Dịch giả: Hương Giang
Đây không thể nghi ngờ, - một kiếm sắc bén, tàn nhẫn, thậm chí xa hoa. Trong mười phần uy lực của kiếm có ba phần kiếm pháp, bảy phần là bản thân của bảo kiếm.
Bởi vì đây vốn là cổ kiếm, tên gọi Thuần Quân, một trong mười thanh danh kiếm nổi tiếng khắp thiên hạ, là thanh kiếm được đại sư đúc kiếm Âu Dã Tử dốc hết tâm huyết chế ra.
Danh kiếm xuất, đại sư mất. Danh kiếm vừa ra, mặc dù chớp lấy tinh hoa Thiên Địa, quý khí phong vân, nhưng thân mình cũng dẫn theo sát cơ thiên đại, một bầu máu tươi.
Diệp Hoan ngưng thần tĩnh khí, dường như dùng sức toàn thân, đâm ra một kiếm. Mọi người cùng nín thở.
Trong lúc đó, Phong Vân lại dậy sóng.
Trương Định Biên vung roi, Phong Vân tiên bắn ra không điềm báo trước. Bỗng nhiên phong vân cuộn lên, giống như mây đen ngưng tụ, đột nhiên gào thét, xông tới chỗ Diệp Hoan.
Mây đen kìn kịt, cho dù kia là danh kiếm thiên hạ vô song thì tinh quang ảm đạm, không còn sinh cơ.
Đột nhiên Diệp Hoan biến sắc, khi chưa ở trong trận chiến, không thể hiểu hiết sự đáng sợ khi phải đối đầu với Trương Định Biên. Hắn hai lần thấy Thu Trường Phong chiến đấu với Trương Định Biên, thấy dù Thu Trường Phong ở hạ phong mà vẫn có thể vất vả chèo chống. Hắn chỉ cho rằng Trương Định Biên dù có dũng nhưng tuổi đã xế rồi. Hắn chỉ cho là võ công Thu Trường Phong chẳng cao cường cho lắm.
Nhưng lần này vừa ra tay, hắn mới hiểu được. Hóa ra, hắn chẳng những kém Trương Định Biên rất xa, mà so với Thu Trường Phong, hắn cũng còn lâu mới sánh được.
Phong Vân tiên vọt tới, trời đất biến sắc. . Diệp Hoan mặc dù hung hăng, cao ngạo, có danh kiếm trong tay cũng không thể ngăn cản. Diệp Hoan lùi lại, Thuần Quân đón đỡ Phong Vân tiên như chịu sét đánh đột nhiên rời tay.
Thuần Quân rời tay, bay lên xà nhà. Diệp Hoan thối lui đến chân tường, mặt không còn chút máu. Trên áo hắn có vệt roi, nhìn thấy cả vệt máu.
Trương Định Biên chẳng những đánh bay Thuần Quân mà còn đánh bị thương Diệp Hoan, tiên pháp tới bực nào? Ngạo mạn phách lối tới bực nào?
Mọi người rung động ,chỉ cảm thấy bên tai như có tiếng sấm nổ vang.
Không phải cảm giác, thật sự có tiếng sấm.
Kinh Lôi!
Mạc Tứ Phương xuất thủ như sét đánh, sấm vang bên tai, như sét của trời cao, so với lúc trước Mạc Tứ Phương đối với Thu Trường Phong còn vang dội gấp 10 lần.
Mạc Tứ Phương toàn lực ra tay. Lão không thể không ra tay. Lão hiện tại đã cùng đứng với Diệp Hoan trên một con thuyền. Nếu như Trương Định Biên giải quyết xong Diệp Hoan, kẻ cần đối phó kế tiếp nhất định là Mạc Tứ Phương.
Trương Định Biên hận nhất kẻ phản bội huynh đệ, thì làm sao bỏ qua Mạc Tứ Phương?
Bởi vậy Mạc Tứ Phương thấy Diệp Hoan gặp nạn, lập tức ra tay, vừa ra tay chính là Kinh Lôi. Tiếng Kinh lôi toàn lực xông về Trương Định Biên, mặc dù không có ma lực như Phi Thiên Phạm Âm, nhưng nếu luận về chấn đông thì hơn hẳn Phi Thiên Phạm Âm. Kẻ thường nếu trúng phải Kinh Lôi âm này, cho dù không thủng màng nhĩ, thính lực cũng bị hao tổn, giống như kẻ điếc vậy.
Mạc Tứ Phương không cầu đả thương Trương Định Biên, lão chỉ muốn làm rối loạn tinh thần Trương Định Biên. Bởi đòn sát thủ của lão không phải Kinh Lôi.
Sấm sét vang dội, Kinh Lôi nương theo Thiểm Điện, Thiểm Điện luôn đi trước Kinh Lôi. Tiếng Kinh Lôi vừa phát, một đạo màu lam Thiểm Điện đã đến trước ngực Trương Định Biên.
Lam điện!
Mạc Tứ Phương vừa ra tay, liền vận dụng hai đại tuyệt học, Kinh Lôi và lam điện, buộc phải giết chết Trương Định Biên ngay lập tức.
Trương Định Biên lùi ngay, thân hình nhanh hơn thiểm điện, chớp mắt đã lùi ra sau.
Mạc Tứ Phương vui vẻ, bởi vì lão không tin Trương Định Biên thoát được lam điện của lão. Lam điện phá không truy kích, không buông tha. Nhưng Mạc Tứ Phương chợt thấy đau nhói ở cổ tay, lập tức kinh hãi.
Cổ tay của lão đã đứt.
Phong Vân tiên xuất, như rắn nhỏ quấn trên cổ tay, chỉ một chớp mắt, tay trái Mạc Tứ Phương đã đứt.
Không có biện pháp, không bằng rút củi đáy nồi. Đạo lý này, Trương Định Biên đương nhiên biết rõ. Bài giáo dạy pháp thuật, kỳ thật có điểm tương đồng với nhẫn thuật Đông Doanh. Có chăng, nhẫn thuật Đông Doanh ba phần công phu, bảy phần ảo thuật, còn tứ đại bài pháp thuật của Bài giáo bảy phần công phu, ba phần ảo thuật.
Ảo thuật là phụ, làm ra vẻ thần bí, che mắt kẻ thường, bịt tai kẻ yếu. Công phu làm chủ, đây mới thực sự là thực lực của pháp thuật Bài giáo.
Kinh Lôi che mắt, lam điện chủ công, lam điện cần hai tay Mạc Tứ Phương mới phát được. Bởi vậy Trương Định Biên mặc dù lùi, nhưng lấy lui làm tiến, cắt đứt cổ tay Mạc Tứ Phương, phá lam điện của lão.
Lam điện rung chuyển, đánh về phía giữa không trung.
Trương Định Biên hấp khí, cổ tay xoay chuyển, muốn ra một đòn đánh tên phản nghịch Mạc Tứ Phương chết ngay tại chỗ. Lão đã thấy Diệp Hoan đứng vững lại, rút ra một cây đoản kiếm khác.
Đoản Kiếm ngăm đen, sắc bén không ngờ.
Nhưng Diệp Hoan chưa kịp ra tay, chỉ trong một trong nháy mắt, Trương Định Biên vừa tập trung hoàn toàn giết Mạc Tứ Phương lại quay sang đối phó Diệp Hoan.
Đúng lúc này, lão đột nhiên nghe thấy tiếng Thu Trường Phong quát lên: "Chú ý!"
Thu Trường Phong chợt biến sắc, đột nhiên đứng lên, muốn lao tới Trương Định Biên, nhưng trong mắt của hắn có một phần do dự. .
Chính một phần do dự này, khiến hắn bỏ lỡ cơ hội, để hắn phải tiếc nuối cả đời.
Trương Định Biên giật mình, trong lúc nhất thời không biết Thu Trường Phong nói ý gì. Trương Định Biên ngạo mạn, tính ngạo mạn không hề giảm theo năm tháng, cho dù hắn đối mặt Cẩm Y Vệ Thu Trường Phong, tam đại bài pháp của Bài giáo, Diệp Hoan có liên quan thần bí với Phủng Hỏa hội nhưng tính ngạo mạn không hề thay đổi.
Lão đuổi Diệp Vũ Hà, đả thương Thu Trường Phong, bức Diệp Hoan lui, phá Kinh Lôi, lam điện của Mạc Tứ Phương, thân thủ không kém năm xưa. Lão còn muốn lấy Kim Long quyết, bức Bài giáo làm phản, muốn tranh Thiên Hạ cùng con cháu Chu gia lần nữa. Hiện tại đã dọa cho Diệp Hoan phải sợ, Thu Trường Phong đã bị thương, Mạc Tứ Phương tay đoạn, lão còn sợ cái gì?
Lão thật sự cũng không rõ ràng lắm.
Mục Lục Ngự sao? Đứa nhỏ ăn mày Trần Truy Nguyên? Hay Diệp Vũ Hà? Trương Định Biên không biết Thu Trường Phong có cảnh tỉnh lão hay không, nhưng lão lập tức cảm thấy nguy hiểm, nguy hiểm đến từ sau lưng bên phải.
Nguy hiểm đột nhiên tới, như lửa bốc lên. Lửa, một đạo lửa cuồng nhiệt , nhằm vào lão vọt tới.
Bích Hỏa!
Vẫn còn kẻ địch, nhưng là ai? Ai là kẻ địch?
Trương Định Biên không nghĩ ra, nhưng lão dự đoán được, còn có một người, một người lão không ngờ tới sẽ xuất thủ. Lão tính Mục Lục Ngự và Thu Trường Phong ra tay với lão, nhưng không nghĩ tới rằng người nọ sẽ ra tay.
Kẻ xuất thủ là Lôi Tam Gia. Lôi Tam Gia kim quang lấp lánh!
Diệp Vũ Hà thấy Lôi Tam Gia ra tay, không thể ngờ được. Nói đến cũng buồn cười, đến Vinh Phủ lần này, những kẻ ra tay vốn không liên quan với Vinh phủ. Vinh Hoa Phú đã chạy trốn ra xa, khi hoảng sợ quan sát hết thảy. Lôi Tam Gia tựa hồ cũng không dám nghĩ tới chuyện xung quanh, sớm trốn dưới mặt bàn, rét run cả người.
Ai cũng không lưu ý gã nhà giàu mới nổi nhát gan sợ phiền phức này.
Ai có thể tưởng tượng được rằng, lúc này gã nhà giàu mới nổi nhát gan sợ phiền phức ấy, ở đây tại lúc phong vân biến đổi lại nhằm Trương Định Biên ra tay.
Ra tay chính là một đoàn lửa - Bích Lục hỏa.
Ngọn lửa kia như điện, Nhiệt Lực chưa tới, nhưng ngọn lửa lập tức dính vào quần áo Trương Định Biên, bùng cháy.
Sắc mặt Trương Định Biên tái xanh, tim đập mạnh một hồi, khản giọng nói: "Chước tâm!" Lão thân kinh bách chiến, chiến đấu ở khắp các chiến trường Trường Giang, đối với pháp thuật của Bài giáo, Phủng Hỏa hội đã rõ như lòng bàn tay.
Qua nhiều năm như vậy, những kia Pháp thuật cũng không biến hóa đi nhiều, căn bản không thay đổi. Bởi vì Pháp thuật uy lực đã đủ, chỉ muốn truyền thừa nên căn bản không cần thay đổi quá nhiều.
Ngọn lửa vừa ra, Trương Định Biên biết ngay, đó là Bích Hải Phủng Hỏa hội. Ngọn lửa tên Bích Hải. Ngọn lửa này giống với Phần Địa hỏa của Y Hạ, đều độc ác muôn phần.
Nếu như chỉ là Bích Hải thì chưa đủ để Trương Định Biên phải biến sắc. Nhưng trong Bích Hải này còn ẩn Chước Tâm.
Chước tâm chi hỏa, Pháp thuật chỉ có ở bậc cao thủ của Phủng Hỏa hội. Bích Hải chước tâm phải là tam quân Thiên Địa Nhân của Phủng Hỏa hội mới có thể thi triển pháp thuật.
Cái tên Lôi Tam Gia giá áo túi cơm này, bị người ta bạt tai một cái nằm im thin thít - vậy mà là một trong tam quân Thiên Địa Nhân của Phủng Hỏa hội ư?
Trương Định Biên kinh hãi, vội vàng bế khí, cởi áo. Bích Hải gặp vật là đốt, nếu lão không cởi áo, chỉ cần một tia lửa nhỏ dính vào liền thiêu lão ra tro, vạn kiếp bất phục.
Đúng lúc này, đột nhiên Mạc Tứ Phương hét to, phun phì ra một ngụm máu tươi. Sau đó giữa không trung lại có sấm vang. Tiếng sấm -- tiếng sấm huyết sắc!
Sau đó lam điện kia đột nhiên biến sắc, biến thành màu máu đỏ. Hào quang vừa hiện giữa không trung, một đạo huyết sắc bổ tới, đánh về phía Trương Định Biên.
Động Thiên.
Cuối cùng Mạc Tứ Phương đã dùng tới Động Thiên.
Trong chốc lát, Trương Định Biên ba mặt thọ địch. Lão chẳng những phải đối phó với Bích Hải của Lôi Tam Gia, kiếm của Diệp Hoan, Động Thiên của Mạc Tứ Phương, còn phải bế khí bức chước tâm trong cơ thể ra ngoài. Chước Tâm mà công tâm, lão chết không phải nghi ngờ gì nữa.
Trương Định Biên lùi liên tiếp, lão dù cho là dũng tướng đệ nhất thiên hạ, cũng phải lùi. Lão biết rõ lùi lại nhiều khi còn tốt hơn tấn công.
Lão đã lùi vào trong đình viện.
Gió thổi vi vút, lá vàng nhẹ rơi.
Bích Hải ẩn Chước Tâm kia nhanh như điện, bám sát không dời. Nhưng cuồng phong chợt hiện, đặt ở trên bích hải. Bích Hải bùng lên rồi tắt, Bích Hải gặp vật liền đốt, có lẽ không làm dậy nổi Phong Vân.
Trương Định Biên không thể lui nữa, lão biết rõ Kiều Tam Thanh ở sau lão. Lão mà lùi nữa, Kiều Tam Thanh sẽ chết, bởi vậy lão vung roi để dập tắt Bích Hải. Nhưng Động Thiên và lợi kiếm không phân biệt trước sau, cùng tiến sát đến gần Trương Định Biên.
Ngọn tiên của Trương Định Biên đã không còn kịp rồi. Lão bèn bỏ roi, nghiêng người, vung quyền. Động Thiên đã gần trong gang tấc, một quyền đánh bay lợi kiếm. Lão vừa xuất một quyền, thân hình khựng lại, ánh mắt lộ vẻ cực kỳ cổ quái.
Cự Mộc đập mạnh vào lưng của lão.
Bị đập phải ngay tại chỗ hiểm, trong khoảnh khắc chớp nhoáng đập đúng vào mệnh môn của Trương Định Biên. Cú đập khiến huyết mạch lão sôi sục, không cách nào bế khí…
Một tiếng nổ vang, Trương Định Biên thổ máu, máu nhuốm màu xanh. Chước Tâm đã xâm nhập vào tâm tạng.
Chước Tâm nóng rát, Chước Tâm khắc xương, tàn nhẫn vô biên.
Trương Định Biên vung quyền phản kích. Người dùng Cự Mộc một đòn đắc thủ, lập tức rút lui. Nhưng dù người nọ có nhanh như thế nào, cũng không tránh được một quyền như điện của Trương Định Biên.
Rắc. Chỉ nghe tiếng răng rắc giòn vang, người nọ bị một quyền của Trương Định Biên đánh vào xương sườn, không biết đã chặt đứt bao nhiêu xương của người này. Lúc rơi xuống đất, khuôn mặt vàng trắng, đau đớn không chịu nổi.
Trương Định Biên hét to một tiếng, Phong Vân tiên lại bắt đầu vần vũ. Mọi người tái mặt, hoảng sợ ào ào lui lại.
Lôi Tam Gia không né được, gò má bị roi quật trúng nóng rát, đau nhức, nhưng y vẫn có thể lui về phía sau, còn có thể cười được, y hô: “Trương Định Biên, ngươi xong rồi!”
Trương Định Biên xong rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...