Đêm Hỗn Loạn


Thời tiết lạnh giá bên ngoài khiến cô phải tỉnh táo.

Với ngôi nhà kỹ nữ ở phía chân trời, cô ngẩng đầu lên và nhìn bầu trời.

Ngay cả khi ánh nắng làm chói mắt cô, cô vẫn không thể ngăn mình nhìn lên trên.
Bầu trời đầy mây giống như kẹo bông gòn.

Vào mùa xuân, những cây cối bao quanh ngôi nhà kỹ nữ sẽ có cành phủ đầy hoa anh đào, nhưng do lạnh nên cây cối giờ đây đã im lìm.
Khi mùa xuân đến, liệu cô có thể rời khỏi nơi này cùng chị gái mình không?
“Chào mừng trở lại, Thiếu gia.”
Những người bảo vệ của ngôi nhà kỹ nữ chào Shihoon.

Họ là những người giám sát an ninh của nơi này.

Công việc của họ bao gồm những việc như đuổi những khách hàng thô lỗ hoặc bắt những gái điếm bỏ trốn.

Eunha rõ ràng ghét những người này.
“Mẫu thân ta có ở trong chứ?”
“Ừ, đúng vậy.

Nhưng…"
“Vậy thì bảo bà ấy mở cửa.

Tôi muốn kiểm tra xem bà ấy thế nào rồi tôi sẽ ra ngay ”.
Các lính canh chỉ quan tâm đến Thiếu gia Yoon.

Vì vậy, cô nhân cơ hội đó chạy vào trong.
Khu vườn của ngôi nhà kỹ nữ được chiếu sáng bằng ánh sáng dịu nhẹ.

Ở đây có số lượng hoa trà cao bất thường.

Vì lẽ đó, hầu hết những người bước vào bên trong đều nói rằng nơi đây có bầu không khí mộng mơ.

Tuy nhiên, đối với Eunha, vì cô đã sống mười năm ở nơi này nên nó không có cảm giác gì đặc biệt cả.
Đó thực sự là một nơi tuyệt đẹp.

Nhưng nơi đây thường xuyên có những người đàn ông say rượu đến đây chơi đùa với phụ nữ.


Mỗi lần cô nhìn thấy chị gái mình cười gượng, lòng căm thù của cô đối với nơi này lại tăng lên.
Eunha bước về phía căn phòng, trước mặt là cây hoa trà trắng.

Sau khi nhìn quanh, cô cẩn thận mở cửa.
"Eunha!"
Đó là chị gái cô, Lee Yongi, gọi cô với vẻ mặt giận dữ.

Cô đã trang điểm xong và đang mặc một chiếc váy màu ngọc bích tuyệt đẹp.
"Có chuyện gì với muội vậy? Săn hổ? Muội có biết việc đó nguy hiểm thế nào không hả!”
“S… Tỷ… Tại sao tỷ vẫn ở đây?”
Eunha chưa bao giờ thấy chị gái mình tức giận đến thế.
“Làm sao tỷ có thể yên tâm khi muội chạy đi săn hổ mà không nói cho tỷ biết chứ?!”
Lee Yongi nhìn Eunha người đầy bụi bẩn và gọi người hầu vào phòng.
“Seohee, hãy đổ đầy nước nóng vào bồn tắm.

Ta cần phải rửa đống bụi bẩn này.”
Seohee ngừng chải tóc cho Lee Yongi và rời khỏi phòng.

Lee Yongi nhanh chóng nghĩ ra những lời bào chữa mà em gái có thể sử dụng.
“Tỷ thực sự nghĩ rằng muội sẽ để mình gặp nguy hiểm sao? Chỉ là đi đang đi theo những người thợ săn xung quanh trong khi kiểm tra xem có thứ gì có có thể bán kiếm lời không.”
“Vì sao muội lại cần tiền hả?”
“Muội muốn mua cuốn sách này.

Ngoài ra, hôm nay thời tiết ấm hơn hôm qua.

Vì vậy, muội biết rằng chúng em sẽ không thể tìm thấy hổ.

Đó là lý do duy nhất để muội tham gia cuộc đi săn này đó.”
Sẽ tốt hơn nếu chị gái bỏ qua chuyện đó, nhưng hôm nay Lee Yongi sẽ không làm vậy.
“Sao muội có thể làm ra chuyện như vậy? Hôm nay, ta sẽ không tha cho muội rời đi dễ dàng đâu.

Dù sao thì đi tắm đi.

Tỷ sẽ sớm đón muội ở đó.”
"Tỷ đừng vậy mà…"
"Đi!"
Eunha đặt sách xuống và nhanh chóng bước ra khỏi phòng.

Lee Yongi nhớ lại đôi bàn tay và đôi má nhợt nhạt của em gái mình.

Cô đã cố gắng cho cô ấy mọi thứ có thể.

Đó là lý do tại sao cô cảm thấy đau lòng khi thấy Eunha đặt mạng sống của mình vào nguy hiểm như vậy.
“Lee Yongi, xin đừng quá khắt khe với cô ấy.

Dù sao thì tôi cũng đã ở bên cô ấy.”
Lee Yongi ngẩng đầu lên, sau khi nghe thấy giọng của Shihoon, lồng ngực cô như ngứa ran.
“Tôi xin lỗi, em gái tôi đã làm phiền cậu, Thiếu gia.”
“Cô ấy không làm phiền tôi.

Tôi đi với cô ấy vì tôi muốn thế.”
“Cô ấy đang làm phiền cậu vì thiếu gia nên tập trung vào việc học của mình.

Đó là lý do tại sao nếu cậu nhìn thấy muội ấy đi săn lần nữa, hãy mắng.

Muội ấy đang ở độ tuổi kết hôn.

Nếu cứ tiếp tục hành vi đó thì sẽ không ai muốn lấy muội ấy nữa ”.
Cô nhìn vào mắt Shihoon và trong một giây, cô có thể cảm thấy mặt mình đỏ bừng.

Đôi môi căng mọng và đôi mắt cong khiến hắn trở nên đặc biệt đẹp trai.
Nhưng những cảm xúc này của cô bị cấm đoán.

Dù Shihoon có sinh ra từ ngoại tình thì hắn vẫn là con trai của một vị quan.

Một thường dân như cô không có cơ hội với một người như hắn.
“Làm sao tôi có thể mắng một người dễ thương và đáng yêu như muội ấy?”
“Cậu đã nghiêm cấm cậu đến nơi này.

Tại sao cậu lại giả vờ không biết điều đó?
“Tất nhiên là tôi biết , nhưng có một khuôn mặt mà tôi muốn nhìn thấy.”
Shihoon liếc nhìn những cuốn sách Eunha để lại.
Nhìn thấy sự ân cần trong mắt hắn khiến ngực cô đau nhói.


Có phải cô ấy ghen tị?
Ngay cả những loại cảm xúc này cũng bị cấm đối với cô.

Nếu ngài tổng quản phát hiện ra tình cảm của Shihoon đối với Eunha thì sẽ có rắc rối.
“Thiếu gia cần học cách kiềm chế bản thân.

Bây giờ mọi người đều biết cậu đang ở đây, mẹ cậu sẽ đến đây bất cứ lúc nào ”.
“Ngay cả cô cũng đang cố đuổi tôi ra khỏi đây.

Được rồi, tôi sẽ quay lại.”
Shihoon nhìn chằm chằm vào Lee Yongi sau khi cô nói lời tạm biệt và quay đi.
Xuân, hạ, thu, đông.
Đây là nơi bạn có thể tìm thấy hoa vào mọi mùa trong năm.

Và người phụ trách nơi này chính là mẹ hắn, Simdeok.
“Ta đã nói với cậu nhiều lần rằng bạn không nên đến nơi này.

Tại sao cậu không bao giờ lắng nghe?”
Khi nghe thấy một giọng nói thân thiện từ phía sau, hắn quay lại.

Ở đó, nhìn thấy mẹ mình cùng với hai người hầu đang tiến lại gần.

Shihoon mỉm cười và thu hẹp khoảng cách giữa họ.

Những ngôi sao phản chiếu dọc theo mặt hồ đóng băng, chiếu sáng xung quanh.
“Mẫu thân, con cần gặp người thường xuyên để cảm thấy bình tĩnh.

Lý do con đến nơi này đã rõ ràng rồi, ai dám động vào con chứ?”
“Cậu cần chăm sóc hình ảnh của mình tốt hơn.

Khi cha cậu nghe tin cậu lại đến đây, ông ấy sẽ tức giận với cậu.”
“Ông ấy luôn tức giận nên đừng lo lắng về điều đó.

Con chỉ đang hoàn thành nghĩa vụ của một người con trai thôi.

Bây giờ thấy người vẫn ổn, con sẽ quay lại ”.
Simdeok gọi lính canh và yêu cầu họ đi cùng Shihoon.

Bà liên tục bảo anh đừng đến thăm.

Không chỉ vậy, bà còn cấm hắn gọi cô là ‘mẹ’.

Nhưng hắn không bao giờ lắng nghe.


Và bà thầm hạnh phúc vì điều đó.
Hắn là niềm tự hào và niềm vui của cô.
Khi hắn đi rồi, Simdeok quay vào trong và đi về phía phòng của Lee Yongi.

Ở đó bà nhìn thấy những cuốn sách mà Eunha đã mang đến.

Bà nhìn người hầu của mình và hỏi:
“Năm nay Eunha đã bao nhiêu tuổi?”
“Cô ấy sẽ sớm mười tám tuổi.”
“Mười tám?”
“Lee Yongi luôn đối xử với cô ấy như một đứa trẻ.

Vì vậy, chúng tôi cũng rất ngạc nhiên về điều đó.”
“Cô ấy đã đến tuổi lao động rồi phải không?”
Chunhee, một người hầu, kinh hoàng trước lời nói của Simdeok.

Simdeok biết rằng Lee Yongi muốn ngăn cản em gái mình trải qua lối sống như thế này, nhưng cô ấy cũng đang cố gắng biến em gái mình thành gái điếm.
“Bảo Lee Yongi đến phòng tôi tối nay.”
“Vâng, thưa bà.”
Simdeok bước đi, vò nát những bông hoa trà nằm trên tuyết dưới chân mình.
***
Eunha đắm mình trong bồn tắm và cố gắng thoát khỏi ánh mắt của chị gái.
Lee Yongi nhờ người hầu tắm rửa cho Eunha.

Mỗi lần nước nóng chạm vào cơ thể, làn da của Eunha bắt đầu giống như một viên ngọc trai.

Đôi mắt đen đặc biệt của cô ấy lấp lánh như những viên ngọc quý.

Cô ấy luôn ăn mặc như một cậu bé.

Nhưng bên dưới lớp áo đàn ông đó lại ẩn giấu một thân hình với những đường cong tuyệt đẹp.

Nếu cô ấy ăn mặc phù hợp, đàn ông sẽ phát cuồng vì cô ấy.
Lee Yongi muốn giải thoát Eunha khỏi nơi này trước khi Simdeok phát hiện ra vẻ đẹp tiềm ẩn của em gái cô.
"Eunha."
Eunha thấy Lee Yongi không còn tức giận nữa nên ngẩng đầu lên cười rạng rỡ với chị gái.

Trong mắt Lee Yongi, Eunha vẫn là đứa trẻ nắm tay cô ngày đầu tiên cô bước vào nơi này.

Và điều đó khiến cô cảm thấy buồn bã.
“Tỷ sẽ bắt đầu tìm người để thành thân cùng muội.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui