Dear Doctor (Quãng Đời Còn Lại Xin Chỉ Giáo Nhiều Hơn)

Cả tối hôm ấy, Cố Ngụy nắm chặt cổ tay tôi, chẳng nói chẳng rằng áp giải tôi về nhà.

Ngồi trên xe, Tam Tam nhắn tin đến:"Êm đẹp chưa?"

Tôi quay sang nhìn Bác sĩ đang bình thản nhắm mắt ngồi bên, nếu không tựa vào thành ghế thì không khác gì ngồi thiền cả.

Nên trả lời:"Rồi."

Nhớ hôm ấy, tôi đang định ra khỏi phòng làm việc thì bị Trần Thông gọi lại, "Em dâu này, có một số chuyện người ngoài cuộc bao giờ cũng nhìn rõ hơn người trong cuộc."


"Em biết, nhưng chỉ một mình em biết thôi thì chưa đủ." Bị ép xem kịch cũng chẳng lấy làm vui

Ở bên nhau một thời gian đủ dài để thấy anh không phải là người chân đạp hai thuyền. Nhưng, mặc kệ là do xuất phát từ thói quen hay đơn giản chỉ vì anh nể tình cũ, tôi không thích sự dung túng của anh dành cho Cao Hi. Mà điều này,chỉ anh có thể giải quyết. Vì vậy tôi quyết định tạm thời rút khỏi phạm vi cơn bão, mắt không thấy,lòng không phiền. Còn Cố Ngụy, tôi tin rằng anh biết bản thân mình đang làm gì, chỉ cần chờ xem kết quả ra sao nữa thôi.

Quay về, tôi nghịch nghịch lông mi Bác sĩ: "Mệt lắm à?"

Cố Ngụy cúi đầu ừ một tiếng.


"Gần Tết em phải nộp sơ thảo luận văn và chuẩn bị cho project."

Bác sĩ mở choàng mắt:"Anh lại cô đơn một mình?"

Tôi vội vàng vuốt lông: "Anh từng trải rồi, anh biết mà."

Cố Ngụy phẫn nộ: "Thế mà em vẫn yên tâm được!"

Tối nay cảm xúc của anh có vẻ không được ổn định cho lắm. Và hậu quả là tên này được đằng chân lân đằng đầu >_


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui