ước gì mình lớn thật nhanh, thật nhanh, để rời xa cái "nhà" này.
Chứng hoang tưởng xuất hiện lần đầu tiên, không biết có phải là hoang tưởng hay không nhưng lần đó là sinh nhật năm tôi vừa tròn 12 tuổi lại vừa trùng với ngày sinh nhật em gái.
À em gái là My kém tôi 3 tuổi.
Không biết nên vui hay buồn nữa, vì từ khi em tôi được sinh ra đến lần sinh nhật đầu tiên của em thì lần đó tôi mới cảm nhận được vị bánh kem nó ngon như vậy, bên ngoài là kem tuy béo nhưng bên trong là lớp ngọt cả vị bánh,chua cả bị nhân.
Vị bánh ngon đến mức đến tận giờ tôi vẫn nhớ.
Vậy mà lần đó về sau cũng chỉ ăn được thêm 4 lần, nhà cũng chả nghèo nhưng chỉ tại em xấu hổ khi phải tổ chức chung cả bà chị quê mùa, em xấu hổ với cả bạn bè.Nên mẹ bảo:
Mày chị mày nhường em đi về sau tao lại bù.
Nực cười thiệt chứ, làm quái gì có lần sau, lần sau mà bà nói chắc đến lúc tôi lâm chung à.
Nghĩ vậy do ức, ức sự thiên vị mẹ dành cho cả anh lẫn em, ức mấy lời hứa vô nghĩa của mẹ.
Lúc đó, những lời mẹ nói nó sắc bén, những lời nói thốt ra nó nhẹ nhàng như đầu kim chỉ sượt qua tưởng như lành lại theo thời gian.Nhưng nó cũng vô tình để lại vết sẹo thật dài.
Một suy nghĩ dại dột của đứa trẻ còn chưa đủ trưởng thành loé lên:
Nếu bây giờ con dao cắt bánh ngọt ngào đằng kia thoạt nhẹ qua chỗ này của cổ tay thì có chết như trong phim không?
Không biết gia đình có buồn có hối hận khi đối xử với đứa con "ruột" này một cách cay nghiệt vậy không?
Nhưng mà suy nghĩ sớm được tôi gạt bỏ, bởi làm gì đã có chuyện họ hối hận bao giờ, có mà mất đi thi lại vui ấy chứ.
Vui lắm nên tự cười cho bản thân đỡ tủi nhục, cười lần cuối coi như niềm vui kết thúc.
Vừa vui vừa cười, vừa tiến chậm đến con dao phát sáng, dường như đến cả nó cũng chán ghét sự rẻ mạt mà lộ ra nụ cười khinh miệt kia..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...