Lúc rạng sáng sau khi Trương Ngọc Dung trở về, tôi sốt sắng ôm cô ta vào lòng, trêu ghẹo một hồi sau, thậm chí đến quần áo cũng cởi sạch không còn sót chiếc nào, vào lúc chuẩn bị cầm súng ra trận thì cô ta lại nói một câu…
“Tôi chỉ nói cậu có đủ tư cách mà thôi, chứ không đồng nghĩa với việc cậu có thể ngủ với tôi đâu.”
Không thể cưỡng gian, tôi cũng không thèm cưỡng gian, không phải vì lo sợ cô ta lại lấy ra chiếc rương tiền, mà là tôi không nhịn xuống được nữa.
“Đến bao giờ tôi mới có thể ngủ với chị, chị cho tôi một mục tiêu xác thực đi.”
Trương Ngọc Dung bật cười, trông cô đến là xinh đẹp và quyến rũ, rồi cô ta cởi quần áo của tôi xuống, tôi trần trụi được cô ta kéo vào trong nhà tắm, cùng nhau tắm rửa.
Không hề thắc mắc, lúc nhìn thấy cơ thể yêu kiều của cô ta, cột cờ của tôi vĩnh viễn luôn dựng đứng giống như cây giáo đang được bộ đội dùng.
Trương Ngọc Dung giúp tôi tắm rửa, rồi tôi lại giúp cô ta tắm rửa, không hề có một chút gì mờ ám cả, bất cẩn đụng vào thì không tính, dù gì khoảng cách đến trạng thái chiến đấu cũng hơi dài.
“Cẩn Phong, nếu như cậu không chê chị thì để chị làm phần thưởng của cậu.”
Lúc nằm trong cùng một chiếc mền, Trương Ngọc Dung đã nói như thế.
Tôi không sao hiểu nổi, tôi biết tiền thưởng có nghĩa là gì, nhưng lại không hiểu vì sao cô ta lại xem mình như tiền thưởng, thế thì quá trình lấy tiền thưởng sẽ như thế nào.
Rồi sau đó, Trương Ngọc Dung nói với tôi: “Trong tay chị có rất nhiều nơi làm việc, còn nhiều hơn trong tưởng tượng của cậu nữa kìa.
Tôi muốn sắp xếp cho cậu một nơi cấp thấp nhất cũng là cái cơ bản nhất, rồi để cậu đi làm.”
“Ở đó thì cậu chỉ cần mát xa mà thôi, không thể có quan hệ xác thịt với khách được, kể cả hẹn ra ngoài cũng không được, ngón tay và lưỡi của cậu phải ngoan ngoãn, có thể dùng, nhưng không thể đi vào trong cơ thể của người khác.
Còn việc có thể phát triển với mức độ nào với khách, lúc đó thì sẽ có người nói cho cậu biết.”
“Cẩn Phong, nếu như cậu cho rằng chị muốn đá cậu đi thì cũng được.
Nhưng chị phải nói cho cậu biết, ở nơi đó có cơ chế thăng cấp, đợi đến khi nào cậu thăng từng cấp đến mức có thể quay về làm việc cho chị, thế thì cơ thể của chị sẽ trao cho cậu, vĩnh viễn làm người phụ nữ của cậu…”
Tối đêm đó, Trương Ngọc Dung nói rất nhiều, nhưng không hề nói vì sao phải làm thế.
Có điều tôi cũng không cần cô ta phải nói, tôi hiểu ý của cô ta rồi, chỉ có ở nơi giang hồ vàng thau lẫn lộn mới có thể tiếp xúc với mặt tối của con người, cũng có thể nói là gặp đủ loại phụ nữ.
Bây giờ, những người phụ nữ mà tôi từng gặp ai ai cũng giàu có, hoặc có địa vị cao, đương nhiên bọn họ cũng rất lịch sự, tôi ở nơi này giống hệt như đóa hoa trong nhà kính.
Còn những người trèo lên từ tầng đáy chắc chắn sẽ là hoa hồng dại nở rộ.
Bởi thế, tôi đồng ý với sự sắp xếp của Trương Ngọc Dung.
Thế là tất cả tiền bạc và xe của tôi đều bị Trương Ngọc Dung tịch thu, trên người tôi chỉ còn sót lại triệu rưỡi và hai chiếc điện thoại, những thứ đều không có, cũng chẳng thấy quần áo hàng hiệu nữa, chỉ có áo sơ mi trắng và quần tây đen bình thường mà thôi.
Có điều đến cuối cùng cô ta lại trả cho tôi, nói là với thủ đoạn của tôi, thật sự có muốn chơi xấu thì cô ta cũng không tài nào cản nổi, chỉ mỗi tiền bạc của Bích Phượng đập vào thôi đã làm cô ta không thể chịu nổi, huống hồ chi còn có Địch Lệ Ba nữa.
Cô ta cho tôi tự giác, tôi bảo hai ngày nữa sẽ đi.
Chúng tôi đều chấp nhận yêu cầu của đối phương.
Rồi sau đó, tôi dựng cột cờ chọt vào bụng cô ta, rồi đi ngủ một giấc.
Vào lúc bốn giờ sáng, tôi thức giấc.
Trương Ngọc Dung vẫn còn lim dim ngủ: “Sao thế, lại đi leo núi nhà ai.”
“Muốn leo núi của chị mà chị có cho tôi leo đâu, tôi còn leo núi của ai được nữa.
Không leo, bạn tôi cưới rồi, tôi phải bắt xe về.”
Trương Ngọc Dung tiếp tục đi ngủ, cô ta nói mơ mơ hồ hồ: “Trong rương có tiền mặt, tự lấy đi mà dùng.”
Tôi suy nghĩ một lúc rồi lấy thật, trong tay tôi chỉ có chín triệu, dù sao cũng không thể bỏ thẻ ngân hàng vào bao lì xì chứ..
Thế là, tôi bèn kéo rương hành lý, bỏ 1314000 vào bao lì xì
Sau khi tắm rửa thu dọn hành lý xong, tôi lái xe đến thẳng công ty hôn lễ để trang trí lại chiếc xe.
Tài xế xe BMW đang ngồi đợi sửa sang lại xe đang rồi trò chuyện phiếm với nhau, bọn họ hỏi tôi làm nghề gì.
Tôi nói thẳng luôn mình là vịt.
Bọn họ cười cười chứ chẳng tin, cứ nghĩ tôi đang nói đùa.
Ông đây còn chưa lấy vớ được chút lợi ích nào, còn có tâm trạng nói đùa với mấy người à?
Nếu như hôm qua Tôn Kiều Kiều không bảo tôi lái xe đến làm xe rước dâu sau khi nghe lời van nài của Đới Lâm Minh, tăng thêm mặt mũi cho hôn lễ của bọn họ thì tôi còn lười chẳng muốn góp vui!
Tôi thật sự không muốn làm vậy cho lắm, thậm chí còn khiến tôi cảm thấy hơi tởm nữa kia, nhưng lại không thể không làm thế, chỉ vì một cú điện thoại mặt dày của Tôn Kiều Kiều.
Sau khi sửa sang lại xe, tôi đến thẳng nhà chú rể.
Các tài xế khác đều lên ăn mì mừng rồi, tôi không có hứng ăn, bèn đợi ở dưới này.
Đợi đến khi đón chủ rể Đới Lâm Minh đi đón cô dâu, tâm trạng của tôi lại càng không vui hơn, gương mặt sa sầm, khiến cho thằng nhóc dẫn đường không dám hó hé tiếng nào.
“Đưa một điếu thuốc mừng sẽ chết à?”
“Dạ dạ dạ, xin lỗi anh, em quên mất…”
Thằng nhóc ấy vội vàng móc bao thuốc ra, tôi rút lấy một điếu rồi châm lửa: “Không hút nữa.”
Cậu ta rất lúng túng.
Tô chẳng buồn qua tâm cậu ta có lúng túng hay là không!
Cho đến khi đón cô dâu đến công viên ghi hình, tôi chẳng nói một câu nào.
Cho đến khi Tôn Kiều Kiền xuống xe đi đến bên cạnh tôi, lúc bấy giờ tôi mới rút bao lì xì ra, khó khăn lắm mới rặn ra được một câu ‘đám cưới vui vẻ’.
Cô ấy cười cười nói cảm ơn, chỉ có điều đôi mắt long lanh ấy hơi ươn ướt.
Tại sao cô ấy lại khóc, tôi không biết, tôi rất bực bội, tôi rất không vui!
Thế là sau khi đưa cô dâu chú rể về phòng tân hôn, tôi lái xe đi ngay, đến bao lì xì sáu trăm và kẹo mừng cũng không lấy, tôi sợ lấy rồi lại bẩn tay, tôi sợ ăn vào lại buồn nôn.
Thế là sau khi ăn cơm xong, tôi đi đến Địa Liệt Hành Tinh mướn một phòng, gọi ông chủ tiệm bán hoa trang trí hoa hồng đầy khắp phòng cho tôi.
Lúc ông chủ làm xong thì cũng đã đến giờ, bởi thế sau khi tính tiền xong, tôi đưa ông chủ tiệm hoa về, rồi lại lái xe đến phòng tập gym.
Thân là huấn luyện viên tư nhân, đương nhiên Triệu Du không chạy đi đâu được.
Cũng không biết là do cô ta chủ động làm hại tôi, hay là tôi chủ động làm hại bản thân mình, dù gì cả buổi trưa hôm ấy tôi tập rất ghê, rất mệt mỏi, mồ hôi túa ra khắp người.
Sau khi tắm rửa trong phòng gym, tôi thay đồ, không nói năng câu nào mà kéo Triệu Du vừa mới thay đồ xong lên xe ngay.
Dường như cô ấy đã ý thức được có chuyện gì đó sắp xảy ra, bởi thế cô ấy rất sợ hãi, không dám hó hé tiếng nào.
Cho đến khi tôi lái xe đến quán ăn, ăn cùng cô ấy trong sảnh chứ không phải gian phòng riêng, dường như cô ấy đã cảm thấy an toàn, bởi thế mới to gan hỏi tôi chuyện gì đã xảy ra.
Tôi không quan tâm đến cô ấy.
Sau khi ăn cơm xong, tôi bèn kéo cô ấy đến gian phòng riêng đã đặt trước ở Địa Liệt Hành Tinh.
Lúc cô ấy sợ hãi bước qua cửa, nhìn thấy hoa hồng được trang trí khắp phòng dưới ánh đèn rực rỡ, lập tức kinh ngạc ngay, hai tay cô ấy bụm miệng lại, những giọt nước mắt hạnh phúc tuôn rơi.
Tôi đóng cửa phòng, ôm cơ thể duyên dáng của Triệu Du từ đằng sau, giữ chặt lấy hai vùng núi cao quyến rũ của cô ấy.
“Du, cô có muốn không?”
Triêu Du cảm thấy hơi kích động, nhưng rồi lại ngượng ngùng: “Có phải tiến triển hơi nhanh không…”
“Tôi chỉ hỏi cô có muốn không!”
Triệu Du cúi đầu, hai hay vân vê góc áo: “Muốn.”
Rồi sau đó, cơ thể quyến rũ của cô ấy bị tôi đẩy xuống ghế sô pha, chiếc áo thun và váy vóc và quần lót bay tứ tán.
Triệu Du ngạc nhiên, giọng nói của cô ấy run rẩy: “Anh làm gì thế!
“Đương nhiên là liếm vách của cô rồi, cô nghĩ thế nào? Lần này tôi không hề ép cô, là do cô tự nguyện!”
Trong khoảnh khắc ấy, cơ thể yêu kiều của Triệu Du bị tôi đè trên ghế sô pha,
Giữa tiếng thổn thức là tiếng khóc mơ hồ của Triệu Du.
“Trần Cẩn Phong, đồ chết tiệt, anh là đồ khốn nạn, anh lại lừa gạt tôi!!!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...