Đêm Khuya Minh Hôn: Thú Cưng Của Diêm Vương

Tôi vừa định ngẩng đầu, Dương Ý liền kêu lớn: “Đừng nhìn!”

Dọa đến tôi vội vàng thõng đầu xuống, nhưng dư quang vẫn là quét đến cảnh tượng trong phòng, trong lòng lại đầy kinh sợ.

Tấm gương, tất cả đều là tấm gương……

Số lượng nhiều vượt qua tưởng tượng trước kia của tôi.

Từ bên tường đặt vào các loại kính kiểu dáng trang điểm, dư quang lờ mờ còn liếc về mấy mặt kính cổ đồng, trên vách tường cũng treo đầy tấm gương, một phần là bị chống bụi che đậy bao trùm, nhưng tôi vẻn vẹn thoáng nhìn, liền biết, trong phòng này đổ đầy nhiều loại tấm gương.

Con mắt của tôi tại một giây sau quét đến tại gian phòng chính giữa hai người, cả kinh kêu lên: “An ngọc! Tư Đồ cảnh!”

Thời điểm Dương ý tại phát hiện trong phòng có tấm gương, lập tức nghĩ đến lời tôi đối với hắn nhắc nhở, ngay lập tức bưng kín con mắt An Bình, sau đó mình nhắm mắt lại, chỉ có tôi là cúi đầu xuống, tránh đi tấm gương, nhưng vẫn là thấy được dị dạng bên trong.

An bình vừa nghe đến giọng của tôi, lập tức lấy tay dương ý ra, ánh mắt dừng lại ở trên thân hai người trong phòng.

“An ngọc! Tư Đồ cảnh!”

Quýnh lên, cô ấy trực tiếp liền đều gọi ra tên đầy đủ!

Tôi lập tức quay đầu, nói với Dương Ý:” Nhớ kỹ đừng nhìn tấm gương, Tư Đồ cảnh giao cho ngươi, ta cùng An Bình đem An Ngọc ra ngoài, lập tức rời nơi này đi!” Đọc truyện nhanh nhất tại tamlinh247.com

Từng đợt cảm giác buồn nôn quả thực muốn đem tôi hất tung ở mặt đất lên, tôi lại che miệng lại nhịn xuống không ngừng run rẩy thực quản, khom người, đi vào bên người An Ngọc.

Cô ấy vẫn như cũ mặc quần áo hôm qua trên người, dáng dấp tóc đen che khuất nàng nửa gương mặt, nếu như dựa theo hôm qua bọn hắn mất liên lạc đến bây giờ, 12 Giờ đi qua.

Tôi biết nơi này không thể đợi lâu, lập tức đối An Bình nói: “ Cậu chớ khẩn trương, chúng ta trước đem người mang đi, đưa đi bệnh viện”.

Còn may hiện tại là ban ngày, tôi lần đầu cảm thấy sắc trời sáng rõ là tốt đẹp cỡ nào, cho dù bầu trời bên ngoài bị mây đen bao phủ, thế nhưng là dù sao cũng so đêm tối tốt hơn nhiều lắm.

Hơn phân nửa, những đồ vật này trên gương có gì, màn đêm vừa xuống, liền sẽ ngo ngoe muốn động, từ trong gương ra.

Tôi đã đại khái biết những cái thanh âm quỷ dị kia các bạn hàng xóm nghe được là cái gì.

An bình trong mắt rưng rưng, đem một cái tay An Ngọc đặt ở trên bờ vai, tôi gánh vác một cái tay khác của cô ấy, An Ngọc rất nhẹ, cho nên chúng tôi dìu theo không cảm giác được bao nhiêu tầng lượng, rất nhẹ nhàng, rất nhanh liền ra khỏi gian phòng toàn là tấm gương này.


Dương Ý đem Tư Đồ Cảnh vác tại trên lưng, chúng tôi không có dừng lại lâu, trực tiếp tắt đèn, đóng cửa mang lên, liền hướng dưới lầu đi xuống.

Lão bà bà hình như là nghe được nơi thang lầu nặng nề vừa vội gấp rút tiếng bước chân, bà run run rẩy rẩy lấy thân thể suy yếu, từ cửa trước chỗ đi tới, khi bà nhìn thấy bên người chúng tôi hai người hôn mê, hai tay run rẩy che miệng lại, một nháy mắt nước mắt tuôn đầy mặt.

“Trời ạ, trời ạ.” Đọc truyện nhanh nhất tại tamlinh247.com

Bà kém chút không có đỡ lấy quải trượng, té lăn trên đất.

“Là lỗi của ta, lỗi của ta a! Ta liền không nên để bọn hắn đi tới gian phòng kia! Ta đã hại nhiều người như vậy……”

Hai mắt chung quanh nếp nhăn sâu hơn, trong mắt che kín đau thương cùng hối hận, sợ tóc trắng bạch rối bời.

Tôi chỉ là hơi nhìn bà một cái, trong lòng đối với bà, không có cái gì trách cứ chi, chợt cảm thấy thân hình của bà yếu đuối vô cùng, cảm giác gió một lớn liền sẽ đem lão nhân tóc trắng phơ kia thổi cho chạy.

Một loại tình cảm từ trong lòng của tôi dâng lên, thế nhưng không đợi tôi toát ra đến, thân thể của tôi, trước một bước làm ra phản ứng. Đọc truyện nhanh nhất tại tamlinh247.com

An Ngọc cùng Tư Đồ Cảnh tình huống không thể lạc quan, mặc dù chúng tôi đều có thể cảm nhận được khí tức bọn họ vẫn còn tồn tại, nhưng chúng tôi cũng không biết, bọn họ tại hôm qua tiến vào phòng 402 về sau, gặp sự tình gì.

Vì cái gì hai người đều ngã xuống gian phòng tràn đầy gương này

Tử gian phòng bên trong?

Tại thời điểm chúng tôi xuống thang lầu, Dương Ý muốn gọi 120 Xe cấp cứu, tôi vội vàng nói: “Không cần, tôi trước khi vào phòng 402, đã kêu một chiếc xe taxi dưới lầu chờ, chúng ta trực tiếp đi bệnh viện!”

An Bình ở một bên im lặng chảy nước mắt, tôi nhìn thấy cô ấy cắn môi, không cho tiếng khóc từ miệng bên trong phát ra, dáng vẻ kiên cường khiến cho tôi lòng không khỏi từng cơn co rút đau đớn.

An ngọc cùng Tư Đồ Cảnh đến cùng tại gian nào gian phòng bên gặp gì sự tình? Đọc truyện nhanh nhất tại tamlinh247.com

Vì cái gì lão bà bà nói cho chúng tôi biết, không thể nhìn những cái tấm gương kia? Bà biết rất rõ ràng những tấm gương này từ quê quán mang ra có vấn đề, vì cái gì không rất sớm xử lý?

An ngọc bọn họ, khu quỷ thực lực tuyệt đối không kém, vì sao lại trở thành dạng này!

……


Chúng tôi đến bệnh viện, An Ngọc cùng Tư Đồ Cảnh đều được đưa đi cấp cứu, An Bình hai tay nắm điện thoại, mặt chôn ở trong khuỷu tay, yên lặng khóc sụt sùi, hai cái đùi không ngừng mà mài cọ lấy mặt đất.

Bằng vào giao tình bao nhiêu năm tôi cùng cô ấy nói tới, tôi biết cô ấy giờ phút này trong lòng suy nghĩ cái gì.

Cô ấy do dự, đến cùng muốn hay không gọi điện thoại cho gia gia.

Đến cùng muốn hay không gọi điện thoại cho người trong nhà.

“An Bình, cậu trước tiên liên lạc cùng cô cô và cô phụ một chút đi.”

An Bình không có phản ứng, Dương Ý cũng là khuôn mặt trầm thấp, cho tới bây giờ, hắn đại khái cũng không biết chuyện gì xảy ra. Đọc truyện nhanh nhất tại tamlinh247.com

Đáp lấy bên trong còn đang cứu giúp, tôi đem sự tình lời ít mà ý nhiều miêu tả một lần, Dương Ý con mắt trực tiếp rủ xuống, sắc mặt cũng không dễ nhìn.

“Nếu như bà bà nói là sự thật, vậy chút tấm gương kia, chỉ sợ là nguyên nhân khiên An Ngọc hôn mê”.

“ Bà ấy biết rất rõ ràng, tổ tiên lưu lại những này tấm gương có vấn đề, vì cái gì còn muốn giữ lại, trước kia đặt ở quê quán không có xảy ra việc gì đã là may mắn, hiện tại quê quán đã k còn nhà, tại sao muốn đem đến trong căn hộ đi, chung quanh hàng xóm tất cả đều nhận lấy ảnh hưởng!”

Dương ý vuốt vuốt mi tâm, ngữ khí có chút bất đắc dĩ: “Những vật này chỉ sợ không phải bà ấy nghĩ ném liền ném được”. Đọc truyện nhanh nhất tại tamlinh247.com

Chỉ sợ, ngay cả chính bà cũng không biết xử lý như thế nào, biết tấm gương có vấn đề, nhưng lại không thể ném đi, vạn nhất bị người khác nhặt, chẳng phải là hại người ta hay sao? Nếu là phá nát bọn chúng, vạn nhất mấy thứ bẩn thỉu kia chạy ra ngoài làm sao bây giờ”?

Tôi trong lúc nhất thời á khẩu không trả lời được, không nói nên lời.

“Còn nữa, cô cũng đã nói, tấm gương bên trong gian phòng tất cả đều là tổ tông bà bà lưu lại, cơ hồ là bảo vật gia truyền, người ta cũng sẽ không nói quẳng liền được”.

Aizzz!

Tôi giẫm chân, nhìn thấy an bình còn đang thấp giọng khóc nức nở, hai tay ôm lấy thân thể cô ấy, an ủi: “Đừng lo lắng.”

Kỳ thật, giờ phút này tâm tình của tôi là hết sức phức tạp, thậm chí tràn ngập cảm giác tội ác.


Nếu như hôm qua tôi không có ngăn cản cô ấy, chúng tôi lúc ấy liền đi phòng 402 Đem An Ngọc bọn họ cứu trở về, kết cục có phải là không giống nhau rồi không?

Tôi ôm cô ấy hai tay cứng đờ, trong lòng lại sinh ra một loại chi tình áy náy, bởi vì áy náy, mặt biến đỏ.

Đột nhiên, An Bình tránh ra khỏi tay của tôi, người cực nhanh hướng phía bên ngoài chạy tới!

“An bình!”

“Dung hoa”! Đọc truyện nhanh nhất tại tamlinh247.com

Tôi vừa định muốn đuổi kịp, liền bị Dương Ý kéo lại.

“Cô để cô ấy một mình chút đi”.

Tôi nhìn thấy cái cô độc kia vừa thương xót tổn thương bóng lưng càng chạy càng xa, lòng tôi cũng càng ngày càng chìm xuống dưới, hai con ngươi bỗng nhiên nổi lên một tầng sương mù nặng nề, nước mắt từ trong mắt tràn mi mà ra.

Cảm giác áy náy Kịch liệt cùng cảm giác tội lỗi thúc đẩy tôi ai oán, tôi hai tay che mặt, nước mắt tùy ý rửa sạch mặt của ta, hai ta một tay trong lòng bàn tay, ta ngồi liệt ở bên cạnh trên chỗ ngồi

Nếu như…… Nếu như an ngọc bọn hắn thật sự có mệnh hệ gì, tôi sẽ hận chết mình.

Tôi làm như thế nào đi đối mặt An gia gia, làm sao đối mặt An Bình!

“Lỗi của tôi……”

Dương ý đỡ lấy bờ vai của tôi, kích động nói:” Không có! Cậu đừng nghĩ lung tung, nào có lỗi của cậu, cậu lại không biết sẽ phát sinh sự tình gì……”

“Đừng nói nữa! Nếu như hôm qua tôi liền cùng An Bình tới, có lẽ bọn họ sẽ không biến thành dạng này”!

“ Vậy cậu chẳng lẽ không suy nghĩ, vạn nhất đến lúc các ngươi đều không thể thoát ly, vậy hôm nay nằm tại gian nào trong phòng, không chỉ hai người họ”!

Hắn kích động hướng phía tôi quát, cuối cùng lại giống là rất ảo não, nắm tóc, cũng bất chấp tất cả, kéo tôi đi đăng ký.

“Đi, đăng ký kiểm tra xem, cậu ban nãy đều nôn”.

Tôi hất tay của anh ta ra, cảm xúc còn không có bình phục lại, kích động nói: “Ta không sao, ta đều nói, đại khái là ăn uống không tốt”.

“Nôn mửa hoàn toàn là bởi vì âm khí bên kia mang đến cho ta ảnh hưởng”.

Tôi ngồi ở một bên chờ trên ghế ngồi, nhìn xem màn hình điện thoại di động.


Dương ý đứng trước mặt của tôi, đưa mắt nhìn tôi một hồi, sau đó thở dài, bên trong mang theo cảm xúc tôi đều không hiểu, phức tạp rất.

“Tôi đi tìm An Bình, cậu ở đây đợi, đừng có chạy lung tung”.

Dứt lời, hắn liền chạy chậm đến hướng phía An Bình rời đi.

Tâm tình của tôi đừng đề cập có bao nhiêu kém cỏi, tôi lau nước mắt bên trên, nhìn xem vòng tay hồng ngọc không có phát sáng, vô ý thức sờ lên bụng của mình.

“Bảo Bảo, con còn tốt chứ”? Đọc truyện nhanh nhất tại tamlinh247.com

Tôi nhẹ giọng hỏi, làm tôi thời điểm nhìn thấy vòng tay hồng ngọc lóe hạ hồng quang, con mắt của tôi lại mông lung.

Tiểu gia hỏa không có việc gì, con không có việc gì!

Đây có lẽ là hiện tại duy nhất có thể dùng để an ủi mình, không biết vì cái gì, chỉ cần thấy được tiểu gia hỏa đáp lại mình, lòng tôi liền bị một loại cảm giác tên là hạnh phúc lấp cho tràn đầy.

Con cũng giống như sắc quỷ, cho tôi một loại cảm giác an toàn.

Có bọn họ, tôi cảm thấy, dù là trời sập xuống, đều không có quan hệ, bởi vì chúng tôi cùng một chỗ, ba người tâm một mực buộc chặt cùng một chỗ.

Ngay khi tôi còn đang một mình rơi lệ, trong lòng bùi ngùi mãi thôi thì chuông điện thoại di động vang lên.

Vốn là trong bệnh viện an tĩnh, âm nhạc rất nhẹ cũng có vẻ hơi vang dội.

Một y tá đi qua mang ánh mắt trách cứ nhìn tôi một chút, khi thấy tôi mặt mũi tràn đầy nước mắt, thời điểm vội vàng hấp tấp từ trong túi lấy điện thoại di động ra, thần sắc trong nháy mắt trở nên phức tạp, cũng không nói thêm gì, bưng đồ vật đi.

Làm tôi nhìn thấy điện báo biểu hiện lòng tôi càng là run rẩy kịch liệt.

Là An gia gia gọi tới!

Tôi vừa mới nhận điện thoại, liền nghe được giọng nói mệt mỏi của An gia gia truyền đến: “Hoa nha đầu a, nha đầu An Bình kia đâu? Ta gọi điện thoại, liên lạc cho con bé không được “.

Tôi vừa nghe đến cái thanh âm quen thuộc già nua này, nước mắt vừa ngừng lại lại giống là vỡ đê, ào ào chảy xuống tới. Đọc truyện nhanh nhất tại tamlinh247.com

Tôi chưa kịp trả lời ông, chỉ lo ở bên kia khóc, An gia gia giống như là nghe được tôi cực lực kìm nén, tiếng khóc sụt sùi, giọng nói lập tức cất cao.

“Thế nào?! Hoa nha đầu! Đừng khóc nha, đã xảy ra chuyện gì? An gia gia đang trên đường trở về, lập tức liền đến, con chớ khóc, nói cho gia gia đã xảy ra chuyện gì”?

Nghe được giọng ông lo lắng lại quan tâm, tôi trực tiếp oa một tiếng khóc lớn lên, Lời nói An gia gia về sau, một câu đều không có nghe lọt, một mình đắm chìm trong bi thương và bên trong thế giới chịu tội.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui