Linh ngồi trên giường mặt nóng râm ran, cô bị Nhật Minh nói dở hơi?
Hậm hực nghĩ, cô dở hơi chỗ nào? Không phải anh ta mới là đồ dở hơi sao?
“ Nè đậu hũ thúi, anh kêu ai dở hơi?”
Ting….
.
“ Tôi nói em chứ ai nữa?
“ Anh nói tôi anh không thấy ngượng miệng à?”
Ting….
.
“ Ngượng gì? Tập thói quen đi….
”
Linh kêu rên, cô hông biện pháp cã nổi tên đàn ông mưu mô này, cô muốn túm cổ anh ta tới hỏi lại:
“ Anh lạnh lùng tổng tài vứt đi đâu rồi? Anh vứt liêm sỉ đi đâu?”
Bất lực cô ném chiếc điện thoại xuống chân giường chùm chăn đi ngủ, con ba ngày nữa đến ngày cưới, Linh hoàn toàn không có tâm lí của một cô gái sắp về nhà chồng.
Muốn chơi thì chơi, muốn ăn thì ăn, hôm nay như mọi khi cô tắm rửa thay đồ chuẩn bị đi làm, anh ba cô lên phòng gõ cửa.
Cốc….
.
cốc….
Cạch!
– Anh ba lại có chuyện gì?
– Hôm nay mày thay anh đến chi nhánh làm đi.
– Anh không đi à? Em còn đi bên kia không giúp được.
– Anh bận, bên đó có anh hai rồi, ba hôm nay cũng đi, chỗ anh có người bao cả hôm nay mày đi đi nhỡ có chuyện gì giải quyết, nếu bình thường thì để quản lý trông cũng được nhưng nay khách lớn không thể không có ông chủ ở đó.
Linh cầm túi xách khó nhằn nói:
– Em làm bên này đi gần, anh ba vẫn là tự đi coi đi.
Triệu Thanh túm Linh lại nài nỉ:
– Em gái, hôm nay thay anh đi một hôm được không?
– Em khong quen bên đó, nói thiệt nha, em biết anh có cô nào quản lý đang quen anh, em qua cô ta tưởng em làm bạn gái anh thì chết.
Em không muốn bị nói là tiểu tam.
– Ai dám nghĩ, em là em gái anh mà.
Linh giọng khinh khỉnh:
– Anh ba, anh nhìn mặt em với anh có nét nào giống anh không?
Triệu Thanh nhìn kỹ mặt cô, cậu ta tấm tắc nói:
– Ờ thì không giống nhưng em giống anh hai họ sẽ nhận ra.
Linh cuối cùng chịu thay anh trai đi chi nhánh bên quận 5, tới nơi cô thấy mọi người tấp nập làm việc chính mình đi vào một gian riêng chỉ có ông chủ mới vào, cô vừa nhìn camera vừa xem thu nhập ngày hôm qua của quán.
Tầm 8 giờ tối bên khách hàng mọi người đến đầy đủ, nhân viên bắt đầu phục vụ từ đồ nướng qua lẩu theo bàn yêu cầu.
Triệu Thanh hôm nay không phải không tới mà cậu tới theo lời mời của Nhật Minh.
Nhật Minh bao trọn quán chiêu đãi cả công ty, có khoảng hơn 100 người nhìn không gian có chút chật nhưng không sao, cậu ta cố tình đặt ở nơi này vì Linh.
Bàn của Nhật Minh có Quân, Huy, Mai, bạn gái cùng vài người bạn trong nhóm cùng với Triệu Thanh.
Xoảng…….
“ CÁI GÌ THẾ NÀY? CÔ MẮT MÙ À MÀ ĐI KHÔNG VỮNG, ĐỔ HẾT LÊN NGƯỜI TÔI RỒI NÀY?”
Tiếng hét chói tai hấp dẫn mọi người cùng nhìn tới, cô nhân viên bị la sợ tới cúi đầu không dám ngẩng lên.
Triệu Thanh nhìn đến trường hợp này cậu ta không đứng dậy mà xem xét tình hình trước.
Người vừa thét lên là Huệ, phó trưởng phòng bộ phận tài chính công ty Nhật Minh.
Cô không để con bé nhân viên kịp nói đã đứng dậy kêu:
– Quản lý đâu rồi ra đây cho tôi.
Mọi người tâm trạng khác nhau, có người ghét Huệ đều khó chịu ra mặt với thái độ hống hách của cô ta.
Người chơi với cô ta thì nói hùa vào:
“ Quán lớn như này mà nhân viên ý thức kém quá.
”
“ Bưng bê mà kiểu này sau ai dám đến ăn?”
…….
Lời ra tiếng vào, quản lý quán đang trong nhà bếp chỉ đạo bị một nhân viên khác hớt hải chạy vào kêu:
– Chị Tú ơi, chị nhanh lên đi ra gặp khách hàng đi, bàn số 7 con bé Hoa bưng đồ bị vướng chân ngã đổ lên người khách, khách hàng đang làm um lên rồi.
Tú theo sau đi ra, ngoài này Huệ khinh thường con bé Hoa nói:
– Cô đổ đồ lên người tôi mà không biết xin lỗi sao? Tôi không biết ông chủ ở đây quản lý cùng nhận người vào làm có từng kiểm tra nhân phẩm hay không hay là ông chủ cũng thái độ như vậy.
Triệu Thanh nghe thế muốn đứng lên Quân kéo cậu ta lại nói nhỏ:
– Cậu ngồi im đi, cậu phải xem quản lí ra sẽ giải quyết như thế nào, cậu không xem cô ta đang cố tình gây sự sao?
Triệu thanh không hiểu hỏi lại:
– Nhưng cô ta là nhân viên bên Nhật Minh thì có lí do gì đến quán nhà tớ gây rối?
Huy cầm cốc bia uống lên nhếch mép nhìn Nhật Minh sau nói:
– Cô ta tên Huệ, phó trưởng phòng bên tài chính, cô ta yêu Minh mà không được đáp lại nên hôm nay đi đây muốn tạo sự chú ý.
Triệu Thánh mày túc lại, cậu ta không vui nhìn Nhật Minh sau hàm ý nói:
– Cô ta không biết Nhật Minh sắp đám cưới?
Huy cười ngả ngớt xem kịch vui nói:
– Có chứ, biết hôm nay cậu ta mời hết nhân viên các bộ phận tới ăn vì sắp có vợ.
– Cô ta biết còn cố câu dẫn?
– Cô ta tham tài, cậu nghĩ ai có thể không muốn làm vợ cậu ta chứ, gia tài bạc tỷ lại giỏi, đẹp trai nữa.
– Như thế cũng không được, loại này cho ông cũng không hứng.
Quá trơ trẽn!
Huy đồng tình với Triệu Thanh, Quân cùng mấy người chỉ cười nhìn Nhật Minh.
Nhật Minh vẫn im lặng không nói để mặc cho Huệ quậy, cô ta cố tình liếc mắt thấy cậu không nói thì đắc ý càng nói hăng say.
Tú đi ra nhìn thấy Huệ chửi bé Hoa như nước, cô ta từ tốn đến trước mặt xin lỗi:
– Xin lỗi chị, nhân viên bên em sơ ý làm đổ đồ, chị có thể bỏ qua giúp em được không ạ, con bé nó mới vào làm chưa có nhiều kinh nghiệm.
Em thay mặt quán xin lỗi chị, để tỏ thành ý bên em sẽ miễn phí mọi thứ cho bàn của chị ạ.
Huệ không giảng hòa:
– Cô vào gọi ông chủ ra đây cho tôi, một đứa quản lý quèn không đủ trình để nói với tôi.
Tú sững lại, cô ta áy náy cố cười lấy lòng khách hàng nói:
– Thưa chị, ông chủ em hôm nay chưa đến chị có thể thông cảm cho em được không ạ?
– Chưa đến thì gọi cho đến không thì quán này tốt nhất nên đóng cửa.
Tú lo lắng trắng cả mặt, Triệu Thanh láy điện thoại nhắn tin cho Tú nói cô vào phòng nhỏ gọi Linh.
Tú thấy tin nhắn đến vội vã xem xong nhìn quanh thấy Triệu Thanh gật đầu, cô ta quay người nói một bé khác bên cạnh:
– Em đi phòng nhỏ gọi ông chủ ra đây, anh ấy đến rồi.
Tên nhân viên gật đầu vội vã đi, mấy người khác đi phục vụ các bàn, trước bàn của Huệ chỉ còn Tú cùng bé Hoa.
Linh đang ngồi kiểm kê có người gõ cửa:
Cốc…Cốc….
“ Cửa không khóa.
”
Tên nhân viên mở cửa nhìn thấy Linh lạ hoắc hắn hỏi:
– Chị ơi, chị có thấy ông chủ em đến đây không ạ?
– Cậu tìm ông chủ làm gì?
Tên nhân viên thuật lại từ đầu, Linh gật đầu nói với cậu ta đi ra trước tí sẽ có ông chủ đi ra.
Cô ngồi mở lại camera nhìn lại đoạn nhân viên trong quán đổ đồ.
Hình ảnh chỉ một người phụ nữ ăn mặc gợi cảm mất tế nhị gạt chân con bé nhân viên khiến con bé vấp ngã, cô cười lạnh đứng dậy chỉnh lại quần áo mở cửa đi ra.
Vừa ra đến cô nghe rõ tiếng người phụ nữ ngang ngược cố tình gây rối chửi bới nhân viên nhà mình:
“ Đi gọi ông chủ thôi mất 5 phút, các anh các chị khinh thường khách hàng quá rồi đấy.
”
Linh đi thẳng đến, Mai nhìn thấy cô ta ngoảnh đầu nhìn Triệu Thanh cười.
Linh lạnh giọng hỏi từ xa:
– Xin hỏi cô như thế nào mà nói nhân viên bên tôi khinh thường cô?
Linh nói chuyện nghiêm túc hơn mọi khi, Tú thấy Linh cô ta há miệng tính nói chuyện Linh nói trước:
– Cô đứng một bên đi, không cần thắc mắc, anh trai tôi hôm nay bận tôi thay anh ấy tới đây thôi.
Tú gật đầu lùi ra sau, Linh đứng trước mặt Huệ hỏi tiếp:
– Tôi là chủ quán, cô có ý kiến gì thì nói.
Huệ không biết Linh là vợ sắp cưới của Nhật Minh, cô a vẫn cho rằng mình có một vị trí nhỏ trong lòng cậu ta, ếu không hiện tại tình huống này cậu ta ngồi chỗ này đã lên tiếng mà không phải để mặc cô ta xử sự chua ngoa.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...