Phương Chính Thanh có vẻ đã bị dọa sợ, sau ngày đó vẫn luôn trốn tránh Thẩm Hi.
Sau khi vết thương lành, Thẩm Hi trở về đội ngũ nhưng không nhìn thấy bóng dáng của Phương Chính Thanh, đợi đến lúc ăn cơm, Phương Chính Thanh vẫn không thấy bóng dáng, Thẩm Hi thuận đường tìm qua, thấy Phương Chính Thanh đang cười cười nói nói giữa tốp trung đội trưởng và tiểu đội trưởng.
Thẩm Hi ngồi ở bên cạnh, lẳng lặng đợi đám người giải tán, nhanh chóng đuổi kịp bước chân của Phương Chính Thanh.
Phương Chính Thanh múc nước, anh sẽ rửa sạch hộp đựng cơm mà Phương Chính Thanh bỏ qua một bên; Phương Chính Thanh sửa chữa trang bị, anh lập tức giúp cậu lắp hết băng đạn, lau sạch súng lục.
Lăng Tử lén lút túm tay áo của Phương Chính Thanh: "Tiểu Phương Đại đội trưởng, Thẩm Đại đội trưởng chọc anh giận hả?"
Phương Chính Thanh: "Không có.
"
Lăng Tử nói: "Vậy anh để ý ảnh đi, em thấy Thẩm Đại đội trưởng đáng thương quá, cảm thấy rất giống A Hoàng luôn.
"
A Hoàng là bé chó do phòng bếp nuôi, mùa đông lương thực căng thẳng, cơm của chính mình còn không đủ ăn, càng đừng nhắc tới động vật.
A Hoàng không ăn no, nên ngày nào cũng cúi đầu, củng hết người ngày đến người khác, hy vọng có người tốt bụng cho nó chút gì đó.
Phương Chính Thanh bị cái ví dụ đó của cậu chàng chọc cười, vỗ vào đầu của Lăng Tử: "Suy nghĩ gì vậy.
"
Thẩm Hi có chút cô đơn, nếu Phương Chính Thanh không cười với anh thì ngay cả A Hoàng anh cũng không bằng.
Hôm nay đến phiên Thẩm Hi cùng Phương Chính Thanh trực đêm, Thẩm Hi ngủ nông, người thay ca hô một tiếng anh liền tỉnh.
Người nọ lại muốn kêu Phương Chính Thanh, Thẩm Hi phất phất tay, ý bảo để anh kêu là được.
Người nọ gật đầu, say vào giấc ngủ.
Thẩm Hi mặc vào áo măng tô quân đội, mò mẫm dựa vào ký ức.
Dưới ánh trăng, Phương Chính Thanh ngủ say sưa, hai lúm đồng tiền nho nhỏ như ẩn như hiện.
Thẩm Hi đứng ở đằng kia nhìn một hồi, vẫn không nhẫn tâm gọi cậu dậy, nên tự mình đi luôn.
Khoảng chừng qua mười phút, Phương Chính Thanh đạp tuyết đi đến, Thẩm Hi sợ cậu ngã, tiến lên đỡ cậu.
Phương Chính Thanh oán giận nói: "Sao anh không kêu em dậy vậy", có thể do mới vừa tỉnh ngủ, giọng nói của cậu mang theo chút giọng mũi, nghe có vẻ mềm mại.
Thẩm Hi lúng ta lúng túng nói: "Anh thấy em ngủ ngon quá, muốn để em ngủ thêm chút nữa.
"
Phương Chính Thanh ah một tiếng.
Phía sau bọn họ là doanh trại không có tường rào và trận địa súng lớn, ba mặt là ruộng lúa, cách đó không xa là làng mạc.
Hai người cứ đeo súng đứng nhìn như vậy, chung quanh là gió thổi vù vù, tuyết chưa tan phản chiếu ra ánh sáng dưới ánh trăng chiếu rọi xuống.
Phương Chính Thanh đột nhiên nói: "Thật ra em biết khi đó là anh nhường.
Ở lần bắn cuối cùng, anh không có nhìn hồng tâm.
"
Thẩm Hi: "...!Ừm.
"
"Thật ra Lăng Tử còn nói cho em biết, anh sẽ giữ lại thứ thích nhất đến cuối cùng.
" Phương Chính Thanh quay đầu, ban đêm mạ lên tầng màu tối cho cậu, cậu nói: "Thẩm Hi, có phải anh có một người em trai xấp xỉ tuổi em ở quê nhà hay không, nếu không thì sao anh lại đối xử với em tốt như vậy chứ.
"
Thẩm Hi xoa nhẹ mặt Phương Chính Thanh, bóng đêm quét qua đường nét của cậu từng chút một, cuối cùng dừng lại ở trên đôi môi màu sáng của cậu, anh nở nụ cười đầy cưng chiều: "Không phải, anh không cha không mẹ, không có em trai, chỉ có yêu thích một người.
Bởi vì anh thích cậu ấy nên muốn đối xử với cậu ấy thật tốt.
"
"Nhưng...!nhưng chúng ta đều là nam..." Phương Chính Thanh nhìn xuống, nhưng không có đẩy tay của Thẩm Hi ra.
"Ừm, " Thẩm Hi gật đầu "Anh biết.
Cho nên em muốn ở bên anh sao?"
Mặt của Phương Chính Thanh đỏ như tích máu, nói cũng lắp ba lắp bắp: "Bất...!bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại*...!anh...!em...!chúng ta như vậy không bình thường...!không...!không có con...!mọi người...!sẽ...!sẽ coi thường chúng ta..."
(*) Bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại: Theo quan niệm xưa người con trai không sinh ra được con trai nối dõi tông đường là tội lớn nhất (hơn cả tội cha mẹ còn sống mà không phụng dưỡng, cha mẹ qua đời còn bị làm nhục vong linh).
Thẩm Hi chẳng thèm để ý những thứ này, trời sinh cảm xúc của anh ít hơn người khác, số lần động lòng không nhiều cùng với cẩn thận chu đáo đều đặt ở trên người trước mặt này.
Anh kiên nhẫn nghe cậu nói xong, lại lặp lại lời mới vừa nói lần nữa: "Cho nên em muốn ở bên anh sao?"
Phương Chính Thanh xấu hổ đến nỗi không biết như thế nào cho phải, cuối cùng thẳng thắn cam chịu vùi đầu vào trong lòng Thẩm Hi: "Vâng.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...