Sau khi chiến tranh kết thúc, Thẩm Hi ở lại trong quân đội, căn bản của Phương Chính Thanh không tốt như Thẩm Hi, cầm đánh nhiều năm như vậy, nội thương không ít, liền từ chối lòng tốt đề bạt của cấp trên, xuất ngũ đi dạy học.
Nguyên lịch năm 278, Phương Chính Thanh du học trở về, nhận được lời mời đảm nhiệm chức giáo sư ở đại học Trung Lâm.
Đây là năm thứ nhất khôi phục lại kỳ thi đại học, rất nhiều việc đang chờ hoàn thành, chí sĩ đầy lòng nhân ái chảy đầy dòng máu bảo vệ đất nước, học sinh học tập rất nhiệt tình, hận không thể sớm ngày vận dụng những điều đã học được vào trong xây dựng đất nước.
Thẩm Hi ngồi đợi ở trong xe năm phút cũng chưa đợi được người, liền dựa theo ký ức tìm đến lớp học của Phương Chính Thanh.
Phương Chính Thanh đang bị các học sinh vây quanh hỏi bài.
Trên bảng đen trong lớp học có bài giảng được viết ngay ngắn nắn nót, còn có một chút suy luận.
Phương Chính Thanh có chút cận thị nhẹ, ngày thường còn ổn, nhưng khi đọc sách giảng bài đều phải đeo mắt kính.
Cậu cẩn thận nghe hết ý nghĩ của học sinh, rồi xoay người cầm phấn viết vài công thức trên bảng đen, học sinh ở phía dưới lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh, Phương Chính Thanh ở phía trên xấu hổ nở nụ cười.
Thẩm Hi không đành lòng quấy rầy cậu, liền tìm một chỗ ngồi ở phía sau phòng học, dịu dàng nhìn chăm chú vào người trên bục giảng.
Lần này đợi tròn 40 phút.
Thẩm Hi thấy đám người vây quanh trước mặt Phương Chính Thanh dần dần giải tán thì mới đi đến trước bục.
Phương Chính Thanh không nghĩ tới anh sẽ đến, có chút ngạc nhiên: "Anh chờ bao lâu rồi?"
Thẩm Hi vừa sắp xếp giáo trình, sách, bút của Phương Chính Thanh, vừa đáp: "Không lâu lắm.
"
Phương Chính Thanh nhìn đồng hồ rồi vỗ cái đầu: "Anh xem em này, chỉ cần giảng bài cho học sinh là quên thời gian luôn, anh đợi lâu như vậy sao không lên nhắc nhở em chứ.
"
Thẩm Hi chỉ nói: "Anh đợi một lát cũng không sao.
"
Phương Chính Thanh và Thẩm Hi cùng nhau lên xe, nói xin lỗi với Tiểu Ngô.
Đang trong lúc cơm trưa, có học sinh không muốn ăn ở nhà ăn thì mua khoai lang ở trên đường để ăn lót dạ.
Sau khi lột ra lớp vỏ màu đỏ, lập tức lộ ra khoai lang mềm nhũn màu vàng kim óng ánh, khí nóng tung bay.
Phương Chính Thanh cảm thán nói: "Em nhớ tới hồi chiến tranh khi ấy, có khi các hương thân trong thôn sẽ cho một ít khoai lang, chúng ta sẽ chồng đá lên thành lò để nướng khoai lang ăn."
Thẩm Hi hỏi cậu: "Có phải muốn ăn rồi không?"
"Có chút.
"
Thẩm Hi quay đầu phân phó nói: "Dừng xe một lát.
"
Phương Chính Thanh vội vàng ngăn cản anh: "Hiện tại đừng mua, mai em tan lớp tự mình đi là được, kéo dài nữa thì cơm trong nhà đều sẽ nguội hết.
"
Thẩm Hi mím môi: "Anh chạy đi, rất nhanh.
"
Phương Chính Thanh lại khuyên: "Giảng bài đến tận trưa, em đói bụng lắm luôn á, buổi trưa chỉ muốn về nhà ăn cơm nóng thôi.
"
Lúc này Thẩm Hi mới bất đắc dĩ ngậm miệng.
Ăn cơm tối xong, Tiểu Ngô phải về nhà chăm con, Phương Chính Thanh bảo cậu ta xe lái xe đi đi, lui tới cũng nhanh hơn.
Rửa xong hết chén, bản tin thời sự cũng chiếu xong, Phương Chính Thanh lên lầu soạn giáo án, trong lòng Thẩm Hi vẫn còn nhớ đên chuyện buổi trưa.
Khi nào Phương Chính Thanh vẫn chưa ăn được khoai lang kia vào bụng thì anh vẫn sẽ cảm thấy không thoải mái.
Thẩm Hi lén lút nhìn, đèn trên lầu sáng rỡ.
Anh tính toán đi ra ngoài vứt rác năm phút, anh chạy đi chỉ tốn một phút, còn lại bốn phút đi tới đi về, mua một củ khoai lang dư dả.
Anh mặc quần áo tử tế, nói với trên lầu "Anh đi ra ngoài vứt rác tí", xem như đã báo cáo.
Phương Chính Thanh soạn bài mệt mỏi, xuống lầu tìm chút nước uống, nhìn đồng hồ, đã tám giờ rưỡi rồi, trong lòng buồn bực người này vứt rác rồi vứt đi đâu luôn rồi.
Đây là giai đoạn đầu xây dựng đất nước, cơ sở thượng tầng chưa đầy đủ, buổi tối từ trên lầu nhìn xuống, mọi thứ trên đường đen như mực, cách thật xa mới có thể thấy một cái đèn đường, phát ra ánh sáng ảm đảm.
Phương Chính Thanh ở bên cửa sổ nhìn hồi lâu cũng chưa nhìn thấy bóng dáng của Thẩm Hi trong đêm đen, ngược lại như đèn lồng xoay nhảy ra đủ loại dáng vẻ bị thương của Thẩm Hi.
Phương Chính Thanh càng nghĩ càng lo sợ, cũng không ở tiếp trong nhà nữa, cầm chìa khóa ra khỏi cửa, gió lạnh bên ngoài vù vù, cậu dọc theo đường đi tới đi lui hết 2 lần, cũng chưa nhìn thấy được bóng người.
Lần thứ ba đi đến dưới nhà, đèn trong nhà sáng lên.
Phương Chính Thanh cuối cùng cũng hết lo, sau đó tức giận nhanh chóng vọt vào trong đầu hừng hực, cậu đi lên lầu bịch bịch, lấy chìa khóa mở cửa, liền tặng một trận giáo huấn cho Thẩm Hi mới vừa về nhà không lâu: "Anh đi đâu vậy hả, có biết em lo lắng bao nhiêu không.
"
Thẩm Hi có chút nghĩ không ra, nhưng nếu Phương Chính Thanh tức giận, vậy nhất định là anh đã làm sai chuyện gì, vì vậy liền chắp tay sau lưng ngoan ngoãn chịu giáo huấn.
Cho đến khi Phương Chính Thanh nói chính mình đã ở dưới tìm hết bao lâu, Thẩm Hi mới phản ứng lại, đau lòng nói: "Vậy sao em không mặc nhiều một chút.
"
Phương Chính Thanh nói mệt mỏi, ngồi trên ghế sô pha, nghe nói như vậy càng tức hơn, quay đầu sang chỗ khác không để ý tới anh.
Thẩm Hi tự biết lại nói sai rồi, rón rén đi đến bàn ăn lấy khoai lang vừa mới mua, rồi lại cẩn thận đến gần.
Phương Chính Thanh sửng sốt: "Vừa nãy anh đi mua cái này?"
"Ừ, " Thẩm Hi thành thật gật đầu: "Sạp khoai nướng dưới lầu bán hết rồi, anh đành chạy đến trường học của bọn em để mua.
"
Đại học Trung Lâm cách nhà 5km, trời đông lạnh lẽo thấu xương như vậy, Thẩm Hi lại chỉ vì một câu nói của cậu mà làm đến mức này, trái tim của Phương Chính Thanh mềm thành một vũng nước, dù có tức hơn nữa cũng không nổi nóng nổi.
Cậu kéo Thẩm Hi ngồi trên ghế sa lon, đưa tay sờ mặt của anh, quả nhiên lạnh lẽo, cậu trách cứ Thẩm Hi: "Có phải anh bị ngu ngốc hay không, em nói ngày mai em tự đi mua rồi mà, còn có thể thua thiệt chính mình hay sao? Anh chạy xa như vậy, có mệt hay không?"
Thẩm Hi lột ra vỏ khoai lang giúp cậu, đưa khoai lang vẫn còn bốc hơi nóng đến trước mặt Phương Chính Thanh: "Không sao hết, em mau ăn nhân lúc nó còn nóng đi.
"
Phương Chính Thanh bị anh làm cho bó tay, vẫn luôn cứng rắn không nổi với Thẩm Hi, chỉ đành cắn một cái, miệng đầy hương vị ngọt ngào.
Học trò bên cạnh Phương Chính Thanh từng hỏi cậu: "Thầy ơi, em nghe thấy có người nói thầy và ngài Thẩm là tình yêu đồng tính, xem thường thầy, sao thầy không phản bác lại bọn họ vậy ạ.
"
Phương Chính Thanh đang phê chữa bài tập, đôi mắt không hề chớp chút nào: "Những câu bọn họ nói đều là thật, tại sao thầy phải biện giải.
"
"Nhưng điều này..."
Phương Chính Thanh ngẩng đầu nhìn cậu nhóc, hàng vạn hàng nghìn ánh sáng rực rỡ ẩn giấu ở trong đó: "Thẩm Hi là bạn, cũng là người yêu của thầy.
Bởi vì luôn làm bạn bên cạnh thầy chính là Thẩm Hi, cho nên thầy chưa từng hối hận, cũng chưa từng cảm thấy hổ thẹn với người đời.
".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...