Đêm Khuya Minh Hôn: Thú Cưng Của Diêm Vương

Sau khi con bướm đen truyền tin nhắn, nó bay từ đầu ngón tay tôi, và trong không khí, nó đang lắc cánh, thứ bột sáng bóng màu đỏ rơi xuống đất, và hình bóng dần biến mất trước mắt tôi.

Thanh âm ôn nhu của sắc quỷ còn đang bên tai tôi vỗ về. tôi nương vào đó ngủ ngon thiếp đi, nhịp tim tựa hồ cũng không còn nhanh như vậy, người cũng không có khẩn trương như vậy.

Chỉ có An Bình, khi sáng sớm chúng tôi tỉnh lại, vẫn như cũ dùng một loại ánh mắt ai oán nhìn tôi, tôi xấu hổ cười, cuối cùng loại xấu hổ này dần dần hóa thành vui vẻ, tôi cười ha ha, ai ngờ An Bình vẫn keo kiệt không chút nào bớt, vẫn vứt qua hướng tôi ra cái nhìn khinh khỉnh.

Cộc cộc cộc.

Tiếng gõ cửa dồn dập truyền đến, tôi hơi kinh ngạc, sớm như vậy, ai sẽ đến gõ cửa phòng ngủ chúng tôi chứ?

“Dung hoa! An bình! Mở cửa nhanh!”

“Tới đây”! Tôi đội áo ngủ được một nửa, các cô ấy làm sao lại đến gõ cửa giờ này rồi?

An bình nhìn thấy tôi cầm quần áo thay xong, lập tức mở cửa ra, Diệp Dao một mặt sốt ruột hướng đầu trong phòng dò xét lấy, An Bình híp mắt, ngáp một cái.

“Thế nào? Sáng sớm đã như quỷ đòi mạng.”

“Tiểu Manh đến chỗ các cậu sao?”

Tôi kỳ quái lắc đầu:” Không có, sao thế?”

Cô ấy sau hôm qua cùng những nam sinh kia đi thám hiểm, thì không có trở về, mình có gọi điện thoại, điện thoại cũng không nhận. Diệp Dao mặt trở nên xanh xám, trong mắt bối rối để cho tâm tôi lập tức liền bị bóp chặt.

An Bình lại là ngáp một cái, ngồi về trên chỗ ngồi, lườm cô ấy một chút:” mình hôm qua đã đã cảnh cáo rồi, chính cô ấy lá lớn gan, muốn đi tìm đường chết, có thể trách ai đây”!

“An bình!”

Tôi khiển trách cô ấy một tiếng, “người đều không thấy rồi, bớt nói hai câu đi,cô ấy tối hôm qua không có trở về sao?”


Tay tôi chỉ xoa cằm, An Bình nhìn thấy tôi đang nói chuyện với Tiểu Manh, cắt một tiếng, xoay người soi vào cái gương nhỏ, chải tóc, mặc không lên tiếng, từ tấm gương phản quang, tôi có thể thấy được ánh mắt ai oán của cô ấy.

haixx…… An bình nói lời vừa rồi cũng không sai, cô ấy đã khuyên qua, nhưng bây giờ tình huống này, không phải thời điểm đến trách cứ, người không thấy, tôi trước hết nghĩ đến chính là, đem sự tình suy nghĩ phương hướng tốt.

“Khả năng sau khi bọn họ dò xét xong, cảm thấy thời gian quá muộn, liền đi nhà khách bên ngoài mướn phòng nghỉ ngơi, cũng nói không chừng đấy chứ, cái giờ này khả năng còn chưa dậy đâu, cậu đừng lo lắng, chờ chút rồi gọi điện thoại lại cho cô ấy.”

“Có lẽ đợi chút nữa lên lớp, cô ấy lại xuất hiện”

Tôi có chút trái lương tâm nói, bởi vì tôi biết tòa nhà thí nghiệm vứt bỏ lâu kia tuyệt đối có vấn đề, bọn họ không trở lại, tôi đầu tiên nghĩ tới chính là học trưởng treo ngược tự sát kia.

Trong lòng không ngừng mà cầu nguyện, bọn hắn nhất định phải hết thảy mạnh khỏe!

Diệp Dao cũng là cảm thấy tôi nói có đạo lý, bị tôi khuyên động, hai tay nắm lấy ngực áo, khẩn trương lại sợ gật gật đầu, khả năng cô ấy thật bị hù dọa, bắt đầu khóc lên.

“Sớm biết tôi liền liều mạng giữ chặt cô ấy, không cho cô ấy đi!

Cô ấy đứng tại cửa phòng ngủ chúng tôi khóc lớn, tay tôi bận bịu chân loạn đi lại trấn an cô ấy, trên đường thuận tiện nhìn thoáng qua hành động An Bình, từ đầu đến cuối đều không có nhìn tới Diệp Dao một cái, tôi có chút giận, cũng không đi quan tâm cô ấy nữa.

Trấn an được Diệp Dao, tôi trở lại phòng ngủ, đóng cửa lại.

“Cậu hôm nay sao vậy “?

Tôi không khỏi hỏi thăm An Bình, mày nhíu lại: “Người liên lạc không được, đã là chuyện xấu tình, cậu vừa mới nói những lời kia, căn bản không được tác dụng trấn an, ngược lại sẽ khiến Diệp Dao càng thêm lo lắng.”

An bình đem chải vuốt tốt tóc hướng sau lưng hất lên, tựa ở trên ghế dựa.

“Đây chính là kết quả, chúng ta hôm qua khuyên cô ấy bao lâu, vậy mà vẫn là quyết giữ ý mình, chính là không nguyện ý nghe lời, muốn tìm đường chết. cô ấy không có chút nào tôn trọng sinh mệnh của mình! không có chút nào kính sợ, xảy ra chuyện còn liên luỵ đến bạn cùng phòng lo lắng, mình làm gì phải đồng tình loại người này?”

Trong ánh mắt của cô ấy tôi xem không hiểu thần sắc, ngôn ngữ chói tai, để cho tôi lòng càng không ngừng run rẩy.


Trong đầu của tôi lập tức xẹt qua một câu, thanh âm già nua bên trong mang theo bi ai.

Nha đầu An, từ nhỏ phụ thân cũng bởi vì trừ quỷ mà mất mạng, mẫu thân bởi vì chồng qua đời trầm cảm mà kết thúc, cô ấy là ông nội từ nhỏ nuôi lớn.

Đối với sinh mạng tôn trọng, tuyệt đối biết kính sợ.

An bình nắm lấy quả táo trong tay gặm, tôi lẳng lặng mà nhìn cô ấy, nghe lời của cô ấy, con mắt rũ xuống.

Cô ấy nói điều này thực sự không phải là thiếu lòng trắc ẩn. Cô ấy đã trải qua nỗi đau mất cha mẹ, và mẹ cô ấy cũng bởi vì nguyên nhân về chồng mình, cùng nhau rời bỏ cô ấy.

Cho nên hiện tại mới phản ứng có lớn như thế, cha mẹ qua đời dạy cho cô ấy muốn tôn trọng sinh mệnh của mình, Vương Tiểu Manh biến mất, còn liên lụy đến Diệp Dao thương tâm lo lắng, cho nên cô ấy mới có thể nói nhảm những lời này.

An Bình……

Tôi ngồi tại vị trí trước, gọi khẽ tên của cô ấy, cô ấy duỗi lưng một cái, bắt đầu chỉnh lý tư liệu cùng sách muốn dùng lên lớp.

“Đi đi, cậu đã sẵn sàng chưa? Chúng ta hãy đi ăn sáng cùng nhau.”

An bình hướng tôi nháy nháy mắt, tôi gật đầu,đeo túi trên lưng ra ngoài cửa.

Sát vách trong phòng ngủ truyền đến tiếng khóc không dừng, một tiếng tiếp theo một tiếng, lỗ tai tôi rất tốt, tôi có thể nghe ra, cái tiếng khóc này, đến từ không chỉ một người.

Loại cảm giác bất an quen thuộ kia c lần nữa đánh tới, nhưng tôi cưỡng ép nghĩ bỏ qua nó, cùng An Bình cười nói đi xuống thang lầu, hướng nhà ăn đi đến.

Trên đường ta thấy được một đám học sinh cùng đi về một phương hướng chạy trước, cái hướng kia, để cho lông mày tôi hung hăng nhíu một cái.

“Các bạn chờ một chút,cho hỏi một chút, các bạn đây là đang đi đâu vậy”?


Tôi kéo lại một người dáng dấp coi như nữ sinh hiền lành hỏi, An Bình cũng là kinh ngạc nhìn xem nhất trí cử động các cô ấy, nhìn chằm chằm nữ sinh bị tôi giữ chặt.

Chẳng lẽ lại đầu cầu kia lại có hoạt động gì? Sản phẩm bán hạ giá? Ăn thử? Không phải nhiều người như vậy đều hướng chạy chỗ đó làm cái gì?

Đợi đã…… Cái phương hướng này……

Lòng tôi bất an nhanh chóng nhảy dựng lên, máu chảy tựa như sôi trào, tôi cảm giác tứ chi của mình giống như là tê dại, trong lúc nhất thời đã mất đi tri giác.

“Các cậu không biết sao? Lại chết người! Các cậu biết đầu kia sông Vĩnh không? Nó là chỗ được xây bên cạnh một dãy các phòng thí nghiệm và trung tâm thông tin. Người ta nói rằng ai đó đã nhảy sông đêm qua!”

Đầu óc của tôi bên trong ông một tiếng, tay chậm rãi buông lỏng ra, ngây ngốc đứng ở tại chỗ.

An bình thì cúi đầu, trầm mặc không nói gì, thật lâu mới dùng sức giậm chân một cái, trong giọng nói lại có vẻ như còn mang theo điểm nghẹn ngào: “mình đều đã đã cảnh cáo cậu ta! Vì cái gì còn muốn đi!”

Tôi vội vàng giữ chặt cô ấy, trấn an nói: “Hướng chỗ tốt nghĩ, không nhất định là bọn họ…… Không! Là tuyệt đối không phải bọn họ! Tin tưởng mình đi! Bọn họ hiện tại nhất định ở nơi nào tiêu dao đâu đó, đúng không?”

Kỳ thật, đây hết thảy đều là lừa mình dối người.

Tôi biết, tôi chính là dùng loại tâm tính này đang không ngừng thôi miên bản thân, thế nhưng là tại chỗ ngọn nguồn tâm can tôi, tôi lại là hết sức rõ ràng, nhiều như vậy trùng hợp đụng vào nhau, trong sông chính là ai…… Tôi hơn phân nửa có đáp án.

Tại lầu thí nghiệm bị bỏ không bên trong từng có vị học trưởng treo cổ tự vẫn bên cạnh có sông, có người nhảy sông tự sát, sáng nay bộ dáng Diệp Dao lo lắng còn chậm chạp lưu tại trong đầu của tôi, chậm chạp không phai đi.

Tôi cắn cắn răng, lúc ấy mình nên hỏi lại cô ấy, có đi tìm mấy nam sinh cùng đi hay không, có gọi qua điện thoại cho bọn hắn hay không.

“Chúng ta đi qua đi.”

An bình lập tức bắt lấy cổ tay của tôi, nhanh chóng hướng phía hướng kia mà đi,tôi nhìn bóng lưng của cô ấy, trong lòng hơi có phần an ủi.

Cô ấy vẫn là lo lắng bọn hắn, nếu không phải chúng tôi biết quỷ hồn thật sự là tồn tại ở thế gian, ác quỷ cũng giống như vậy, chúng tôi có lẽ sẽ cùng vương Tiểu Manh còn có Diệp Dao cùng đi thám hiểm rồi cũng nên.

Tôi mang theo bất an lúc đi vào bờ sông, nơi đó đã vây đầy học sinh xem náo nhiệt, có vài học sinh còn đang chạy bộ sáng sớm dùng quần áo thể thao, núp ở một bên nhìn xem.

Quá nhiều người, bên trong ba vòng bên ngoài ba vòng, vây cực kỳ chặt chẽ, đáng tiếc chiều cao của tôi, một mét sáu vừa ra mặt, giữa một đống mét bảy, mét tám nam sinh đằng kia, hai đứa đều không nhìn thấy.

Thế nhưng ngay khi tôi đang suy tư muốn làm sao nhìn thấy tràng cảnh bên trong, con mắt của tôi, nghiêng nhìn đến tầng nhà thí nghiệm khoa học bên cạnh, một cái cửa sổvỡ vụn bên trong, một vòng hồng quang cấp tốc hiện lên!


Tôi dụi dụi con mắt, lần nữa nhìn về phía cái cửa sổ kia, cái gì cũng không có, nào có cái gì hồng quang?

Không, vừa mới nhìn thấy, nhất định không phải là ảo giác.

Tôi nghĩ như thế, nhưng hiện tại tôi cũng không có tinh thần đi chú ý vật này đến cùng là cái gì, An bình lúc này thế mà chen vào trong đám người, có lẽ là nhờ vào bề ngoài cô ấy, trong trường học có chút danh tiếng, rất nhiều người nhận biết ra, cô ấy liền nhờ vào đó đến đường ranh giới phía trước một cách nhất.

Sau đó, cô ấy liền ngây ngẩn cả người, đứng tại kia mà hóa đá.

Tôi có thể thấy được thân thể cứng đờ của cô ấy đứng tại đám người phía trước, lòng tôi lập tức lạnh đến đóng băng, tựa như cả người tiến vào trong hầm băng, hô hấp của tôi trở nên gấp rút.

Tôi rất muốn chen vào, đi đến bên người An Bình, nhưng làm không được.

Đúng lúc này, một người đàn ông hình như là thày giáo trung niên, mang một cái đầu trọc, hướng phía chúng tôi đi đến, mang trên mặt biểu lộ ngưng trọng, sắc mặt rất tối.

Hắn quơ hai tay, tựa như xua đuổi cái gì, đối với đám học sinh này nói đến: “Nhìn cái gì vậy, đi! Mau đi ăn sáng rồi lập tức lên lớp, các ngươi là muốn cúp học tập thể sao?”

Tôi đích xác tại trong đám người ồn ào, nghe được có người hô câu: “mau”.

Dù cho thầy giáo cố ý xua tan học sinh, nhưng mà một chút tác dụng đều không có. Các bạn học vẫn như cũ đứng nguyên tại chỗ, không muốn rời đi.

Mọi thứ gần trong gang tấc lại không cách nào có thể đụng tay đến đường ranh giới bên trong, quanh quẩn một cỗ tử khí tản ra trong không khí, tôi đứng xa mấy bước, cũng đỡ không nổi cỗ khí tức này hướng phía trong lỗ mũi của tôi chui vào.

Giờ phút này, tôi nhìn thấy An bình đang cùng một chú cảnh sát nói chuyện, cô ấy vừa nói, bên cạnh nhìn tôi chỉ chỉ, chú cảnh sát hướng phía tôi nhìn xuống, tôi lập tức nhìn thấy trước mặt học sinh đồng loạt xoay đầu lại, dùng biểu lộ kinh ngạc cùng hoài nghi nhìn tôi chằm chằm, trong lòng tôi hoảng sợ.

Có mấy người đã rất tự giác tránh ra.

Tôi thừa cơ từ đầu này chen qua khoảng rộng rãi vừa rồi coa được, thành công đi tới đường ranh giới trước.

Kéo An bình, miệng dán bên tai cô ấy, nói.

“Vừa mới tại một cái cửa sổ tầng thí nghiệm, mình thấy được vật kỳ quái.”

An bình mặt càng đen hơn, đen đến có thể chảy ra nước, cô ấy cắn môi dưới, cau mày, để tay ở bên người tôi hung hăng siết chặt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui