Đêm Ấy Tôi Rơi Vào…


Dưới sự kiên trì của tôi, Tôn Kiều Kiều bị tôi đưa về nhà.


Như cô ta nói, Đới Lâm Minh thật sự say bí tỉ, ngồi sụp xuống đất, dựa vào ghế sofa ngủ như một con heo chết.


Tôn Kiều Kiều trải xong giường cưới, sau đó đặt tấm lụa trắng dính máu lên đó.


Cuối cùng, khi Tôn Kiều Kiều chuẩn bị cùng tôi đưa Đới Lâm Minh về lại giường, cô ta nhô cặp mông nhỏ quyến rũ của mình lên cao cao, lại khơi dậy lên dục vọng của tôi lần nữa.


“Trần Cẩn Phong, đừng mà, đây là nhà của tôi với anh ta đó, đây là giường tân hôn của tôi và anh ta, cậu không được…A~!”
Sau khi tôi thành công cởi quần và đồ lót của cô ta rồi tiến vào trong, Tôn Kiều Kiều chỉ có thể dùng tay bịt miệng lại.


Lại sau một tiếng quấn quýt, Tôn Kiều Kiều hoàn toàn xụi lơ trên giường, đừng nói là di chuyển Đới Lâm Minh, cô ta ngay cả sức lực xuống giường cũng sắp không có nữa rồi, để mặc cho sữa chua Yakult của tôi chảy ra từ bên trong, cô ta cũng không còn sức đi dọn dẹp nữa.


Tôi một mình kéo hai cánh tay của Đới Lâm Minh, lôi anh ta vào phòng giống như là lôi chó vậy, sau đó dùng sức lực toàn thân mới khó lắm đặt được anh ta lên giường, nằm ở bên cạnh Tôn Kiều Kiều.


Giúp anh ta cởi giày, cởi quần, thậm chí ngay cả quần lót của cởi ra rồi tiện tay vứt qua một bên.


Chút xíu xiu đó, tôi cũng cảm thấy đáng thương thay cho Tôn Kiều Kiều.


Leo lên giường, sau một trận hôn và chơi đùa thắm thiết với cái sự đầy đặn tròn vo đó của Tôn Kiều Kiều, tôi mới đứng dậy rời khỏi.



Chỉ là mới vừa đi đến cửa phòng, Tôn Kiều Kiều lại đuổi theo với đôi chân trần, ôm lấy tôi.


“Trần Cẩn Phong, tôi không nỡ xa cậu, tôi hối hận rồi, tôi hối hận vì đã đăng ký với anh ta, tôi hối hận đã kết hôn với anh ta, tôi hối hận vì ban đầu đã không nghe theo lòng mình mà ở bên cạnh cậu, cho dù không có danh phận tôi cũng nguyện ý…”
Tôn Kiều Kiều khóc lóc, giống như là một đứa trẻ tội nghiệp, khiến lòng người ta cảm thấy chua xót.


Trong phòng khách, chúng tôi ôm lấy nhau, không nói một lời.


Cho đến khi bắt đầu nụ hôn kịch liệt, cho đến khi chúng tôi lại bắt đầu ma sát tình yêu một lần nữa, mãi đến khi cô ta hoàn toàn không đi nổi nữa…
Khi tôi ra khỏi phòng tân hôn của Tôn Kiều Kiều, đã là gần bốn giờ sáng.


Đới Lâm Minh vẫn chưa thức dậy, anh ta ngủ rất vui và hạnh phúc, trên mặt thi thoảng còn nở nụ cười hạnh phúc, dường như bao lì xì hơn 1 triệu đó khiến anh ta thật sự rất vui.


Sau khi về đến chỗ ở, vừa mới tắm xong, mò lên giường, Trương Ngọc Dung liền lật người lại.


Cô ta không có lên tiếng, trực tiếp sờ vào chỗ đó của tôi, sau đó mới nói: “Là cô nàng nào ở Địa Liệt Hành Tinh ban đêm?”
Tôi lắc đầu, không có giấu diếm, trực tiếp nói sự thật và sự tồn tại của Tôn Kiều Kiều và Triệu Du cho cô ta nghe.


“Cậu đúng là thành thật, không sợ tôi ghen sao?”
Tôi trực tiếp ôm Trương Ngọc Dung vào lòng mình: “Nếu như tôi là Hoàng Đế, vậy chị chính là Hoàng Hậu xứng đáng thống trị lục cung, mấy chuyện này, đương nhiên sẽ không giấu Hoàng Hậu của tôi.”
Trương Ngọc Dung rất lâu không có nói chuyện, cho đến khi tôi tưởng cô ta đã nhắm mắt ngủ rồi, cô ta cuối cùng cũng lên tiếng.



“Trần Cẩn Phong, cậu thất đức thật a, cậu thất đức quá rồi, làm hại con gái nhà lành rồi còn không đút no cho người ta, đêm động phòng hoa chúc thì đi ngủ với vợ mới cưới của người khác, cậu đúng thật là…”
Trương Ngọc Dung mở mắt ra, đột nhiên ôm lấy má tôi, hôn mạnh tôi một cái: “Nhưng mà bổn cung thích tên đàn ông khốn nạn thất đức như cậu!”
Sau khi hôn nồng nhiệt với Trương Ngọc Dung, chúng tôi ngủ thiếp đi…
Khi tôi tỉnh dậy vào ngày hôm sau, Trương Ngọc Dung đã đi rồi, không biết là đã đi đâu nữa.


Khi thức dậy rửa mặt, tôi nhìn thấy trên bàn có đồ ăn sáng mà cô ta để lại, còn có một tờ giấy, trên tờ giấy để lại một số điện thoại di động, và cả một tấm áp phích tuyển dụng cho phòng tắm Đế Vương.


Áp phích quảng cáo viết tuyển dụng nhân viên nam làm công viên tắm kỳ, mức lương thương lượng, sau đó số điện thoại trên đó giống với số mà Trương Ngọc Dung đã viết trên tờ giấy.


Vậy thì tôi đã biết rồi.


Ăn sáng xong, Tôn Kiều Kiều gọi điện thoại cho tôi.


Tôi bảo cô ta gọi, tôi sợ ngày hôm sau cô ta sẽ có gì ngoài ý muốn.


“Không có gì ngoài ý muốn hết, anh ta hoàn toàn tin, hơn nữa nhìn thấy máu còn rất vui nữa, nói sẽ yêu tôi đàng hoàng cả đời, chăm sóc tôi cả đời.

Xin lỗi, Trần Cẩn Phong, tôi lại có chút hối hận rồi, chúng ta đừng liên lạc nữa, thật sự đừng liên lạc nữa, xin cậu đừng làm rối tung cuộc sống của tôi…”
Tôn Kiều Kiều nói rất nhiều, nhưng tôi lại không tin lắm.


Không phải là không có lòng tin vào cô ta, mà là vì có đủ tự tin đối với mình.

Chỉ cần tôi muốn, Tôn Kiều Kiều bất luận là chủ động hay là bị động, cuối cùng đều sẽ hiến dâng cơ thể xinh đẹp của cô ta lần nữa thôi.


Sau khi ăn sáng và ăn trưa cùng một bữa, tôi gọi điện thoại cho bên phòng tắm Đế Vương, người nhấc máy là một phụ nữ, nghe thanh âm có chút khàn khàn, theo kết luận chung thì phụ nữ bị khàn giọng nói thường có vẻ ngoài không ra làm sao hết.


Thế là, trong đầu não tôi liền phác hoạ ra một vẻ ngoài già nua, xấu xí và béo ục ịch.


Nghĩ nghĩ cũng cảm thấy khủng bố rồi.


Để lại chìa khoá xe trên bàn, ví tiền và tất cả thẻ cũng đều để lại trên bàn, sau đó chỉ đem theo hai cái điện thoại và một triệu tám rời khỏi chỗ ở.


Phòng tắm Đế Vương cũng ở thành phố này, nhưng khác với khu vực phồn hoa nơi Địa Liệt Hành Tinh tọa lạc, nó nằm ở rìa tương đối hẻo lánh của thành phố.


Tôi tìm người sửa móng tay cho mình, sau đó mặc một thân quần áo bình thường nhưng sạch sẽ rồi đi phỏng vấn.


Người phụ trách phỏng vấn tôi là một phụ nữ, giọng nói khàn khàn, chính là người phụ nữ nghe điện thoại.

Nhưng ngoại hình của cô ta khác với những gì tôi tưởng tượng, cô ta cũng coi như là xinh đẹp, hơn nữa dáng người không tệ, có ngực cũng có mông, còn có một đôi chân xinh đẹp quyến rũ được gói gọn trong đôi tất đen.


Cô ta tên là Hoàng Hương, là bà chủ của phòng tắm Đế Vương.


Chống khuỷu tay lên bàn, Hoàng Hương đánh giá tôi, sau đó cúi cơ thể xuống, cổ áo rộng rãi không biết là cố ý hay là vô tình mà đột nhiên lộ ra một mảnh lớn, lộ ra đôi bán cầu tròn đầy trắng nõn của cô ta.



Tôi liếc nhìn một cái, sau đó nhìn thẳng vào khuôn mặt cô ta, không bất kỳ suy nghĩ quyến rũ nào.


“Tắm kỳ cho khách một tháng cũng chỉ có 6 triệu, cậu làm cái này, cậu có ý đồ gì?”
Hoàng Hương hình như rất hài lòng với tôi, đặc biệt là sau khi nhìn thấy bàn tay sạch sẽ của tôi.


Tôi thẳng thắn thú nhận: “Tôi chỉ muốn tắm kỳ cho phụ nữ.”
“Trần Cẩn Phong đúng không, tôi có thể nói rõ ràng cho cậu biết, chỗ này của chúng tôi là trung tâm tắm rửa nghiêm túc.”
Tôi gật đầu, sau đó vươn hai bàn tay ra: “Tôi cũng là xoa bóp nghiêm túc, chị thử xem.”
Hoàng Hương nhìn chằm chằm vào tôi một hồi lâu, trên mặt dần dần lộ ra ý cười: “Cậu rất thú vị, vậy cậu đến đi, tôi đúng lúc có chút không được thoải mái lắm, để tôi thử tài xoa bóp nghiêm túc của cậu.”
“Tôi sợ chị thoải mái quá, không có quần áo thay.”
Hoàng Hương hiển nhiên nghe hiểu ý trong lời của tôi, cho nên cô ta híp mắt lại: “Đến đi!”
Chị muốn phun, tôi đương nhiên sẽ thoả mãn chị, ai bảo chị là bà chủ chứ.


Tôi sải bước đi về phía Hoàng Hương.


Chỉ là lúc đi tôi đi ngang qua cô ta, đột nhiên, một bàn tay trắng như ngọc vươn ra, trực tiếp chạm vào đũng quần của tôi.


Tôi bình tĩnh mà khẽ né qua, đồng thời còn nhẹ nhàng móc ngón tay mình lên lòng bàn tay trắng nõn của cô ta, cái lực độ đó, giống như là cỏ đuôi chó đang gãi nhẹ vậy, sẽ không khiến người ta phản cảm, chỉ sẽ khiến cho trái tim của người đang có tâm tư ngứa ran thôi.


Khi tôi đến trước mặt Hoàng Hương chuẩn bị ra tay, thì cô ta chợt xua tay ngăn lại.


“Được rồi, cậu có thể ở lại.”
Nhìn đôi chân dài xinh đẹp được bao bọc trong chiếc tất lưới đen của cô ta, tôi không hề nghi kỵ gì mà nhẹ nhàng liếm láp một cái.


“Nhưng chị Dung, đôi chân này thật sự rất đẹp, hơn nữa thủ pháp của tôi quả thực cũng không tệ, chị thật sự không muốn thử sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui