Đêm Ấy Tôi Rơi Vào…


Địch Lệ Ba hẹn tôi cùng nhau ăn cơm, tôi hỏi ở đâu kết quả cô ta báo cho tôi tên một nhà hàng mà tôi chưa nghe nói qua.


Tôi lại hỏi cô ta nhà hàng này ở đâu, cô nói nó nằm ở thành phố mà cô ta đang sống.


Tôi nghĩ cô ấy đã trả thù thành công chuyện kia rồi.


"Chính là muốn hỏi một chút xem thương thế của cậu như thế nào thôi, buổi chiều tôi muốn đi tắm biển nhưng lại không có ai đi cùng, nếu như cậu ở đây thì tốt rồi."
Hiếm khi Địch Lệ Ba lại nhớ tới tôi, để duy trì mối quan hệ với cô ta thế là tôi quyết định đi qua đó tìm cô ta, đương nhiên trong điện thoại tôi nói rất khéo léo, câu nào cũng nói là tôi nhớ cô ta, cô ta cũng nói thẳng là nhớ tôi nhưng đáng tiếc không thể rời khỏi thành phố kia được.


Hàn huyên một lát, điện thoại vừa dập máy, tôi liền trực tiếp lái xe chạy lên đường cao tốc.


Một đường nhanh như chớp điện, rốt cuộc hai giờ sau tôi cũng chạy tới khu mà cô ta sống.


Đi ra khỏi cao tốc, lúc đi ngang qua tiệm bán hoa tươi tôi bảo bà chủ xinh đẹp giúp tôi bó một bó chín mươi chín đóa hoa hồng.


"Cũng không biết cô gái nào may mắn như thế, đáng giá để cho một anh chàng đẹp trai như anh tặng hoa."
Lúc bà chủ ba mươi bảy ba mươi tám tuổi trông vẫn còn quyến rũ đưa hoa cho tôi, ngón út nhẹ nhàng lướt qua bộ ngực của tôi, còn nháy nháy mắt.


Phương pháp quyến rũ bừa bãi này thực sự là...!Nhưng cũng đủ trực tiếp, tôi thích.


Thế là tôi trực tiếp lấy tiền ra nhét vào trong cổ áo rộng rãi kia, sau đó nắm chặt một bên ngực no đủ của bà ta bóp mạnh một cái khiến cô ta đau đớn kêu lên một tiếng nhưng thân thể lại không ngừng run rẩy.


"Cũng không biết ông chủ nào may mắn có được đôi bảo bối lớn này đây, tôi có thể chơi từ bây giờ cho đến tận sáng ngày mai mà không biết chán, hơn nữa phương pháp cũng không giống nhau!"
Bà chủ trừng tôi một cái nhưng lại không có nửa điểm lực sát thương nào mà ngược lại khiển trách một cách đầy quyến rũ.


Chủ tiệm ra, hai chúng tôi bất động thanh sắc tách ra, tôi cầm hoa đi, bà ta móc tiền ra đi cùng người đàn ông kia vào trong quầy hàng.


Chỉ có điều vừa khởi động xe đi chưa được bao xa, tôi đã hắt xì hai cái liên tục.


Tôi biết, đây là có người đang mắng tôi, mà tôi dám chắc là bà chủ vừa rồi kia.


Bởi vì bà ta chỉ thấy tôi trả tiền chứ hiển nhiên không thấy được bà ta muốn chín trăm kết quả tôi chỉ nhét vào trong áo ngực của bà ta có ba trăm.

Hơn nữa bà ta chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt chứ không dám nói ra, nếu không chồng bà ta mà hỏi tiền này chạy vào trong áo ngực thế nào chắc chắn là bà ta sẽ không có cách nào trả lời được.



Vừa được sờ ngực vừa tiết kiệm được tiền nên trong lòng tôi nhất thời vui sướng không ít, ngay cả cảm giác mệt mỏi khi phải lái xe hai giờ cũng hoàn toàn tiêu tan.


Tôi lấy điện thoại di động ra gọi cho Địch Lệ Ba, nhìn thấy bên cạnh có cửa hàng xa xỉ phẩm thế là liền nói với cô ta tôi đang cần gấp một chiếc túi của thương hiệu này, hi vọng cô ta có thể mau chóng mua giúp tôi, đồng thời dặn dò cô ta nhất định phải tự mình chọn cho tôi, tôi chỉ tin tưởng vào ánh mắt của cô ta thôi.


Địch Lệ Ba rất sung sướng đáp ứng, sau đó tôi đi tới tiệm ăn nhanh ven đường mua chút đồ ăn rồi ngồi trên xe đợi cô ta.


Tôi tin Địch Lệ Ba đã đáp ứng thì sẽ làm, mà cô ta cũng không hề cô phụ sự tin tưởng của tôi.


Chỉ là tôi không ngờ hiệu suất làm việc của cô ta vậy mà lại nhanh như vậy, tôi còn chưa kịp ăn xong cô ta đã xuất hiện ở trước cửa tiệm kia.


Hôm nay cô ta mặc một bộ váy dài đến gối, thân trên giống như sườn xám, cổ áo hoàn toàn chính là cổ áo sườn xám khiến thân thể duyên dáng đầy đặn kia tôn lên vô cùng tinh tế, thân dưới là một chiếc váy voan nền trắng in hoa, hiển thị rõ đại khí uyển chuyển.


Chỉ là cô ta có chút nóng nảy, xuống xe liền đi vào trong tiệm, ngay cả tôi ấn còi cô ta cũng không quay đầu lại.


Cho đến khi tôi gọi tên cô ta thì lúc này cô ta mới đứng ở cửa nhìn lại.


Cái nhìn kia quả nhiên là quyến rũ chúng sinh rực lửa ..


Lúc nhìn thấy tôi, Địch Lệ Ba rất là giật mình, ngay sau đó lại cười, chỉ chỉ vào tôi bất đắc dĩ lắc đầu, lập tức đi tới chỗ tôi, mở cửa lên xe.


"Tiểu tử thúi, còn dám lừa chị Lệ Ba của cậu à, lừa tôi nói cái gì mà mua túi, tôi còn tưởng rằng cậu muốn cua con nhỏ nào cơ đấy!"
"Có một người xinh đẹp như chị Lệ Ba ở đây tôi còn đi cua mấy con nhỏ khác để làm gì, mắt của tôi cũng không mù, trên đời này có mấy người có thể quyến rũ được như chị Lệ Ba của tôi chứ, đừng nói chi là vượt qua."
Địch Lệ Ba vươn tay nhỏ ra véo má của tôi một cái: "Cậu đấy, miệng lưỡi thật ngọt, chị đây cũng bị cậu làm cho ngọt chết rồi này, mặc kệ, hôm nào chị nhất định phải nếm thử đầu lưỡi của cậu để xem xem rốt cuộc nó được làm bằng cái gì, sao lại có thể nói ngọt như thế."
Tôi cúi đầu mắt nhìn váy của Địch Lệ Ba: "Được, nhất định phải làm cho chị Lệ Ba lên đỉnh."
Địch Lệ Ba làm ra vẻ muốn đánh, tôi vội vàng từ ghế sau đem hoa hồng cầm lên ngăn ở trước người: "Hoa đẹp nhất tặng cho Lệ Ba đẹp nhất, đây là mục đích duy nhất hôm nay tôi tới đây."
Một bó hoa hồng ở trong mắt Địch Lệ Ba hiển nhiên là không quý, nhưng ý nghĩa lại vô cùng lớn lao.


"Cậu chạy hơn hai trăm cây số tới tìm tôi chính là vì muốn tặng hoa cho tôi sao?"
"À, sau khi tôi cúp điện thoại mới bắt gặp tiệm bán hoa tươi, sau đó liền nghĩ hoa đẹp như vậy chỉ có chị Lệ Ba mới xứng, sau đó tôi liền mua tặng cho chị, cơm cũng chưa ăn, cái này còn chưa kịp ăn xong đây này!"
Địch Lệ Ba liếc nhìn nửa cái hamburger trên bảng điều khiển sau đó lại hít hà hoa hồng trong tay, trong đôi mắt to xinh đẹp kia có nước mắt óng ánh lăn xuống, rơi thẳng xuống hai gò má.


Tôi đang uống nước giải khát nhìn thấy một màn này không khỏi sặc một ngụm: "Chị Lệ Ba, chị không đến mức như vậy chứ, tôi chỉ tặng chị bó hoa thôi mà, cũng không đáng tiền, chị không cần cảm động như thế, đổi lại là một cô gái nhỏ thì người ta cũng sẽ không khóc nhè đâu!"
Địch Lệ Ba móc khăn tay ra lau nước mắt: "Cậu thì biết cái gì."
"Lúc tôi mười lăm mười sáu tuổi đã tưởng tượng ra cảnh tượng có ai đó tặng cho tôi một bó hoa hồng, hơn nữa tôi còn tin tưởng vững chắc là chồng tương lai của tôi nhất định sẽ tặng cho tôi một bó hoa hồng.

Nhưng sự thật chứng minh tôi sai rồi, bây giờ tôi có tiền, có xe, có nhà, có chồng, thậm chí đàn ông cũng không thiếu, có quyền có thế, trai trẻ các kiểu..."
"Cái gì tôi cũng có, có thể nói ra có lẽ cậu không tin, đừng nói là một bó hoa hồng mà ngay cả một đóa hoa hồng tôi cũng chưa bao giờ được nhận.

Hàng năm vào ngày lễ tình nhân, tôi đi ra ngoài đều sẽ nhìn thấy mấy cô gái nhỏ tay cầm hoa hồng, thậm chí ngay cả một vài bà dì trong tay cũng có hoa hồng nhưng tôi lại không có.


Đến mức ngày lễ tình nhân hai năm gần đây tôi cũng sẽ không đi ra ngoài nữa."
Địch Lệ Ba nói rất nhiều, cô ta khiến cho tôi hiểu rõ một đạo lý, cho dù phụ nữ bây giờ có thành công, có cường đại tới đâu thì cô ấy cũng vẫn là phụ nữ như cũ, giấc mộng thuở thiếu thời chôn ở trong lòng kia mãi mãi cũng vẫn còn ở đó.

Một khi không có chút nào phòng bị được người khác làm toại nguyện vậy thì loại mừng rỡ này chính là không có gì có thể so sánh nổi, thậm chí so với đưa cho cô ấy cả thiên hạ cũng không vui sướng bằng.


Mà chi phí của giấc mộng này cũng rất thấp, có lẽ chỉ là một chiếc nhẫn, một trận quỳ xuống đất cầu hôn, hoặc là một bó hoa hồng Địch Lệ Ba đang cầm trong tay.


Địch Lệ Ba hung hăng hôn tôi một cái: "Tiểu Phong, chị Lệ Ba cái gì cũng không nói, sau này chỉ cần cậu mở miệng tìm tôi, tôi chết cũng giúp cậu."
Cái hứa hẹn này đúng là tới quá dễ dàng nhưng sức nặng của nó lại rất lớn khiến hiện tại tôi không thể hoàn toàn lý giải.


"Chị Lệ Ba, hiện tại tôi có một việc cần chị hỗ trợ?"
"Cậu cứ nói."
Địch Lệ Ba thần sắc trịnh trọng, bây giờ tôi có nói là tôi muốn có một chiếc máy bay riêng có lẽ là cô ta cũng sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế để thỏa mãn tôi.


Nhưng cái tôi muốn không phải là máy bay, tôi muốn cô ta mãi mãi cũng không thể rời khỏi tôi.


"Tôi muốn đi tắm biển, chị đi với tôi được chứ?"
Lòng phòng bị của Địch Lệ Ba hoàn toàn vỡ nát, ở trước mặt tôi vỡ nát bét, điểm ấy dựa vào vẻ mặt không cầm được nước mắt của cô ta cùng liền có thể nhìn ra.


"Tiểu Phong, cám ơn cậu."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui