Đêm Hỗn Loạn


“Thành thân?!”
Eunha đứng dậy trong khi nắm chặt tay.

Lee Yongi đã biết em gái mình sẽ phản ứng như vậy nên đã bỏ túi hương vào bồn tắm.

Một mùi hương hoa ngọt ngào bắt đầu lan tỏa khắp phòng tắm.
Đó là hương thơm mà các kỹ nữ sử dụng khi trang điểm.

Eunha chưa bao giờ thích mùi hương và ngay lập tức bắt đầu tìm kiếm chiếc túi đựng.

Lee Yongi thở dài và nắm lấy cánh tay em gái mình,
"Lắng nghe tỷ!"
“Tỷ ơi, tại sao tỷ lại muốn muội thành thân chứ? Có phải vì muội không nghe những gì tỷ nói? muội sẽ thay đổi, vì vậy tỷ đừng làm vậy.

muội sẽ kiếm sống bằng cách chỉ chạy việc vặt và muội sẽ không gặp rắc rối nữa”.
“Eunha, muội cần phải thành thân ngay bây giờ.

Nếu muội già đi, sẽ không thể tìm được một nam nhân tốt.

Muội sẽ phải chấp nhận việc làm vợ lẽ của một ông già nào đó.”
Lee Yongi trả lời chắc nịch.

Cô không quan tâm đến lời hứa của Eunha.
Eunha chẳng còn tỉnh táo.

Cô không biết đó là vì những gì Lee Yongi vừa nói với cô hay là do hơi nước nóng.
Khi lớn lên, cô bắt đầu cư xử ngày càng giống đàn ông hơn.

Ai lại muốn một người vợ giỏi võ và thích săn bắn bằng súng? Không chỉ vậy, Eunha tưởng Lee Yongi cũng muốn bên nhau trọn đời nhưng giờ đây cô lại bất ngờ ra tay tìm cho mình một nam nhân để thành thân .
Eunha thu đầu gối lại, đặt cằm lên đó và bắt đầu khóc,
“Muội sẽ không đi đâu mà không có tỷ.

Nếu tỷ muốn muội kết hôn thì muội sẽ dát tỷ cùng đi.”
Lee Yongi mỉm cười trước lời nói của em gái mình.

Cô đổ một ít nước lên trên đầu,
“Đừng ngốc nghếch thế.

Muội rất thông minh và thích đọc sách.

Có thể một thương gia sẽ là ý trung nhân phù hợp với muội.


Eunha, tỷ muốn muội được tự do.”
"KHÔNG."
"Tại sao? Nếu không thì chỉ có thể trở thành một kỹ nữ.”
Sau khi nghe thấy từ kỹ nữ, Eunha ngẩng đầu lên.

Lee Yongi nhặt chiếc khăn lên và lau nước mắt trên mắt.
“Tỷ đã làm gái điếm được hơn mười năm.

Trong thời gian này, tỷ đã phát triển được giác quan thứ sáu.

tỷ thực sự lo lắng cho Muội.

Tỷ biết điều mình đang nói là gì, vậy nên xin hãy lắng nghe chỉ lần này thôi.”
***
Eunha không biết thời gian đã trôi qua bao lâu.

Cô bắt đầu rùng mình vì làn nước mát nên đứng dậy và rời khỏi phòng tắm.
Sau khi trở về phòng, Eunha chộp lấy những cuốn sách mới cô được chủ hiệu sách tặng.

Thông thường, cô ấy sẽ rất hào hứng khi đọc và học được điều gì đó mới, nhưng hiện tại, cô ấy không thể tập trung vào những từ viết trên trang.

Đó dường như là một câu chuyện về một cô gái yêu một chàng trai đến từ một gia đình đối thủ, nhưng cô ấy không chắc chắn.
Eunha đứng dậy và ngồi xuống dựa vào bức tường sau lưng vì cảm thấy không thoải mái.

Đó là lúc cô phát hiện ra rằng công việc ban đêm đã bắt đầu.
Cô có thể nghe thấy tiếng cười quyến rũ của phụ nữ và giọng nói trầm khàn của đàn ông.

Mặc dù cô đã quen với những loại tiếng động này nhưng tối nay nó lại khiến cô khó chịu.

Eunha chộp lấy cuốn sách và đi ra ngoài phòng.
Ngôi nhà kỹ nữ rộng lớn được chiếu sáng như thể vẫn còn ban ngày.

Các kỹ nữ mặc quần áo rất nhẹ như không cảm nhận được thời tiết lạnh giá và người hầu thì bận rộn phục vụ đồ ăn và rượu.

Eunha mặc quần áo cotton để bảo vệ mình khỏi thời tiết se lạnh và lẻn ra ngoài.
Trong những giờ bận rộn này, lính canh dường như không quan tâm đến việc cô làm, điều này khiến cô dễ dàng trốn thoát.
"Ông chủ!"
Eunha gọi chủ hiệu sách.
Ông ta có vẻ ngạc nhiên vì chuyến viếng thăm vào đêm khuya.
“Đêm khuya thế này cô làm gì ở đây vậy?”
“Tôi cần một nơi để đọc sách mà không bị quấy rầy.

Ông cho tôi ở lại đây một chút, tôi sẽ trờ về ngay sau khi đọc xong ”.

Eunha đã đến đây đúng lúc.

Người chủ hiệu sách đã định đến thăm cô để đáp ứng yêu cầu của người khách mù đã đến đó sớm hôm đó.
Ông bắt đầu run rẩy khi nhớ lại bầu không khí nguy hiểm của khách hàng.
“Có vẻ như cô đã tỉnh táo rồi!”
Người chủ hiệu sách nói với cô bằng giọng điệu mỉa mai.
Eunha lấy chiếc mũ ra và mỉm cười,
“Đâu có tôi chỉ nếm chút thôi?”
“Đó không chỉ là mùi rượu.

Người còn có mùi thuốc súng và thịt lợn quay.”
"Thật sự? Tôi vẫn còn có mùi như vậy à?”
“Cô đang nghiêm túc hỏi ta điều đó đấy à?”
“Tôi có mùi như đồ trang điểm, phải không?”
“Mùi hương nồng nặc đến mức ta có thể nếm được.”
Eunha ngửi cánh tay của mình.

Trên người cô vẫn còn vương lại chút mùi hương trầm.
Cô trở nên xấu hổ và lại kéo khăn trùm đầu xuống.

Sau đó cô lấy ra những cuốn sách cô mang theo để đọc.

Người chủ hiệu sách đưa cho cô một ít kẹo và tiến đến ngồi xuống trước mặt cô.

Ông ta rút ra một điếu thuốc dài.
“Tối nay ồn ào lạ thường.

Tôi đến đây vì tôi muốn đọc trong im lặng.”
“Có phải gã nhà giàu đó lại quấy rối Lee Yongi nữa không?”
Khói thuốc lá bắt đầu lan khắp phòng.

Eunha đang ăn kẹo với vẻ mặt khó chịu.
Im lặng ăn kẹo một lúc, cô đóng sách lại và hỏi điều gì đó.
“Ông chủ, có điều tôi đang thắc mắc.

Để giải thoát một gái điếm ra khỏi nhà thì tốn bao nhiêu tiền?”
"Tại sao? Cô có định giải thoát Lee Yongi không?
"Tại sao không? Ông biết đó là lý do tại sao tôi làm việc rất nhiều mà, phải không? Tất cả chỉ để tôi có thể giải thoát chị gái tôi khỏi ngôi nhà kỹ nữ đó thôi.”
Người chủ gõ nhẹ điếu thuốc cho trôi tro rồi thở ra trong khi cố nghĩ ra câu trả lời.
“Để xem… Thông thường, để có một kỹ nữ làm vợ lẽ cần phải trả 300 lượng xu.


Vì vậy, với một người như Lee Yongi, có lẽ sẽ cần ít nhất một nghìn.”
Người chủ vừa vuốt râu vừa quan sát Eunha.

Cô ấy chắc chắn là em gái của Lee Yongi.

Bất cứ khi nào cô ấy ăn mặc như một cậu bé, cô ấy trông giống như một chàng trai trẻ rất đẹp trai.

Nhưng một khi cô thay quần áo, vẻ đẹp của cô thực sự nổi bật.
Người đàn ông yêu cầu được giới thiệu với Eunha đã đề cập đến việc anh bị mù nên không thể nào nhìn thấy được vẻ đẹp của cô.

Có lẽ anh ấy chỉ cần một người có thể đọc cho anh ấy.
Eunha bị sốc trước số tiền khổng lồ mà cô cần.
“Tôi biết rằng việc giải thoát chị gái tôi sẽ tốn rất nhiều tiền.

Nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ rằng nó sẽ cần tới một ngàn lượng xu.”
“Cô thực sự không biết sao? Rằng có biết có bao nhiêu người muốn chạm tay vào bông hoa số một không?”
“Thưa ông, chj gái tôi không phải là một bông hoa.

Tỷ ấy là một con người.”
"Tôi biết rồi mà.

Tôi chỉ dùng cách diễn đạt đó vì mọi người gọi cô ấy như vậy.”
Người chủ hiệu sách cho biết như vậy trong lúc chờ cơ hội để chia sẻ thông điệp mà mình có.
“Này, Eunha.”
"Đúng?"
“Bạn có muốn làm như một người đọc sách không?”
"Người đọc sách?"
"Đúng.

Có người cần một người có thể đọc cho cậu ấy những cuốn sách viết bằng tiếng phương Tây.”
Ông chủ lo lắng giải thích.
Eunha có vẻ bối rối nhưng cũng tò mò nên ông ta quyết định đưa ra một lời đề nghị mà cô không thể từ chối.
“Cậu ấy nói với tôi rằng Cậu ấy sẽ trả cho cô rất nhiều tiền.

Vậy… cô có muốn không?”
***
Lee Yongi ngừng cười.

Cô siết chặt nắm tay đến mức để lại dấu vết trên tay.
“Số mệnh của con bé không sinh ra để trở thành gái điếm.

Vậy tại sao bà…”
Simdeok cười khi nhìn đôi môi run rẩy của Lee Yongi.

Bà nhấp một ngụm nước.
“Làm sao cô biết liệu số mệnh con bé sẽ trở thành hay không? Nhờ vẻ đẹp của con bé nên có rất nhiều người hỏi ta về Eunha.”
“Đó không phải là lý do đủ thuyết phục để ép con bé theo lối sống này.

Tôi sẽ không cho phép em gái tôi sống như một kỹ nữ.”
Cơn ác mộng của Lee Yongi đã trở thành hiện thực.


Simdeok là người không quan tâm đến ý muốn của người khác và hoàn toàn có khả năng ép buộc ai đó vào lối sống này.
Khi Lee Yongi còn trẻ, cô từng sợ nhìn vào mắt Simdeok, nhưng lúc đó, cô không hề sợ hãi.

Nơi này được mở nhờ có cô chứ không phải Simdeok vì cô là nguồn thu nhập chính.

Lee Yongi luôn nghĩ rằng Simdeok sẽ không dám chạm vào Eunha chỉ vì lý do đó.
“Ngài Jo Youngho đã yêu cầu ta mang cô đến cho ông ấy.

ông ấy muốn bạn trở thành vợ lẽ.

Vì trước đây ông ấy đã giúp đỡ tôi rất nhiều nên ta không thể từ chối ngay lập tức mà phải sớm cho ông ta câu trả lời.

Vì vậy, đó là sự lựa chọn của bạn.

Cô có thể trở thành vợ lẽ của ông ấy, hoặc ta sẽ biến Eunha thành một kỹ nữ.”
Lee Yongi bật cười trước những lời cô vừa nghe.
“Ông ta phải là người cai quản đất nước.

Nhưng ông ta có bảy người con trai và năm người vợ lẽ.

Bà muốn tôi trở thành người thứ sáu? Sao bà dám đưa ra một đề nghị nực cười như vậy với tôi?”
"Nhưng…!"
Simdeok giận dữ đặt tách trà xuống và trừng mắt nhìn Lee Yongi.

Trong khi đó, Lee Yongi trừng mắt nhìn lại.
“Có vẻ như Thiếu gia Yoon có để mắt đến kẻ thường dân nào đó.

Ta đã cho cả hai người một nơi để ở và thức ăn để ăn, và đây là cách cô định trả ơn cho tôi?! Tôi đã nói với cả hai rằng cần phải vạch ra ranh giới giữa anh ấy và các ngươi! Ngươi có nghĩ rằng con bé đã hành động như vậy trong khi không biết gì về cảm xúc của anh ấy không?!”
Lee Yongi nhắm mắt suy nghĩ.

Eunha không biết được cảm xúc của Thiếu gia Yoon.

Cô ấy là người chưa bao giờ cặp kè với đàn ông nên không thể nào cô ấy lại hành động như vậy khi biết được cảm xúc của Shihoon.
Sau khi bình tĩnh lại một chút, Simdeok rót trà vào cốc của mình.

Lá trà trắng cho mùi hương rất tinh khiết và trong lành.

Sạch sẽ, không giống nơi này.
“Tôi đang tìm kiếm một đối tượng thành thân cho Eunha.

Tôi cũng thấy khó chịu vì điều bà vừa nói.

Tuy nhiên, con bé không nhận thức được tình cảm giữa nam và nữ, hơn nữa, cô cũng không có tình cảm với Thiếu gia Shihoon.

Làm sao tôi có thể không hiểu được em gái tôi? Hãy cho tôi một chút thời gian.

Sau khi tôi kiếm được một người phù hợp cho con bé, tôi dự định sẽ sống một cuộc sống thầm lặng như một nữ tu, nên hãy làm ơn…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui