Năm mới năm ấy, Cố Dữ Thâm và Nam Tri đứng trên nền tuyết, ở nơi không có ai, chúc nhau "Năm mới vui vẻ", anh nói "Công chúa của anh".
Với anh mà nói, Nam Tri thật sự là một công chúa, trong sáng, dũng cảm, giống hệt như công chúa trong truyện cổ tích.
Lúc đó anh thật sự tin rằng, anh và công chúa có thể ở bên nhau mãi mãi.
Dù đôi khi anh cảm thấy tự ti trước mặt cô, dù anh cảm thấy mất phương hướng trước bầu không khí gia đình hạnh phúc của cô, nhưng anh vẫn muốn dốc hết sức nắm chặt tay Nam Tri, cùng cô đi đến tương lai.
Một năm sau đó, Nam Tri càng ngày càng tham gia nhiều cuộc thi múa ba lê, cũng bắt đầu chuẩn bị cho kỳ thi nghệ thuật múa, còn Cố Dữ Thâm thì dành thời gian dạy kèm cho cô các môn văn hóa, để họ có thể cùng nhau tiếp tục học đại học tại cùng một thành phố.
Ban đầu, nhiều người trong trường không tin vào hai người bọn họ, cảm thấy tính cách hai người trái ngược nhau, nghĩ là chẳng được bao lâu sẽ chia tay, lại không ngời rằng Cố Dữ Thâm thật sự bị Nam Tri thuần phục.
Hai người cũng thường xuyên cãi nhau, nhưng chẳng mấy chốc lại làm lành, đa phần là Cố Dữ Thâm nhượng bộ.
Năm đó sức khỏe của bà ngoại không tốt, phải đến bệnh viện dưỡng bệnh, có người có chuyên môn chăm sóc, Cố Dữ Thâm thì cũng không cần đến thăm bà, cũng không gặp lại những tên côn đồ thường xuyên xung đột với anh.
Cuộc sống bình thản vui vẻ.
Cảm thấy tương lai mà họ mong muốn đã bắt đầu trở nên gần hơn.
Trong kế hoạch của Cố Dữ Thâm, anh và Nam Tri sẽ cùng nhau thi vào đại học ở Bắc Kinh, có lẽ anh sẽ học chuyên ngành tài chính, còn Nam Tri iếp tục phát triển sự nghiệp múa ba lê của mình, trở thành nữ vũ công chính trẻ tuổi nhất.
Anh sẽ nỗ lực để đạt được thành công, sớm ngày thoát khỏi sự khống chế của nhà họ Cố, sau đó kết hôn với Nam Tri.
Chẳng qua là cuộc sống luôn thay đổi nhanh chóng, không ai có thể dự đoán trước được.
Nhưng Cố Dữ Thâm không bao giờ nghĩ rằng mọi thứ sẽ thay đổi nhanh chóng và đột ngột như vậy.
Một mùa đông nữa lại đến.
Buổi tối Cố Dữ Thâm về nhà, anh dừng chân lại, nhìn tủ giày.
Trên mặt đất, ngoại trừ đôi giày da của Cố Mạnh Cận, còn có một đôi giày cao gót màu trắng.
Sau khi Trương Hiểu Thuần mất, mặc dù Cố Mạnh Cận ở bên ngoài vẫn tiếp tục dây dưa với phụ nữ, nhưng dường như không có dự định muốn tái hôn, cũng chưa bao giờ đưa phụ nữ về nhà.
Cố Dữ Thâm chỉ xùy một tiếng, xoay người đi lên lầu.
Mối quan hệ cha con của anh và Cố Mạnh Cận đã hữu danh vô thực từ lâu, anh không quan tâm tới việc ông ta tìm người phụ nữ thế nào, dù sao chuyện này cũng không liên quan gì đến anh.
Nhưng trong nhận thức của Cố Dữ Thâm, người phụ nữ có thể ở bên cạnh Cố Mạnh Cận chỉ quan tâm đến tiền và quyền lực của ông ta.
Nhưng anh không ngờ là, không phải là vậy ——
Ngày hôm sau, Cố Dữ Thâm bị đồng hồ báo thức đánh thức.
Rửa mặt xong, anh đeo balo lên chuẩn bị xuống lầu, nhưng không ngờ rằng vừa đẩy cửa ra đã gặp một người phụ nữ.
Cô ấy rất trẻ, mái tóc đen dài, mặc váy trắng, đôi mắt trong veo, trông cô chỉ lớn hơn anh vài tuổi, Cố Dữ Thâm không kịp nhận ra cô ấy là ai.
Cho đến khi người phụ nữ gọi anh: "Cháu... Chính là Dữ Thâm à?"
Cố Dữ Thâm đi qua cầu thang, nhìn đôi giày cao gót màu trắng ở chỗ cửa ra vào, cuối cùng cũng nhận ra người phụ nữ trước mặt là ai.
Anh không lên tiếng.
Người phụ nữ càng thêm rụt rè, hai tay đặt trước ngực: "Cô tên Chu Linh, là bạn gái của ba cháu, nếu cháu sẵn lòng, có thể... gọi cô là dì."
"Dì..." Cố Dữ Thâm lặp lại, như đang xem xét gì đó, nhấn mạnh lại lần nữa, "Cô bao nhiêu tuổi."
"..."
Người phụ nữ mím chặt môi, đương nhiên là cô nghe ra được ý châm chọc trong lời nói của Cố Dữ Thâm, nhưng vẫn giải thích: "Tôi không giống những gì cháu tưởng tượng, cháu yên tâm, tôi không giành bất cứ thứ gì từ cháu, chẳng qua là tôi thích ba cháu mà thôi."
Chu Linh tưởng là Cố Dữ Thâm có thái độ thù địch với cô là vì lý do này.
Cố Dữ Thâm chỉ khẽ cười, anh nhìn cô ta.
Rất kỳ lạ, lời nói thế này anh không nên tin vào, vậy mà anh lại tin, còn cảm thấy bi thương.
Khiến anh nhớ đến mẹ mình, lúc trước bà ấy cũng như vậy.
"Đối với Cố Mạnh Cận, tôi khuyên cô nên nghĩ lại, đừng để mình thua thiệt."
Nói xong, Cố Dữ Thâm xách balo xuống lầu đi học.
-
Đến trường, trong lớp, Cố Dữ Thâm nhớ lại chuyện lúc sáng.
Anh không hề có thái độ thù địch với Chu Linh, nói cho cùng, anh không quan tâm Cố Mạnh Cận có tái hôn hay không.
Nếu như đổi lại bất kỳ người phụ nữ nào chỉ vì tiền mà đến, anh cũng không muốn nhúng tay vào.
Nhưng Chu Linh không phải.
Nhìn cô giống như vừa mới tốt nghiệp, còn chưa trải qua sự tàn phá của xã hội, chỉ có niềm hy vọng vào tương lại.
Đối với kiểu phụ nữ như vậy, kiểu người đàn ông giàu có, có tầm nhìn và kinh nghiệm như Cố Mạnh Cận rất có sức hấp dẫn, hơn nữa ngoại hình của ông ấy rất đẹp, mấy năm nay ông duy trì vóc dáng rất tốt, ông có thể giấu đi suy nghĩ bên trong, có thể tỏ ra lịch lãm bất cứ lúc nào.
Anh tin vào câu nói kia của Chu Linh, cô ấy chỉ đơn thuần thích Cố Mạnh Cận.
Cho nên cũng rõ ràng đoán được cô ấy đang đi vào địa ngục thế nào.
Trở thành Trương Hiểu Thuần tiếp theo.
"Anh ngơ ra gì vậy?" Nam Tri ngồi ở bên cạnh đột nhiên lên tiếng.
Cố Dữ Thâm hoàn hồn lại, anh nhìn cô.
Nam Tri cầm bút chỉ lên đề thi của anh: "Giảng đến phần sau rồi."
Cố Dữ Thâm nhìn vào bài thi của cô, anh cười: "Qua rồi à?"
"Đương nhiên, cũng không xem xem thầy em là ai." Nam Tri đắc ý nói, một lát sau, cô lại nhìn Cố Dữ Thâm, không nhịn được mà hỏi, "Sao vậy? Vừa nãy anh nghĩ đến chuyện gì vậy?"
"Không." Cố Dữ Thâm xoa xoa bàn tay cô an ủi, "Chỉ là tối hôm qua ngủ không ngon."
Anh vẫn không có cách nào thản nhiên nói với Nam Tri rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vẫn không cách nào nói cho Nam Tri biết gia đình của anh rất khó chấp nhận được.
Công chúa giống như Nam Tri, đương nhiên không thể nào hiểu được gia đình anh.
Thậm chí Cố Dữ Thâm còn lo là sau khi cô biết chuyện sẽ rút lui.
Sống lưng của chàng thiếu niên thẳng tắp, chỉ đang cố gắng duy trì chút tôn nghiêm cuối cùng trước mặt người mà anh yêu.
Chỉ cần qua mấy năm này là được.
Chỉ cần đợi anh lớn mạnh một chút, anh có thể hoàn toàn thoát khỏi ngôi nhà kia, Nam Tri có thể không bao giờ phải trải qua hay biết đến những thứ xấu xa và khủng bố như vậy.
...
Những ngày đó, Cố Dữ Thâm càng cố gắng chuẩn bị cho kỳ thi vào đại học, lúc đó ngành hot nhất là ngành công nghệ thông tin hoặc lĩnh vực trí tuệ nhân tạo, nhanh chóng lập kế hoạch cho sự nghiệp tương lai.
Nhưng bánh răng của số phận lại quay nhanh hơn, hướng theo một hướng hoàn toàn trái ngược với dự đoán.
Một ngày nọ, sau giờ học, Châu Việt tìm anh, âm thầm hỏi đến chuyện này.
Công ty nhà Châu Việt có liên quan nhiều đến tập đoàn Cố thị, có lẽ là nghe ba mẹ nhắc đến.
Đến lúc này, Cố Dữ Thâm mới biết Cố Mạnh Cận và Chu Linh chuẩn bị đăng ký kết hôn, thậm chí Chu Linh còn chủ động đã đề xuất làm văn bản công chứng tài sản trước hôn nhân, đơn giản là do tình yêu đánh mất lý trí, hoặc có lẽ là vì lòng tự trọng, vội vàng muốn chứng minh cô ấy không hề ham m.uốn bất kỳ tài sản nào của Cố Mạnh Cận.
Còn Chu Linh thì sao? Tốt nghiệp trường đại học có tiếng, đến tập đoàn Cố thị thực tập thì quen được Cố Mạnh Cận, sinh ra trong một gia đình bình thường, tất cả đều giống mẹ anh.
Thậm chí, tại khoảnh khắc này, Cố Dữ Thâm mới nhận ra được, ánh mắt của Chu Linh giống Trương Hiểu Thuần đến ba phần —— Trương Hiểu Thuần qua đời đã lâu, ngay cả anh cũng sắp quên luôn ngoại hình của bà ấy, chỉ khi mọi thứ trùng khớp thì anh mới thấy rõ sự giống nhau.
Cố Mạnh Cận không hề thiếu phụ nữ, nhưng chưa bao giờ lựa chọn tái hôn.
Mà bây giờ ông làm vậy vì cái gì, Cố Dữ Thâm cuối cùng cũng nhận ra.
Bởi vì đây là một người phụ nữ giống hết như Trương Hiểu Thuần.
Cô vợ tốt nghiệp từ một trường đại học có danh tiếng có thể khoác lên người ông chiếc áo vàng "Thâm hậu không nông cạn", mà tình yêu kia cũng thỏa mãn hư vinh của đàn ông, hơn nữa, gia đình bình thường có thể đảm bảo cho ông duy trì vị trí người thắng cuộc, ông ấy tự tin để sở hữu quyền lực trong mối quan hệ này.
Mấy năm sau, có lẽ Chu Linh sẽ trở nên hoàn toàn khác biệt, giống như Trương Hiểu Thuần vậy.
Tình yêu bị mài mòn thành sự hoài nghi.
Tự tôn và lòng tự trọng biến mất, chỉ còn lại sự nghi ngờ và cuồng loạn vô tận.
Nói cho cùng, Cố Dữ Thâm chỉ là không thể nào trơ mắt nhìn người khác đi vào vết xe đổ của Trương Hiểu Thuần.
Cũng không muốn nhìn thấy đứa trẻ khác đi qua con đường mà anh đã từng đi.
Vì vậy sau khi tan học, Cố Dữ Thâm đến tìm Chu Linh, nói cho cô ấy Cố Mạnh Cận rốt cuộc là người thế nào.
Thường xuyên ngoại tình, có xu hướng bạo lực. Sử dụng lời lẽ để hạ thấp và phá hủy, cho đến khi hoàn toàn sụp đổ, ông ấy sẽ sử dụng đòn đánh để đè bẹp và đe dọa, đến mức không dám phản kháng.
Nhưng những điều này rất khác biệt so với hình ảnh Cố Mạnh Cận trong mắt Chu Linh, cô không muốn tin.
Vì vậy, Cố Dữ Thâm cho cô ấy xem vết sẹo trên người mình.
Chàng thiếu niên im lặng không nói gì, vứt bỏ lòng tự trọng để cứu lấy tương lai sáng lấp lánh của người phụ nữ.
Anh không biết cuối cùng Chu Linh đã nói với Cố Mạnh Cận thế nào, nhưng anh biết anh đã thành công rồi, vì sau đó anh đón nhận cơn thịnh nộ của Cố Mạnh Cận.
...
Dưới cơn thịnh nộ, Cố Mạnh Cận hoàn toàn đánh mất lý trí, hoàn toàn trở thành con dã thú bị sự nóng giận che mờ lý trí.
Thật ra thì điều khiến ông ta thật sự tức giận không phải là vì Chu Linh rời đi, mà là sự phản kháng của Cố Dữ Thâm với ông ta, thách thức quyền lực người cha của ông.
Giống như với một con chó.
Nếu như cảm thấy chút nào đó mất kiểm soát, thì nó phải được dạy dỗ cho khuất phục.
Nhưng bây giờ Cố Dữ Thâm đã trưởng thành, không giống với lúc trước, thậm chí còn dám chống trả ông ta, vì vậy Cố Mạnh Cận hoàn toàn phát điên, lao vào phòng bếp lấy một con dao gọt trái cây.
Cố Dữ Thâm không ngờ rằng ông ấy sẽ làm đến bước này, nên là anh ngây người ra.
Anh vẫn còn đạo đức của "con người", không thể nào chặn con dao lại, đâm Cố Mạnh Cận.
Anh không thể điên rồ như Cố Mạnh Cận.
Khi lưỡi dao gọt trái cây bén nhọn đâm vào vai anh, Cố Dữ Thâm thậm chí còn không cảm thấy đau.
Khi máu tươi nhỏ xuống dưới sàn, phát ra âm thanh, trong đầu anh bỗng nhiên hiện lên hình ảnh mẹ anh cắt tay tự sát hôm đó, dùng chút hơi thở cuối cùng nắm chặt tay anh, gọi tên đứa trẻ khác.
Anh là đứa trẻ ra đời khi tình cảm của ba mẹ đã tan vỡ, cũng vì thế, đến tận bây giờ, anh chưa từng được thương yêu ngày nào.
Đến tận lúc chết, Trương Hiểu Thuần vẫn hận Cố Dữ Thâm vì đã đưa đứa con mà bà ấy thương yêu đi mất.
Còn Cố Mạnh Cận thì trút toàn bộ lửa giận lên người anh.
Bị tổn thương hết lần này đến lần khác, bị hành hạ, kiêu ngạo của cậu thiếu niên dần dần bị đánh nát.
Tiếng "keng" của kim loại đập xuống đất, để lại dấu vết trên sàn, máu tươi đỏ rực cuối cùng cũng làm Cố Mạnh Cận tỉnh táo lại.
"Đáng đời, ông đây sinh mày ra, nuôi mày, mày còn dám làm ra loại chuyện này sau lưng ông đây!"
Ông ấy vẫn tức giận, chẳng qua là giọng nói có hơi run rẩy, thở hổn hển, "Mày không có cái vỏ ngoài này thì còn lại gì chứ? Mày cho là những người xung quanh mày chơi với mày là vì cái gì? Nếu không có tao thì mày nhìn xem ai thèm ở bên cạnh mày!"
Nói xong, Cố Mạnh Cận xoay người rời đi.
Máu tươi thấm ướt quần áo, không biết đã qua bao lâu, Cố Dữ Thâm cuối cũng cũng động đậy, sau đó anh cúi đầu xuống, giơ tay lên che kín vết thương.
Còn một ít băng và cồn sát trùng trong hộp thuốc ở nhà —— Lúc trước Nam Tri đã chuẩn bị sẵn.
Ngoài trời tối xuống, bên trong phòng khách không mở đèn, đen nhánh, chiếc áo đẫm máu bị vứt sang một bên, chàng trai ngồi trước chiếc tủ trước TV, cúi đầu, mái tóc rũ xuống trán, để lại chiếc bóng trên mi mắt, im lặng như một cái ao sâu, đang tự băng bó vết thương cho mình.
Cuối tuần đó, Cố Dữ Thâm không ra ngoài.
Có lẽ là do băng bó không kỹ, vết thương bị nhiễm trùng, anh bắt đầu bị sốt.
Mà cuối tuần đó, Nam Tri cũng không liên lạc với anh.
Nếu như là những lúc bình thường, Cố Dữ Thâm nhất định sẽ phát hiện ra có gì đó không đúng, nhưng lúc đó anh đang mơ màng, thật sự không rảnh để quan tâm đến.
Cho đến khi Châu Việt gọi điện thoại hỏi anh biết chuyện nhà Nam Tri chưa?
Cố Dữ Thâm mới biết chuyện đã xảy ra trong những ngày qua.
Lúc đó, công ty của Nam Kiêm Thạch phất lên rất nhanh, lần này ngã rất đau, bị đối thủ cạnh tranh lừa, chuỗi vốn đứt đoạn, phải đối diện với loạt kiện tụng vi phạm hợp đồng.
Anh gọi điện thoại cho Nam Tri, cô không nghe máy.
Anh gửi tin nhắn cho cô, cô không trả lời.
Lúc đó Cố Dữ Thâm đang sốt cao, anh ra ngoài tìm cô.
Đó là một ngày mưa đông ở Bắc Kinh.
Mưa lớn gió lớn, dù có mang ô cũng không tránh được mưa gió, bộ quần áo ướt sũng càng thêm nặng hơn, ép xuống vai, vết thương dường như lại bị xé toạc ra.
Đèn nhà Nam Tri sáng trưng.
Anh bước nhanh đến cửa, đang chuẩn bị nhấn chuông cửa, nhìn thấy trong cửa sổ phòng khách, nhiều vali đặt trên mặt đất, Nam Tri ngồi dưới đất, đưa lưng về phía cửa sổ, mái tóc dài xõa xuống vai, cô cúi đầu xuống, không nhìn rõ vẻ mặt, còn mẹ Nam thì đang ngồi đối diện ôm lấy cô.
Vừa rồi nghe Châu Việt nói, nhà họ Nam có thể sẽ rời đi, nhường miếng bánh ngọt trong tay.
Động tác nhấn chuông cửa của Cố Dữ Thâm bỗng nhiên dừng lại.
Anh không thể nào không nghĩ đến lời nói của Cố Mạnh Cận ——
Mày không có cái vỏ ngoài này thì còn lại gì chứ?
Nếu không có tao thì mày nhìn xem ai thèm ở bên cạnh mày!
Bây giờ, nước mưa lạnh giá rơi xuống làm vết thương trên cơ thể anh càng thêm đau nhói, tự ti mà rút tay về.
Anh đã quen với việc trở thành một gánh nặng bị người khác vứt bỏ.
Bị Trương Hiểu Thuần vứt bỏ, bị Cố Mạnh Cận vứt bỏ.
Có lẽ hôm nay cũng bị Nam Tri vứt bỏ.
-
Ngày hôm sau, Cố Dữ Thâm vẫn chưa hết sốt, anh đến trường, nhưng Nam Tri không đến.
Trong trường đã bàn tán sôi nổi, nhưng lại vì Cố Dữ Thâm mà không ai dám lớn tiếng bàn tán.
Buổi tối, Cố Dữ Thâm nhận được tin nhắn Nam Tri gửi đến, bảo anh đến tầng thượng ở trường gặp mặt.
Trời lại bắt đầu mưa.
Gió thổi lạnh lẽo.
Trời tối, nhiệt độ cơ thể Cố Dữ Thâm lại tăng cao, anh đứng dưới mái hiên, dựa vào tường, Nam Tri vẫn chưa tới, anh đốt một điếu thuốc.
Trong đầu anh liên tục hiện lên hình ảnh mùa đông năm ngoái, khi anh hỏi Nam Tri, em sẽ luôn ở bên cạnh anh sao?
Nam Tri nói với anh, đương nhiên rồi, dù sao thì anh cũng là cún của em mà.
Lúc anh hút xong điếu thứ ba, Nam Tri đến.
"Cố Dữ Thâm." Cô lên tiếng.
Anh quay đầu lại.
Cô không cười, vẻ mặt bình tĩnh, không mặc đồng phục học sinh, giống như vội vàng chạy từ nhà đến gặp anh lần cuối.
"Cố Dữ Thâm." Nam Tri nhìn vào mắt anh, nói nhỏ, "Có thể em sẽ rời khỏi Bắc Kinh... ra nước ngoài."
Trong khoảnh khắc đó, dường như Cố Dữ Thâm có thể cảm giác được vết thương đã kết vảy trên vai lại bị rách ra, máu tươi nóng bỏng hòa vào nước mưa lạnh băng.
Mọi thứ trong thế giới của anh bắt đầu sụp đổ.
Lúc đó bọn họ còn quá trẻ tuổi.
Sự đả kích và tàn phá trong những ngày vừa qua đã đẩy cậu thiếu niên quay lại trạng thái lúc trước khi mẹ anh qua đời chỉ trong một đêm, dùng chút tự tôn cuối cùng mới miễn cưỡng đứng vững.
Anh dùng mọi cách để không thể hiện cảm xúc lên mặt, cuối cùng chỉ biến thành một câu nói lạnh nhạt, "Vậy em đi đi".
Nhưng khoảnh khắc anh nói ra câu đó, anh đã hối hận.
Anh lại đến tìm Nam Tri, cô không có ở nhà, đến khi đến trường anh mới biết cô đã đi thật rồi, dưới ánh nhìn của mọi người, anh lao thẳng ra khỏi lớp học, đến sân bay.
Trên taxi, Cố Dữ Thâm đã nghĩ xong cả rồi, anh không cần lòng tự trọng, cũng không cần sự kiêu ngạo, dù là hèn mọn xin xỏ, anh cũng không thể buông tay Nam Tri.
Nhưng chuyện đã rồi.
Anh không đuổi kịp, sau khi Nam Tri ra nước ngoài, cô trực tiếp đổi số điện thoại, một khoảng thời gian dài sau đó, anh không biết Nam Tri đang ở nước nào, đang làm gì.
Cho đến khi anh lại nhìn thấy tên của Nam Tri trên danh sách giải thưởng cuộc thi múa ba lê, cô đã tham gia vào một vũ đoàn hàng đầu.
Lúc đó, Cố Mạnh Cận bị tai nạn xe rồi qua đời.
Sau khi chỉnh đốn lại tập đoàn Cố thị, lần đầu tiên Cố Dữ Thâm mua vé xem múa ba lê, ngồi mười mấy tiếng máy bay đến xem Nam Tri biểu diễn.
Sau lần đó, mỗi khi anh mệt mỏi không tiếp tục được nữa, anh sẽ đến gặp Nam Tri.
Dưới khán đài đông đúc, trong tiếng vỗ tay ồn ào, đôi mắt anh đỏ hoe, nhìn ánh sáng duy nhất trong cuộc đời mình.
Thời gian trôi qua rất nhanh.
Nhiều năm sau, Nam Tri đã trở thành vũ công chính, có địa vị trong ngành múa ba lê quốc tế và được coi là vũ công có tiềm năng nhất.
Tất cả mọi người đều cho rằng cô sẽ tiếp tục ở nước ngoài phát triển.
Cố Dữ Thâm cũng nghĩ vậy.
Cho nên, anh không ngừng phát triển công ty ra nước ngoài, phát triển nhiều chi nhánh.
Anh đã sắp xếp mọi chuyện của tập đoàn trong nước, chuẩn bị ra nước ngoài phát triển thị trường quốc tế, tăng cường chi nhánh ở nước ngoài.
Chẳng qua là, buổi tối trước khi ra nước ngoài, anh không ngờ là ở ngoài quán bar sẽ nhìn thấy Nam Tri về nước.
Vẫn là đêm đông, gió đêm vẫn xào xạc.
Đầu ngón tay anh kẹp một điếu thuốc, anh ngây người tại chỗ, cho đến khi tàn thuốc cháy đến đầu ngón tay anh, anh mới nhìn đi chỗ khác.
Liệu anh có tin không?
Trong khoảnh khắc đó, Cố Dữ Thâm mới cảm thấy mình đã hoàn toàn trở lại.
Dường như bộ phận còn thiếu trên cơ thể anh mấy năm nay, cuối cùng cũng đã trở về.
-
Bỗng nhiên, một giọng nói lọt vào tai anh, Cố Dữ Thâm cau mày tỉnh lại ở trên giường.
Anh nhìn trần nhà một lúc lâu, vẫn chưa hoàn hồn lại, cho đến khi Nam Tri mắt còn đang lim dim buồn ngủ ở bên cạnh, nhấc chân lên đạp anh một cái.
"Cố Dữ Thâm!" Cô tức giận nói, vẫn kiêu ngạo như bình thường, "Con trai anh khóc lâu vậy rồi mà anh không đi xem à!"
Cố Dữ Thâm lại tiếp tục nhìn Nam Tri ở bên cạnh.
Anh không mơ nhiều, nhưng giấc mơ vừa rồi quá thật, ngay từ ngày đầu tiên vào lớp mười cho đến khi họ gặp lại nhau ngoài một quán bar ở Bắc Kinh sau tám năm.
Tỉnh lại lần nữa, Nam Tri nằm ngay bên cạnh, con gái ở phòng bên cạnh, một nhà bốn người, hạnh phúc mỹ mãn.
Hóa ra, giấc mơ có đẹp hơn nữa cũng không bằng cuộc sống hiện tại của anh.
Thấy anh vẫn ngây người, cuối cùng Nam Tri cũng mở to mắt ra, đẩy anh: "Anh đi nhanh lên."
Cố Dữ Thâm bỗng dang tay ra, ôm chặt cô vào lòng.
Nam Tri còn tưởng rằng người này ban ngày ban mặt còn muốn hành hạ người khác, cô vội vàng đẩy anh ra, giọng nói vừa tức giận vừa mềm mại: "Anh có phiền không vậy!"
"Anh nằm mơ." Cố Dữ Thâm bỗng nhiên vùi đầu lên vai cô.
Động tác của Nam Tri dừng lại: "Mơ gì?"
"Quá khứ, chuyện của chúng ta hồi cấp ba." Cố Dữ Thâm lại vùi đầu lên cổ cô, rất dính người, "Mơ thấy lúc chúng ta quen biết nhau, ở bên nhau, rồi lại chia tay."
Lúc nói đến hai chữ "chia tay", Cố Dữ Thâm dừng lại.
Còn Nam Tri thì "Hừ" một tiếng, dáng vẻ rất kiêu ngạo.
Cố Dữ Thâm khẽ cười, anh siết chặt tay, để thật sự cảm nhận được Nam Tri vẫn còn bên cạnh anh.
Nhưng Nam Tri không chịu nổi: "Anh siết em muốn chết rồi."
"Anh yêu em." Cố Dữ Thâm nói.
Trái tim Nam Tri lỡ nhịp, cô siết chặt tay rồi giơ tay lên xoa tóc anh, "Em cũng yêu anh."
Sau đó, cô nói, "Nhưng nếu anh không dậy, con trai anh không yêu anh đâu."
"..."
Cả hai đứa đều là ngoài ý muốn, Nam Tri mang thai lần hai cũng làm Cố Dữ Thâm kiệt sức, nhưng chẳng mấy chốc hai đứa trẻ đã lớn.
Con trai tên là Nam Tân Bạch, cũng mang họ Nam.
Lúc này không phải là do rút thăm, chỉ là khi anh đặt tên cho con trai, Cố Dữ Thâm đang cãi nhau và chiến tranh lạnh với công chúa Chiêu Minh nhà mình —— vì bạn trai nhỏ của công chúa.
Cố Dữ Thâm đến phòng con trai, bế Nam Tân Bạch lên.
Anh ôm lấy đứa nhỏ, vỗ nhẹ lên lưng, chẳng mấy chốc đã không còn khóc nữa.
Cũng là đứa thứ hai rồi, Cố Dữ Thâm có kinh nghiệm, vừa ôm con vừa vào nhà bếp nướng hai miếng bánh mì cho Nam Tri.
Gần đây Nam Tri đang khống chế cân nặng cho buổi biểu diễn.
Nam Tân Bạch ôm cổ Cố Dữ Thâm, giọng nói non nớt nói muốn tìm chị chơi.
"Lát nữa chị xuống lầu, nhưng mà hôm nay chị phải đi học, không chơi cùng con được." Cố Dữ Thâm nói.
Vừa dứt lời, Tiểu Chiêu Minh đeo cặp sách sau lưng, chạy xuống lầu.
Bây giờ cô bé đã học tiểu học, nhỏ nhắn xinh xắn, rất giống Nam Tri lúc trước, ngay cả tính cách cũng y hệt.
"Ăn sáng." Cố Dữ Thâm lên tiếng.
"Không kịp rồi!" Tiểu Chiêu Minh nói.
Cố Dữ Thâm trực tiếp đặt cô bé đến trước bàn ăn, giống hệt khi đối phó với Nam Tri lúc trước.
Anh ngồi đối diện nhìn con bé ăn, chẳng mấy chốc đã phát hiện tóc của Tiểu Chiêu Minh không giống với lúc bình thường, bình thường con bé để tóc thẳng, bây giờ lại để tóc xoăn, còn để lại dấu vết của việc quấn tóc.
"Tóc làm sao vậy?"
Tiểu Chiêu Minh mỉm cười, đôi mắt cong cong, giống như vầng trăng lưỡi liềm: "Đẹp không ba?"
Nam Tân Bạch phấn khích, vỗ tay khen chị đẹp.
Nhưng Cố Dữ Thâm nhìn một vòng, công chúa điện hạ hôm nay cố ý ăn diện.
Hôm nay là thứ hai, trong trường có lễ chào cờ, vì Tiểu Chiêu Minh có ngoại hình xinh xắn nên là thành viên trong đội nâng cờ của trường, hơn nữa tuần trước vừa kết thúc kì thi giữa kỳ, đoán là được đại diện phát biểu.
Cố Dữ Thâm bỗng nhiên bật cười, anh nhìn Chiêu Minh: "Là vì đứng trên bục cùng với thằng nhóc thối kia à?"
"..."
Công chúa điện hạ vỗ bàn, "Con nói rồi, ba không được gọi người ta là thằng nhóc thối!"
"Con chia tay với thằng bé thì ba không gọi là thằng bé là thằng nhóc thối nữa."
Công chúa hừ một tiếng, dáng vẻ kiêu ngạo kia giống hệt với Nam Tri, "Mẹ nói rồi, không ảnh hưởng đến việc học thì được, lần này con tiến bộ hai mươi mấy hạng đó!"
Nếu cãi nhau với ba, Tiểu Chiêu Minh sẽ nhắc đến mẹ, cô bé đã tìm ra cách này từ lâu rồi.
"Ba sợ con làm ảnh hưởng đến thành tích học tập của thằng nhóc thối kia, ba cũng không muốn vì chuyện này mà bị gọi lên nói chuyện, còn phải đi xin lỗi ba mẹ thằng bé."
"Người ta được hạng nhất đó ba!"
"..."
Cố Dữ Thâm tức quá.
Lúc này, Nam Tri mặc đồ ngủ đi xuống lầu, cô nghe rõ ràng cuộc trò chuyện vừa rồi của hai ba con, cô cũng không quan trọng việc Tiểu Chiêu Minh có bạn trai hay không, còn giúp con bé tết tóc đi học.
Nam Tri không nói gì, Cố Dữ Thâm cũng không còn gì để nói.
Ai ngờ ban ngày vừa mới đùa một câu được mời phụ huynh, đến chiều tối thì được mời thật.
Số điện thoại phụ huynh lưu ở trường đều là số của Cố Dữ Thâm.
Vốn dĩ lần này con bé nghịch ngợm nên mời phụ huynh lên nhắc nhở, nhưng ai ngờ cô vừa mới lên tiếng gọi "Ba Chiêu Minh", bên cạnh có tiếng khóc vang lên.
Là con trai.
Không phải Chiêu Minh.
Cô giáo dừng lại, nói: "Chiêu Minh đánh nhau ở trường, anh có thời gian đến trường một lát không?"
"..."
Cố Dữ Thâm và Nam Tri cùng nhau đến trường.
Cậu nhóc bị đánh không nói gì, trên trán có một vết đỏ, không cần hỏi cũng biết là tác phẩm của ai.
Vừa rồi ở trên xe, Nam Tri vẫn còn nói với Cố Dữ Thâm, con gái của bọn họ giỏi thật, hai lần đánh nhau ở trường đều là đánh nhau với con trai, lại còn đánh thắng.
Đến trường, Nam Tri nghiêm mặt lại, cô đứng ở cửa gọi "Tiểu Chiêu Minh."
Cô nhóc ngẩng đầu lên, không nói tiếng nào mà chạy tới, ôm lấy Nam Tri, vùi mặt vào trong lòng cô.
Nam Tri ngồi xổm xuống, giữ lấy vai con bé, nghiêm túc hỏi: "Sao lại đánh nhau?"
Tiểu Chiêu Minh không nói tiếng nào.
Nam Tri lại hỏi thêm một lần, vẫn im lặng.
Lần đầu thấy Tiểu Chiêu Minh thế này, Cố Dữ Thâm cũng cau mày, nhưng anh vẫn hỏi: "Có phải con bị thương ở đâu rồi không?"
Tiểu Chiêu Minh im lặng lắc đầu.
"Vậy nói với ba mẹ trước, sao lại đánh nhau."
Không nói tiếng nào.
Cố Dữ Thâm bình tĩnh nói: "Nam Chiêu Minh."
Gọi cả tên cả họ.
Dù sao thì Cố Dữ Thâm cũng đã rèn luyện nhiều trong giới kinh doanh, lúc anh thật sự tức giận, người lớn tuổi hơn anh còn thấy sợ, khỏi phải nói Tiểu Chiêu Minh.
Chẳng mấy chốc, hốc mắt cô bé đỏ lên, một giọt nước mắt rơi xuống.
Yết hầu Cố Dữ Thâm trượt xuống, anh nói với cô giáo một tiếng, sau đó dắt Tiểu Chiêu Minh ra chỗ không người, anh ngồi xổm xuống, chậm rãi nói: "Rốt cuộc làm sao, nói với ba nào."
Tiểu Chiêu Minh ôm lấy cổ anh khóc, nước mắt rơi xuống gáy anh, nói: "Bạn cùng lớp của con nói, ba mẹ sẽ không yêu con giống như lúc trước nữa."
Nam Tri và Cố Dữ Thâm ngạc nhiên.
Hoàn toàn không ngờ là lý do này.
Tiểu Chiêu Minh khóc rất thương tâm: "Cậu ấy nói, ba mẹ cậu ấy cũng nói với cậu ấy, thích cậu ấy nhiều hơn anh của cậu ấy."
"Sao thế được."
Cố Dữ Thâm dùng ngón cái lau sạch nước mắt, anh ôn tồn nói, "Trong lòng ba mẹ, không ai có thể thay thế được công chúa của chúng ta, không ai có thể thay đổi tình yêu của ba mẹ với Tiểu Chiêu Minh."
Tiểu Chiêu Minh chớp mắt: "Thật không ba?"
"Đương nhiên là thật rồi."
"Nhưng sáng nay ba còn hung dữ với con." Vừa nói, vừa ấm ức khóc nức nở.
"..."
Công chúa tiếp tục khóc: "Ba còn không khen con xinh."
"Tiểu Chiêu Minh xinh còn cần ba khen à?"
Công chúa thừa thắng xông lên, khóc dữ hơn: "Ba lúc nào cũng mắng Quý Kim Lễ."
"..."
Cố Dữ Thâm nhịn lại, cuối cùng vẫn chịu thua trước nước mắt của công chúa nhà mình, "Vậy sau này ba không nói nữa, được không?"
Nước mắt công chúa dừng lại, chớp mắt mấy cái, giọng khàn khàn: "Vậy tuần sau con muốn tham dự tiệc sinh nhật của cậu ấy."
Cố Dữ Thâm lại nhịn.
Anh nghiến răng: "Được."
Cuối cùng công chúa cũng ngừng khóc.
Còn phụ hoàng của công chúa thì nhịn muốn nội thương.
Nhưng mà thật ra vừa rồi Tiểu Chiêu Minh nghe thấy lời cậu bạn kia nói nên mới tức giận đánh người.
Dù sao thì từ nhỏ đến lớn, cô bé lớn lên trong tình yêu thương vô điều kiện, chưa từng chịu sự khinh thường nào, cũng không thật sự để những lời đó ở trong lòng.
Nhưng Cố Dữ Thâm vẫn nghiêm túc nói rằng ba mẹ luôn yêu cô bé, ông bà ngoại cũng vậy, không có gì thay đổi, cho dù thay đổi, cũng chỉ là thêm một người em trai yêu thương cô bé.
Nam Tri ở bên cạnh nhìn người đàn ông vừa dịu dàng vừa nghiêm túc nói ra những lời này, cô hơi ngạc nhiên.
Hôm nay Cố Dữ Thâm mặc một bộ đồ rộng rãi, lúc anh ngồi xuống, cổ áo bị kéo ra sau, lộ ra một phần vết sẹo trên vai.
Trong lòng Nam Tri cảm thấy khó chịu, cô mím chặt môi.
...
Đến khi giải quyết xong chuyện này thì chuông tan học cũng vang lên.
Tiểu Chiêu Minh về lớp dọn dẹp sách vở, Nam Tri và Cố Dữ Thâm đứng ngoài cửa phòng học chờ con bé.
Cố Dữ Thâm nhìn thấy tên nhóc họ Quý đang đứng cạnh con gái nhà mình, anh không nhịn được mà chậc một tiếng, nhìn đi chỗ khác.
Nam Tri ở bên cạnh bật cười, sau đó nắm lấy tay anh.
Cố Dữ Thâm quay đầu lại nhìn cô.
Dưới ánh hoàng hôn, đám mây màu hồng tím in trên trời, giống như một bức tranh sơn dầu tuyệt đẹp, chiếu lên một bên mặt Nam Tri, khiến người ta không thể rời mắt.
"Sao thế?"
"Chúng ta đều yêu Chiêu Minh và Tân Bạch như nhau, nhưng đối với em mà nói —— "
Nam Tri dừng lại, giờ tan học, trên hành lang có rất nhiều người, cô nhón chân lên, đến bên tai Cố Dữ Thâm, nghiêm túc nói, "Cố Dữ Thâm, người em thích nhất là anh."
Cố Dữ Thâm hơi ngạc nhiên.
Nam Tri nghĩ, lúc anh dỗ dành Tiểu Chiêu Minh, có lẽ anh cũng nhớ đến tuổi thơ của mình, bị mẹ ghét bỏ, bị ba bạo hành.
Giữa anh và Cố Gia Viễn đã mất sớm, dường như anh là người mãi mãi không được yêu thương.
Vậy nên, Nam Tri muốn nói với anh? Không phải cô yêu anh giống như yêu con, mà là —— anh mãi mãi là người mà cô yêu nhất.
Anh là sự ưu ái của em.
Anh cũng có thể trở thành sự ưu ái.
Mà cái này, cô không nói ra, nhưng Cố Dữ Thâm đều hiểu.
Chóp mũi anh chua chua, hốc mắt nóng lên.
Chỉ cảm thấy cậu thiếu niên chảy máu đầm đìa bị ba mắng xối xả năm đó, vào giờ phút này đã hoàn toàn vực dậy, hoàn toàn được cứu rỗi.
Như thể Nam Tri lại đưa tay ra với anh một lần nữa, qua hàng ngàn đêm ngày, cuối cùng cũng kéo được chàng trai trẻ suy sụp trong đêm đông năm ấy.
Yết hầu Cố Dữ Thâm lăn xuống, anh cúi người hôn lên môi Nam Tri.
Tiểu Chiêu Minh dọn dẹp sách vở xong thì nhìn thấy cảnh này, cô bé đã quen rồi, tự giác che mắt lại, nói: "Phải về nhà rồi!"
Hôm nhau ở nơi thế này, Nam Tri đỏ mặt lùi về sau một bước, nắm tay Tiểu Chiêu Minh bước nhanh về phía trước: "Đi thôi, chúng ta về nhà nào."
Còn Cố Dữ Thâm nhìn bóng lưng của hai người họ, một lúc lâu sau mới khẽ cười.
-
Khi anh tưởng rằng mình đang dần héo úa trong cuộc sống cằn cỗi này, em đã xuất hiện trong thế giới này với đầy ánh sáng.
Từ đó về sau, đời anh như nở đóa hồng, những tia lửa nở rộ, hòa quyện với ánh sáng.
Như thể đêm đông hôn đóa hồng.
Mà em chính là sự cứu rỗi duy nhất mà thế giới này ban tặng cho.
Ngôi sao từ bùn, ngân hà nuôi dưỡng, không bao giờ héo úa.
—— End ——
- --
Chào mọi người. Xin lỗi vì đã để mọi người đợi lâu, vì lý do sức khỏe và chuyện cá nhân nên việc hoàn thiện phần ngoại truyện đã phải kéo dài hơn so với dự kiến. Một lần nữa, cảm ơn mọi người đã ủng hộ và yêu thích Đêm đông hôn đóa hồng. Hy vọng rằng mọi người tìm thấy niềm vui qua câu chuyện của Cố Dữ Thâm và Nam Tri.
+
Chúc mọi người có một ngày thật vui vẻ và hạnh phúc!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...