Tôi và Vũ Bích Phượng chỉ cảm thấy hơi xấu hổ khi bị Lục Nhan nhìn thấy, nói thật thì nó cũng không khác gì việc bị Lục Tiểu Nham nhìn thấy.
Nếu như nói đúng ra thì Lục Nhan mới là người phải cảm thấy xấu hổ, dù sao thì tôi và bà ta ngủ trong phòng ngủ suốt cả đêm, sáng ra bị Vũ Bích Phượng chặn lại, vậy mới là xấu hổ.
“Phượng Phượng về rồi à, ba con đâu?”
“Tối nay ba không về đâu, ngày mai ba mới về, ngày mai con sẽ đi đón ba và chú Đông.”
Lục Nhan lên tiếng, sau khi trò chuyện vài câu thì đi vào trong bếp nấu cơm.
Vũ Bích Phượng dặn tôi ngồi đây đã, sau đó cô ta tới phòng ngủ để thay đồ, lúc này Lục Tiểu Nham vẫn chưa ra khỏi nhà vệ sinh, vậy nên tôi tiến thẳng vào trong phòng bếp.
Lục Nhan đang rửa rau, tôi ôm lấy cặp mông quyến rũ, tròn đầy, kiêu ngạo vểnh lên của bà ta, sau đó liên tục sờ bóp.
“Cậu làm gì vậy hả?!”
Bà ta vội vàng đẩy tôi ra, run rẩy nhìn ra phía bên ngoài.
“Không sao đâu, Vũ Bích Phượng đang thay quần áo, Tiểu Nham đang ở trong phòng vệ sinh.
Lục Nhan, tôi nhớ bà chết đi được.”
Lục Nhan lườm nguýt tôi, “Khi nãy thấy cậu thân thiết với Vũ Bích Phượng như vậy là tôi biết ngay trước đó chắc chắn hai người đã bắt tay gài bẫy tôi, lừa tôi vào trong phải không.”
“Lục Nhan, làm người thì phải có lương tâm chứ, đêm đó bà cho tôi ở lại, từ đầu chí cuối tôi chưa từng rời khỏi phòng ngủ của bà, chuyện xảy ra khi ấy cũng là do trước đó tôi vất vả khuyên nhủ mới…”
Khi tôi đang cố gắng giải thích, chứng minh sự trong sạch của bản thân thì bà ta mở miệng cắt ngang.
“Được rồi, mọi chuyện đều là quá khứ, bất kể là thật hay giả thì tôi cũng không truy cứu thêm nữa, thật ra hiện giờ cũng rất tốt, Bích Phương luôn coi Tiểu Nham như em gái ruột, tôi không còn gì để lo lắng nữa cả, cũng không có lòng dạ nào làm chuyện gì khác.”
Nói xong bà ta quay đầu nhìn về phía tôi, “Sau này chúng ta không thể ở chung một chỗ với nhau nữa đâu, tôi không muốn vì chuyện của mình mà liên lụy tới Tiểu Nham, tuyệt đối không thể!”
Tôi thoải mái đồng ý, “Được.”
Tôi thoải mái đồng ý như vậy khiến Lục Nhan không dám tin tưởng, vậy thì tôi chỉ có thể dùng hành động thực tế sau này để chứng minh bà ta không tin là chuẩn xác.
Tôi rời phòng bếp quay lại phòng khách, không lâu sau thì Lục Tiểu Nham đi ra, sau đó thì Vũ Bích Phượng cũng đi ra, tôi tán gẫu với hai chị em ở trong phòng khách, thỉnh thoảng còn đùa tục một hai câu, thời gian nhanh chóng trôi qua.
Sau khi ăn cơm tối xong, ngồi nán lại một lúc thì tôi đứng dậy muốn rời khỏi, kết là là bị Lục Tiểu Nham kéo lại, cô ta đề nghị chơi mạt chược, nếu không thì chán lắm, Vũ Bích Phượng cũng đồng ý.
“Anh đừng đi mà, anh mà đi thì ba mẹ con em phải chơi như thế nào chứ!”
Lục Tiểu Nham năn nỉ ỉ ôi, khi thấy tôi đưa mắt nhìn về phía Lục Nhan thế là lại cầu xin mẹ của cô ta.
“Mẹ, tối chán lắm, con không thích xem buổi liên hoan cuối năm, chị cũng không thích xem, chúng ta chơi mạt chược nhé!”
Dù mẹ cố chấp hơn đi chăng nữa cũng không thể đấu lại được con gái làm nũng, đây là chuyện vô số cặp mẹ con đã chứng minh rồi, Lục Nhan đương nhiên cũng không phải ngoại lệ, vậy là dưới vài câu năn nỉ của Lục Tiểu Nham, bà ta không thể không bất đắc dĩ gật đầu đáp ứng.”
“Phong à, cậu ở lại chơi mạt chược cùng đi!”
Tôi còn chưa đồng ý thì Lục Tiểu Nham đã vội vàng kéo tôi lên tầng trên, đi tới phòng đánh mạt chược.
Nếu xét về tuổi tác thì Lục Nhan lớn nhất, tôi ngồi đối diện bà ta, nhà trên tôi là Vũ Bích Phượng, nhà dưới là Lục Tiểu Nham, sau đó bốn người chúng tôi bắt đầu chà mạt chược.
Nói thật thì tôi chẳng hiểu quái gì về mạt chược cả, biết cách xếp bài ù, vậy nên muốn để tôi tính bài, chọn bài, gửi bài thì là chuyện không tưởng.
Vậy nên Lục Tiểu Nham là nhà dưới của tôi khổ cực vô cùng, liên tục hai vòng bị những quân bài không có quy tắc của tôi đánh ra làm rối loạn, ngược lại thì tôi ù vài lần, vì vậy tôi rất biết ơn Vũ Bích Phượng.
Cô gái này lợi hại ghê, tôi cần gì để ù thì cô ta đánh quân đó, không biết cô ta đoán được bằng cách nào, dù sao thì cũng khiến tôi rất bội phục.
“Chị lại nhường, chị cầm bốn quân chim sẻ không ra, anh Phong cầm một Chim sẻ mà chị cũng đánh cho anh ấy, chị nhường quá lộ liễu rồi đó!”
Lục Tiểu Nham nhìn thấy bài của Vũ Bích Phượng, nghiêm túc phản đối.
Vũ Bích Phượng giả vờ ngốc nghếch, “Chị chờ Ù, không thể ra được.”
“Ra cũng Ù mà, vì sao lại không thể?”
“Vậy cũng được sao? Chị đâu có biết!”
Chỉ cần một câu không biết là có thể giải quyết được rất nhiều vấn đề khó, dù sao nói vậy cũng không khác gì nói “Chị chơi xấu, nhường cho anh ta đấy” cả.
Trên bàn mọi người chơi rất vui vẻ, dưới bàn cũng đang rất vui nhộn.
Tôi và Lục Nhan đang người đánh người đỡ ở dưới bàn, bàn chân xinh xắn gợi cảm của bà ta bị tôi trêu chọc đến mức không thể ngồi yên được.
Sau khi đánh xong vài ván mạt chược, Lục Tiểu Nham thua 2 triệu 4, Vũ Bích Phượng thua 18 triệu, Lục Nhan thắng chín trăm, số tiền còn lại đều nằm trong tay một người không biết chơi mạt chược là tôi.
Nhìn đồng hồ thấy đã muộn, đã sang ngày mới rồi, vậy nên tôi đề nghị giải tán không đánh nữa, Lục Nhan và Vũ Bích Phượng cũng đồng ý, chỉ có Lục Tiểu Nham phản đối, nhưng cũng không có cách nào cả.
Tôi đang định trở về nhà thì vừa đi tới đại sảnh đã bị Lục Tiểu Nham kéo lại.
“Anh Phong, anh đừng đi mà, đã muộn như vậy rồi, hay là anh ngủ ở phòng của khách đi!”
“Tiểu Nham!”
Lục Nhan đanh mặt lại, không nói gì thêm, nhưng bà đã biểu lộ rõ thái độ của mình.
Nói thật tôi cũng không hề muốn ở lại, “Tiểu Nham, bác Vũ không ở nhà, nhà cô có ba người phụ nữ, tôi không thích hợp ở lại đây đâu, tôi…”
“Đúng như thế nên anh mới phải ở lại, nếu không nhỡ đâu có người xấu đột nhập vào, ba người phụ nữ ở trong nhà biết phải xử lý sao?”
Cô ta giỏi già mồm cãi láo ghê, tôi chỉ muốn nói với cô ta là những khẩu súng ống đầy trên tường của trong phòng sách của ba dượng cô ta đủ để dọa bất cứ kẻ xấu nào chạy mất dép.
Khi tôi và Lục Tiểu Nham đang tranh luận thì Vũ Bích Phượng lên tiếng.
“Ở lại đây đi, có tôi ở nhà, không có việc gì đâu, tí nữa bảo Tiểu Nham dẫn cậu tới phòng ngủ cho khách.”
Không thể không thừa nhận rằng vào những thời khắc quyết định, nữ chủ nhân của nhà họ Vũ không phải mang họ Lục mà là mang họ Vũ, Vũ trong Vũ Bích Phượng.
Cuối cùng vẫn ở lại nhà họ Vũ, Lục Tiểu Nham dẫn tôi đi tới phòng ngủ cho khách, sau đó cô ta lén lút hôn tôi một cái, ném cho tôi một cái nhìn “anh hiểu mà”, sau đó đóng cửa phòng lại, đi ra ngoài.
Tôi hiểu gì chứ, tôi chẳng hiểu gì cả, tôi là người rất trong sáng.
Châm một điếu thuốc hút trong phòng, tôi gửi tin nhắn cho Triệu Tĩnh, không ngờ rằng cô ta nhận được lập tức gọi điện thoại lại cho tôi, nói rằng cô ta rất nhớ tôi, giãi bày nỗi lòng với tôi, nói chuyện ảnh cưới cùng với tôi…
Sau khi nói chuyện mười mấy phút thì mới chấm dứt, tôi cũng bật ảnh chụp lưu trong điện thoại lên xem.
Còn chưa kết hôn mà đã chụp ảnh cưới với cô ta rồi, đúng thật là…
Nhưng không thể không thừa nhận Triệu Tĩnh quả thật rất xinh đẹp, đẹp tới mức khó lòng tưởng tượng được, nhất là khi mặc bộ áo cưới lên, cô ta đẹp tới mức nghẹt thở, đẹp tới mức khiến người nhìn phải thở dài, không dám tin sao trên đời lại có cô gái hoàn mỹ tới mức vậy.
Nhất là bức ảnh trên gương mặt xinh đẹp của cô ta nở một nụ cười hạnh phúc ngọt ngào, quả thực là đẹp tới mức không từ ngữ nào miêu tả nổi!
Khi đang ngắm ảnh cưới thì có tiếng ồn truyền tới.
Không lâu sau, cửa phòng mở ra, Lục Tiểu Nham lén lút tiến vào.
“Anh Phong, em tới rồi, he he he he!”
Lục Tiểu Nham cười gian, lúc này đây tôi như một cô gái rơi vào ổ cướp, bất cứ lúc nào cũng có thể bị người khác xâm phạm.
Ngay sau đó Lục Tiểu Nham đã dùng hành động của mình để chứng minh cảm giác của tôi là chính xác.
Cô ta cởi luôn váy ngủ ra, bên trong không còn bất kỳ cái gì che đậy cả, sau đó chui vào trong chăn của tôi.
Sau đó Lục Tiểu Nham hôn lên miệng, lên môi tôi, rồi đến mắt, đến tai, xuống cằm, xuống cổ tôi.
Bờ môi non mềm lưu lại dấu vết của Lục Tiểu Nham lên người tôi, sau đó cô duỗi cánh tay ngọc mềm mại ra, đưa xuống bên dưới, lắc lư như một chiếc máy kéo, hơi tí là lại rung lên.
“Tiểu Nham, anh Phong bảo em này, đó không phải là điện thoại thời dân quốc chứ, không thể rung như vậy đâu!”
Lục Tiểu Nham chui vào trong ngực tôi, mặc cho hai đóa hoa nhỏ căng đầy trước ngực cọ lên trên ngực tôi.
Lục Tiểu Nham thẹn thùng nói: “Em biết, đây là máy khoan thời hiện đại, brừm brừm brừm brừm!”
Cô ta đã nói như vậy rồi thì tôi cũng chỉ có cách dùng hành động thực tế để chứng minh sức mạnh của món đồ chơi này không lớn bằng máy khoan, nhưng đường kính thì lớn hơn nhiều!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...