Ngay khi Cố Lam muốn từ chối cô ta thì trợ lý đạo diễn đến gõ cửa cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người.
“Mười phút nữa bắt đầu quay, mọi người ra tập hợp nhanh nhé!”
“Có lẽ chị không thể đi chung với em được rồi.
Chị mới quay lại đoàn phim nên sẽ phải quay dồn nhiều phân cảnh trong vài ngày tới.
Xin lỗi em.” Cố Lam lơ đãng nhìn Mã Thanh Yến, nói một cách áy náy.
Mã Thanh Yến dường như không chấp nhận được lời từ chối, cô ta nắm lấy tay Cố Lam mà níu lại.
“Lần này không được vậy lần sau được chứ? Em đã chia sẻ hết với chị rồi, chị Lam không thể để em đi một mình được.
Hơn nữa lần gặp mặt này rất có lợi cho chị.”
Cố Lam đanh mặt lại: “A! Theo như em nói chị đã nghe được câu chuyện của em là chị phải cột chung với em, không được phép từ chối đúng không? Nếu đã có lợi như thế vậy thì không thể giữ cho riêng hai ta được, chị giúp em chia sẻ với mọi người nhé? Không biết có được chọn hay không nhưng dù sao cũng đã có cơ hội rồi.”
Dừng một chút để quan sát cảm xúc của Mã Thanh Yến, lại nói: “Nhân tiện hôm nay có đầy đủ diễn viên, chị sẽ thay em Yến ngỏ lời.”
“Không được nói.” Mã Thanh Yến tức giận nhìn Cố Lam, cô ta thấp giọng nói nhỏ: “Xem như hôm nay tôi chưa nói với chị chuyện gì cả.”
“Mau đi ra thôi, mọi người đang chờ.” Cố Lam thật sự làm như không có chuyện vừa rồi, thái độ bình tĩnh như không khiến Mã Thanh Yến mơ hồ, giống như vừa rồi nói chuyện với Cố Lam là do cô ta tưởng tượng ra vậy.
***
Khi Cố Lam kết thúc buổi quay thì cũng đã là nửa đêm, cô nhẹ nhàng xoay cái cổ có phần nhức mỏi, chỉnh lại chiếc áo khoác cho ngay ngắn, làn khói mờ toả ra theo từng hơi thở của cô.
“Đói bụng quá đi.” Cố Lam than thở, tối nay vì tranh thủ quay cho xong phân cảnh khó mà cô trực tiếp bỏ qua bữa tối.
Trợ lý mới đang trên đường chạy qua đón cô, có thể cô sẽ kiếm gì đó ăn luôn.
Một giọng nói vang lên thu hút sự chú ý của cô: “Chị Cố Lam.”
Cố Lam nhìn về hướng âm thanh phát ra, nhìn kĩ thì thấy Quan Dục, diễn viên nam đang nổi đình đám hiện nay.
Cố Lam tỏ ra nghi hoặc về sự xuất hiện của Quan Dục, theo phép lịch sự cô vẫn gật đầu chào cậu ta.
“Có chuyện gì thế?” Cố Lam hỏi.
“Chị có muốn đi ăn chung không? Bây giờ tôi và mọi người sẽ đi ăn lẩu Đài Loan ở đường bến cạnh.
Hình như tối nay chị chưa ăn gì thì phải.” Trên người cậu ta toả ra hơi thở hiền hoà, gương mặt cười mỉm thân thiện.
“Cám ơn cậu, nhưng mà hôm nay không thể đi chung với mọi người được rồi.
Hẹn mọi người lần sau nhé!” Cố Lam bất đắc dĩ từ chối.
Không phải là cô kiêu ngạo gì, chỉ là bây giờ cô vừa đói vừa buồn ngủ, sợ có hành động thất thố làm mọi người mất hứng nên cô dứt khoát không đi.
“Không sao.
Đã có ai đến đón chị chưa?” Quan Dục quan tâm hỏi.
“Trợ lý đang đến đón tôi rồi.” Vừa đáp lời thì điện thoại cô rung lên.
Quan Dục lịch sự tạm biệt Cố Lam để lại không gian riêng cho cô, Cố Lam thấy người gọi đến là trợ lý, cô nhanh chóng bắt máy.
Ánh mắt nhìn ra ngoài tìm kiếm xe bảo mẫu nhưng không thấy, xung quanh là một mảnh vắng lặng, yên tĩnh lạ thường.
“Em đến chưa Tiểu Ninh?” Cố Lam thấp thỏm, cô có cảm giác không tốt với hoàn cảnh bây giờ, do cô nhạy cảm quá sao?
“Chị Cố Lam, em không đến được, em mới nói chị Diệp đến đón chị rồi, chị cứ ở trong đoàn phim cho an toàn nhé! Không biết ai rải đinh đầy đường nên xe bị bể bánh, em đang đợi cứu hộ đến hỗ trợ.”
“Em không sao đây chứ?” Cố Lam lo lắng hỏi.
“Không sao đâu chị.
Chị cứ ở trong đoàn phim, chắc mười phút nữa chị Diệp tới rồi.” Tiểu Ninh nhắc lại.
“Ừ, chị biết rồi.
Em nhớ chú ý an toàn.”
Nói rồi cô cúp máy, ánh mắt một lần nữa nhìn về hướng đường chính kia.
Nhìn thấy cách đó không xa có cửa hàng tiện lợi, cô đói đến cồn cào, đắn đo một lúc Cố Lam quyết định đi mua vài thứ gì đó để ăn trong lúc đợi chị Diệp.
Chọn được một túi bánh sandwich và một hộp salad, Cố Lam ra quầy thu ngân thanh toán.
Trên đường đi qua đây, cô liên tục cảm giác có người đi theo mình.
“Của chị đây ạ!” Cô gái thu ngân cẩn thận đưa túi cho cô.
“Cảm ơn chị.” Cố Lam nhận lấy túi đồ rồi đi tới chiếc bàn dài ngay cạnh cửa ra vào.
Hy vọng những thứ cô cảm giác được đều không có thật, việc đó làm cô nôn nao đến khó chịu.
Cố Lam ăn hết một cái sandwich thì thấy xe chị Diệp dừng trước cổng phim trường.
Cố Lam thở ra một hơi nhẹ nhõm, cô nhanh chóng thu dọn rác rồi ra khỏi cửa.
Cô nhanh chân đi về hướng chị Diệp, không để ý bóng đen núp trong con hẻm nhỏ.
Khoảnh khắc Cố Lam muốn lên tiếng gọi thì cô bị người bịt chặt miệng kéo vào con hẻm.
“Ưm… b… bỏ… ra.” Cố Lam hoảng sợ giãy dụa, muốn gỡ tay đang bịt miệng mình nhưng sức lực của đàn ông làm cô chống cự trong bất lực.
Chị Diệp đứng xoay lưng gọi điện cho Cố Lam, nghe tiếng điện thoại đổ chuông, Cố Lam muốn lấy điện thoại trong túi xách để cẩu cứu thì bị hắn ta đoán được, giật lấy túi mà quăng xuống đất.
Trong đầu cô suy nghĩ cách thoát thân, Cố Lam chợt nghe giọng nói không thể quen thuộc hơn.
“Là anh.
Anh sẽ bỏ em ra, em tuyệt đối đừng có hét.” Hơi thở Giang Hạ vờn quanh tai khiến cô rùng mình.
Không biết tên Giang Hạ đang có âm mưu gì, Cố Lam phối hợp với anh ta mà gật đầu.
“Em mà hét lên là cẩn thận với anh.” Hắn ta cảnh cáo.
Đợi khi cô gật đầu xác nhận lần nữa, hắn ta mới từ từ bỏ tay ra.
Hơi thở được khơi thông, Cố Lam hít lấy hít để, Giang Hạ bịt miệng còn bịt luôn cả mũi làm cô không thở được, gương mặt vì nghẹt thở mà trở nên đỏ bừng.
Ánh mắt Giang Hạ nhìn chằm chằm vào mặt cô một cách trần trụi, bị Cố Lam bắt gặp ánh mắt ghê tởm kia nhưng anh ta cũng không có ý định thu hồi.
“Đã lâu rồi.
Bây giờ anh mới nhận ra em vẫn rất xinh đẹp.” Giang Hạ bất chợt lên tiếng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...