Quân nhận được tin nhắn chỉ biết nổi điên, Nhật Minh đúng là người im thì thôi lên tiếng thì chết, vợ chồng người ta đang mãnh liệt thì phá hư.
Chính hôm nay Nhật Minh chơi cậu bạn trí cốt ngày sau gặp khó khăn Quân thẳng tay thả đá xuống giếng khiến cậu nghiến răng nghiến lợi vì tức lại phải ngậm bồ hòn.
Linh không ngủ mở laptop lên ngồi lướt face, tiện thể tìm bộ truyện ngôn tình mạng đọc cho khuây khỏa.
TING!
– Chào Linh.
Linh: …..
(?????)
– Linh ngủ muộn thế?
– Ai vậy?
Linh mở trang cá nhân chính chủ ra chỉ thấy hình ngôi sao, cô cười cười thoát ra lại có tin đến.
Ting…..
– Sao không trả lời anh?
– Trả lời gì bây giờ?
– Anh vừa hỏi Linh đấy.
– Hâm!!!!
Bỏ qua không bận tâm đến người đó nữa cô tập trung tìm đọc một bộ truyện về gái ngành của tác giả trẻ ngôn tình.
Một đêm đọc xuyên luôn, sáng sớm ăn xong cô leo lên giường ngủ nướng, chiều dậy đi làm như bình thường.
Trên messenger ngày nào cũng có tên dở hơi nhắn tin hỏi han, lúc đầu thấy lạ sau cô cảm thấy quái quái sao ấy, cảm giác giống Minh đậu hũ lắm.
Trước kia cũng thế, chỉ từ hôm cô chặn số điện thoại tên đậu hũ thối đấy mới ngừng nghỉ không nhắn tin.
Giờ qua face ?????
Nghi hoặc cứ nghi, đi làm vẫn đi, Linh may mắn không bị nghén, cô ăn uống thoải mái.
Tối làm về Linh tắm rửa ăn khuya xong mở máy xem lại thấy tin nhắn từ nick lạ kia rồi.
“ Em làm về chưa?”
Linh nảy ra ý tưởng thử tên hâm này xem có phải Minh đậu hũ không?
– Minh đậu hũ!!!!
Ting……
“ Ơi!!!”
Linh cả người cơ cứng, cô dụi mắt nhìn màn hình vài lần, chắc chắn là Minh đậu hũ, cô chưa kịp rep lại tin, MInh đã gửi tin nữa bằng giọng nói:
“ Giận đủ chưa Linh xấu gái, con anh thế nào rồi, em đừng nói đi bỏ là anh giận em đấy.”
– Anh nói gì tôi không hiểu.
“ Hiểu gì ở đây, anh lớn hơn em 7 tuổi đấy xưng tôi thế hả?”
– Liên quan gì đến anh?
“ Không liên quan sao được, ngủ với tôi còn nghĩ chạy, mơ đi.”
– Anh tính làm gì tôi?
“ Tất nhiên là cưới chứ làm gì”
Linh há hốc miệng ngạc nhiên, một lúc mới nhắn lại:
– Anh cưới tôi? Tôi không gả.
Ting….
1 phút sau tin nhắn giọng nói đến.
“ Em mang nòng nọc của tôi, cướp đời trai của tôi mà tính chạy, không có cửa đâu Linh xấu tính.”
– Ai mang của anh, tôi với anh không quen thân đâu.
“ Không quen lắm chỉ mây mưa có đêm thôi.”
– Khốn nạn.
ting…..
“ Thế Linh tính mai đi viện với Minh hay để Minh tới cửa xin phép ba mẹ cho đi nào?”
– Anh mặt làm bằng tường xi măng à sao dày thế?
Minh cười phá lên qua tin ghi âm:
“ Mặt không dày không lên giường với em được.”
Linh mặt tái xanh, tức giận gập máy xuống, cả đêm trằn trọc cuối cùng đến sáng, ăn sáng xong Linh mở face trên điện thoại có tin đến:
“ Ra cổng đi.”
…..
“ Nhanh đi, em muốn tôi vào lôi ra trong khi chưa ra mắt sao?”
“ Anh dám vào không?”
“ Linh đừng thách tôi, tôi đã trưởng thành rồi.”
“ Ghê gớm.”
Tắt máy đi ra cổng, mặt còn đeo khẩu trang kín mít.
Ra ngoài Linh nhìn thấy chiếc xe oto đên, Minh đậu hũ hôm nay mặc sơ mi quần tây giản dị đứng hút thuốc trước xe.
– Vứt thuốc đi.
Minh vứt điếu thuốc hút dở lấy chai nước lọc trong xe uống xong mới mở lời:
– Làm gì mà bịt kín thế, đi oto có phải đi xe máy đâu mà sợ cháy đen.
– Hỏi lắm thế, đi nhanh lên.
– Thật dở hơi.
Linh lên xe, Minh lái xe rời đi, hai người đi rồi không biết một người trên lầu ba căn nhà nhìn theo hướng hai người đi cười thần bí.
Lần này Minh trở Linh đi bệnh viện từ dũ, khám xong Linh đưa kết quả cho Minh nói:
– 6 tuần 4 ngày.
– Hơn 2 tháng sao có 6 tuần?
– Thắc mắc vào gặp bác sĩ.
– Thế em không thắc mắc?
– Thắc mắc làm cái gì?
Minh:……( nói ngang.)
Lên xe Linh nhạt lời nói:
– Anh nghĩ không phải của anh?
Minh im lặng lái xe khi về đến nhà Linh cậu ta mới nói:
– Để lại đi đừng bỏ.
– Không bỏ trả lẽ tôi sinh ra nuôi một mình?
Linh tình nói như thế, cô ý định giữ rồi, hôm nay Minh chủ động đưa cô đi khám, cậu ta còn nghi ngờ đứa bé trong bụng của cô là của anh ta chứ.
– Tôi nói giữ là giữ.
– Anh là gì của tôi mà tôi phải nghe anh?
Minh nóng lên quát:
– TÔI LÀ CHỒNG CỦA EM.
Linh giật nảy người không tin vào tai mình vừa nghe thấy, cô tự giễu nói:
– Anh là chồng tôi khi nào? Tôi hỏi anh thì anh nói liên quan gì anh, bây giờ anh nghi ngờ tôi, anh nghĩ tôi cần gì phải nghe anh giữ lại đứa con trong khi ba nó không muốn liên quan đến sinh mệnh của nó chứ.
Nhật Minh chống đầu lên vô lăng buồn bã giải thích:
– Tôi xin lỗi em.
– Anh không có lỗi gì cả, do tôi thôi.
– Em đừng trẻ con nữa Linh, tôi đã qua tuổi ăn chơi rồi, tôi đang nghiêm túc đấy.
– Việc của anh, tôi không quan tâm.
Minh chống người xoay người nghiêng người dán sát vào mặt Linh trầm trọng hỏi:
– Em quyết bỏ đúng không?
Hơi thở nam tính của cậu ta thổi vào vành tai Linh, mặt Linh đỏ lên, cô ấp úng nói:
– Ừ….
tôi… tôi….
Minh bá đạo gằn từng câu.
– Em bỏ đi, bỏ xong tôi lên giường chúng ta tạo lại, 1 đêm duy nhất tôi làm được thì lần 2 cũng thế.
– Anh….!
– Tôi nói rồi, chúng ta sẽ kết hôn, em mà bỏ con, tôi sẽ làm em có lại, nếu muốn bỏ nữa tôi không ngại lên giường……
Linh thẹn quá mở cửa xe chạy vào trong nhà, hai ngày sau Linh đem sự im lặng để suy nghĩ, kết hôn với cô nó là từ xa lạ không sao hình dung nổi.
Kết hôn? Sống chung một một nhà?
Linh nhức đầu xua tay làm lơ, cô chịu thôi, cô với Nhật Minh chung nhà ngày thứ nhất bát mẻ, ngày thứ 2 cầm dép đuổi nhau ấy chứ sống nổi sao được.
Nhật Minh mấy ngày không quấy rầy, không nhắn tin với cô, cậu biết cô cần thời gian suy nghĩ, với cậu chúng sống bình thường, cậu thích cô thì lo gì, cậu chỉ lo cô nghĩ lâu quá để cái bụng nó to lên lúc đó mặc váy cưới không đẹp nữa thôi.
Thai được 2 tháng Vũ Linh vẫn im lặng không trả lời, không ý kiến gì, Nhật Minh như ngồi trên đống lửa, cậu gọi điện hẹn Linh đến quán bar hôm gặp mặt.
Tối đấy làm về cô đi thẳng lên quán hẹn, đi vào tìm Minh thấy cậu ta đang ngồi một mình ở bàn chỗ khuất trong quán.
Ngồi xuống cô hờ hững hỏi:
– Gặp tôi có chuyện gì?
Nhật Minh nhìn bụng cô cười suýt thì Linh đổ rạp.
– Bụng sắp có rồi em không tính toán nói cho ba mẹ biết sao?
Gọi một ly nước hoa quả, cô uống một ngụm, thở ra một hơi trả lời:
– Có gì mà nói, con của tôi thì tôi đẻ, tôi nuôi liên quan đến anh đâu, anh nói đúng, anh một đêm có thể khiến tôi dính bầu thì anh đi tìm ai đó cưới làm vợ xong lên giường cũng có thai thôi.
Không cần băn khoăn, chúng ta bèo nước gặp nhau, vô tình lên giường có thai thôi.
Tôi không yêu anh, anh không yêu tôi, chúng ta cưới về sống không hạnh phúc.
Nhật Minh nhẫn đến phát cười:
– Tôi nói rồi tôi không để con tôi lưu lạc bên ngoài, hôm nay tôi nói thẳng em muốn hay không, chịu hay không chịu 10 ngày nữa chúng ta kết hôn, ba mẹ tôi 4 ngày nữa sẽ từ Hàn về.
Nếu em muốn ký giấy thỏa thuận thì đề ra tôi ký, còn tôi cảnh cáo em đừng nghĩ chạy, em chạy rồi ba em cũng không cần mở quán nhậu nữa.
– Anh uy hiếp tôi?
– Tôi không uy hiếp em mà tôi đã chờ em, hiện tại không thể chờ được nữa, bụng đã 2 tháng không thể để hơn.
– Anh …….!!!!!!
Cuối cùng hai người tan đi trong không khí ngột ngạt!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...