Hết tiết thể dục, tiệm tạp hóa đầy ắp học sinh tới mua nước, Chương Khả lách qua dòng người tranh được bốn chai coca, một chai cho mình còn ba chai cho ba đứa kia.
Hàn Mộng: "Ui lạnh vãi, tao bảo lấy tao chai không lạnh mà."
Chương Khả đốp lại: "Ngài lắm yêu cầu quá nhờ.
Muốn nước không lạnh thì tự đi mà mua."
Hàn Mộng: "Trong đấy toàn alpha mồ hôi mồ kê gớm chết được, tao ứ thèm vào."
Trần Oánh Oánh: "Bộ vừa nãy học thể dục ông không ra mồ hôi chắc?"
Hàn Mộng nói đầy kiêu ngạo: "Tôi xịt khử mùi rồi, còn xịt cả nước hoa nữa."
Tưởng Nghiêu thán phục: "Tinh tế lắm người anh em."
Hàn Mộng: "Quá khen, ơ Tưởng Nghiêu, hình như người ông không có mùi mồ hôi, ông dùng xịt khử mùi hãng nào đấy?"
Tưởng Nghiêu cười: "Rất đơn giản, không hoạt động là được."
"..."
Mắt Trần Oánh Oánh sắp trợn cả lên trời: "Tự nhiên chẳng biết hai đứa bay ai dị hợm hơn ai."
Còn bảy tám phút nữa mới vào tiết, bốn người họ lững thững trở về lớp, đột nhiên đang đi trên đường thì Chương Khả huých tay Tưởng Nghiêu, nhỏ giọng bảo: "Nhìn kìa, bốn đứa đằng trước là tứ đại hộ pháp đấy."
Tưởng Nghiêu nghe danh đã lâu bèn đánh mắt nhìn theo, trông thấy bốn người đi phía trước có cao có thấp, chênh lệch rất rõ ràng.
"Có một omega à? Tôi tưởng toàn alpha chứ."
Tứ đại hộ pháp là cán bộ học sinh phụ trách trực tiếp sự vụ trong trường, theo lý thì phải mạnh mới có thể khiến mọi người tin tưởng và nghe theo, thế mà đây lại có một omega, Tưởng Nghiêu rất bất ngờ.
"Cậu đừng xem thường omega tóc ngắn đó, lắm lúc còn ghê gớm hơn alpha, cậu ấy tên Đường Sa Sa, trưởng ban văn nghệ trường mình, là một cô nàng cực kỳ ngang ngược.
Ngày xưa Hàn Mộng cũng từng tranh cử vị trí này, suýt nữa là thắng nên cậu ấy luôn ngứa mắt Hàn Mộng, hay móc mỉa chửi Hàn Mộng ẻo lả."
"Không phải lớp trưởng lớp mình cũng toàn chửi Hàn Mộng ẻo lả hả?"
"Sao đánh đồng được! Lớp trưởng lớp mình là đùa! So với cô bạn kia thì đúng là dịu dàng đáng yêu hơn nhiều."
"Ố?" Tưởng Nghiêu thấy hơi hứng thú.
Nhóm họ cách ngày càng gần, nghe rõ nội dung nói chuyện của tứ đại hộ pháp:
"Chắc chắn thầy Trương muốn đè vụ này xuống nên mới nói vậy, phải làm yên lòng mọi người chứ mấy nay hoang mang quá mà."
"Chưa chắc, tôi cảm thấy omega đó nói dối, ai lại đi thừa nhận mình bị...!bị như thế bao giờ.
Thằng lưu manh sao có thể bị xước da đã bỏ chạy, chỉ có thẹn quá hóa giận thôi ok."
"Đúng, chắc chắn omega đó muốn bảo vệ thanh danh của mình.
Quá ích kỷ, thế này bọn mình làm sao bắt được thằng lưu manh? Về sau mọi người lại gặp nguy hiểm tương tự thì sao? Chẳng suy nghĩ cho bạn học gì cả."
"Đúng đấy, dù sao bất kể cậu ta hay thầy giáo nói thế nào thì mọi người đều biết có chuyện gì xảy ra rồi, cần thiết phải giấu không?"
"Hơn nữa bản thân cậu ta cũng có vấn đề cơ, tối muộn mà về nhà một mình? Vào tôi thì tôi chẳng dám, gọi phụ huynh tới đón khó thế sao?"
Lúc này Đường Sa Sa đứng ra khuyên giải: "Thôi, thầy Trương đã không muốn làm to chuyện thì bọn mình đừng thảo luận nữa, nói chung trong lòng mọi người đều rõ, đừng giao du với omega này, tránh cho bị người khác bàn tán."
"Không cần cậu nói, omega người khác từng chạm cho tôi tôi cũng không thèm..."
Bốn người này đổ mọi lỗi lầm lên đầu Dương Diệc Lạc.
Trần Oánh Oánh nghe mà ba máu sáu cơn, xắn tay áo nhảy xổ lên: "Tao đệt bọn đĩ chúng mày...!Ưm ưm!"
Hàn Mộng kịp thời bịt mồm em và kéo phắt em về: "Đừng chọc tụi nó, bà không có bằng chứng, gây gổ không ích gì cho bà hết."
Tưởng Nghiêu cũng kéo Chương Khả muốn xông lên chửi nhau: "Thích bị xử phạt phải không?"
Chương Khả đắn đo giây lát rồi lỡ mất thời cơ, trừng mắt nhìn bốn người kia đi xa.
Hàn Mộng buông tay, Trần Oánh Oánh bèn chửi đổng: "Các ông cứ nhìn bốn con đĩ đấy gièm pha Dương Diệc Lạc thế à? Có phải đàn ông không? Các ông sợ bị xử phạt chứ tôi không sợ, đừng cản bà đây!"
Chương Khả cũng hối hận: "Vừa nãy không nên nhát cáy, tức hết cả mình! Dương Diệc Lạc cóc thèm nói dối, bình thường tôi xin cậu ấy nói với giáo viên Toán là tôi nộp bài tập rồi mà cậu ấy không đồng ý bao giờ!"
Hàn Mộng: "Hai đứa bay bình tĩnh chút đi được không, thật ra...!tôi cũng đoán được dù Dương Diệc Lạc có giải thích thì vẫn bị người khác bàn tán.
Những chuyện thế này không giải thích rõ được, trừ khi..."
Trần Oánh Oánh vội hỏi: "Trừ khi làm sao?"
"Trừ khi...!thằng lưu manh kia đứng ra làm chứng chứng minh mình không làm gì Dương Diệc Lạc." Hàn Mộng nói: "Nhưng thế thì rất khó, các cậu nghĩ xem, một alpha bị một omega tay trói gà không chặt quẹt xước tay, đã vậy còn sợ phải bỏ chạy, chuyện mất mặt như thế sao có thể không ngại mà nói ra được?"
Chương Khả: "Thế bọn mình trói nó lại đe dọa!"
Hàn Mộng: "Mày xông vào trường người ta gây sự, hiệu trưởng trường mình lại không hiến tế mày để nhận lỗi à?"
Chương Khả: "Đệt, thế dựa vào đâu mà thằng lưu manh đấy quấy rối omega trường mình mà không cần bị hiến tế?"
Tưởng Nghiêu: "Bởi vì nó có ô dù."
Hàn Mộng nhìn hắn: "Nói đúng trọng điểm rồi đấy."
Tưởng Nghiêu nhún vai.
Lớp 11 chuyển trường không phải việc dễ, chính hắn đã được cảm nhận sâu sắc.
Một là trường đã tuyển đủ chỉ tiêu vào lớp 10, may mắn mới có thể tranh thủ một suất.
Hai là phân nửa số học sinh chuyển trường đột ngột đều có chút vấn đề, trường học không muốn vơ mớ rắc rối này vào mình.
Lúc đầu chuyển trường hắn cũng cân nhắc rất lâu mới hạ quyết tâm.
Để không gây chú ý, hắn nhờ vả giáo viên trường cũ bịa một bảng điểm bình thường, lãnh đạo trường Trung học số 1 xem xong thì vốn định không nhận, sau đó bố hắn quyên góp cho trường mười triệu tệ, bấy giờ mới êm xuôi.
(≈34 tỷ đồng)
"Nếu không có người bảo vệ thì với tính Trương giáo chủ, chắc chắn đã dán ảnh thẻ của thằng lưu manh ở khắp trường để bọn mình đề phòng rồi.
Lần này lại giấu cả họ lẫn tên, chắc cú lãnh đạo trường đã dặn dò trước." Hàn Mộng nói.
"Lẽ nào chỉ có thể bắt Dương Diệc Lạc chịu thiệt thòi? Ấm ức vãi ra." Trần Oánh Oánh điên tiết, bỗng nhiên nảy ra một ý: "Chương Khả! Ông bảo có bạn ở Thự Quang đúng không? Kêu cậu ta nghe ngóng tin tức đi, nếu không thể đến trường tóm thằng kia thì bà đây chặn nó trên đường tan học!"
Chương Khả vỗ ngực: "Được! Để đó cho tôi, tối tôi hỏi luôn!"
Giờ tự học tối, anh em tốt của Chương Khả gửi ảnh của "anh Phi" sang, nói rằng mình đã bất chấp nguy hiểm tính mạng để chụp trộm nên nhất định đừng bán đứng cậu ta.
Chương Khả chuyển bức ảnh trong điện thoại mà mình lén mang đến vào máy tính rồi chiếu lên, cái mặt mâm của anh Phi lập tức chiếm hơn phân nửa màn hình.
Trần Oánh Oánh nhiệt tình thuyết minh: "Cả lớp ơi, đây là thằng lưu manh bắt nạt Dương Diệc Lạc lớp mình, nếu các cậu đi đường gặp nó thì đừng manh động, cứ gọi cho tôi trước, tôi sẽ lập tức phi đến tẩn cho nó một trận đến bố mẹ nó cũng không nhận ra."
Mấy bạn khác trong lớp cũng phụ họa: "Cho tôi theo nữa!"
"Lớp trưởng cứ ới trong lớp, các anh em chi viện cho cậu!"
"Thằng cặn bã nào đây, nhìn đúng chất lưu manh."
Doãn Triệt hiếm có hôm ngẩng đầu chung vui: "Mặt mũi cũng tạm."
Tưởng Nghiêu ngỡ ngàng: "Thế này mà cũng tạm? Tiêu chuẩn của cậu có thấp quá không?"
"Anh Phi" này không đến nỗi xấu, chỉ là hơi bụ bẫm phúc hậu, trông rất niềm nở, không dễ khiến người khác liên tưởng đến phường lưu manh, có lẽ cũng vì vậy nên mới nhiều lần trót lọt.
Nhưng bất kể ra sao thì ngoại hình này cũng kém xa "trùm trường Đông Thành" thật sự.
Tưởng Nghiêu tự cho là vậy.
"Cũng tạm mà." Ánh mắt Doãn Triệt dời sang bạn cùng bàn, không biết hắn đào đâu ra can đảm nói người ta xấu: "Ít nhất đẹp trai hơn cậu chứ?"
"...!Cái gì che hai mắt cậu vậy?"
"Kính với tóc mái của cậu đấy." Doãn Triệt nhìn chằm chằm hắn: "Mái dài cậu không ghét à? Sắp chắn hết mắt rồi."
"Cậu không hiểu, đây là trào lưu."
"Tôi thấy dị giống hai mươi năm trước." Doãn Triệt dòm hắn chăm chú hơn: "Có phải cậu đeo kính áp tròng màu không? Sao nhìn mắt hình như..."
Tưởng Nghiêu vội sán lại: "Dựa gần cho cậu chiêm ngưỡng vẻ đẹp trai sáng láng của anh nhé."
"...!Thần kinh." Doãn Triệt lùi lại không nhìn hắn nữa, chuyển đề tài: "Sao Chương Khả phải chiếu ảnh anh Phi? Xảy ra chuyện gì à?"
Tưởng Nghiêu tường thuật toàn bộ chuyện của tứ đại hộ pháp lúc ban ngày, cuối cùng nói: "Đúng là vụ việc chỉ vừa mới bắt đầu, tin đồn bịa đặt không biết còn lan truyền bao lâu...!Thỏ con cậu đỉnh đấy, liệu sự như thần, kẻ hèn này bái phục."
Doãn Triệt bình thản: "Tại cậu quá ngu."
"Tôi ngu tôi nhận, nhưng tôi rất tò mò, Trần Oánh Oánh không lường trước được là bình thường, cậu ấy thần kinh thô đến nỗi không giống omega, Hàn Mộng đoán được cũng rất bình thường, thằng đó không giống alpha tí nào, suy nghĩ khá tỉ mỉ.
Nhưng cậu và Chương Khả đều là beta, tại sao Chương Khả không đoán ra mà cậu lại có thể đoán chuẩn thế?"
"Cậu tạo ra omega với alpha chắc?"
"Hả?"
"Cậu có tư cách gì định nghĩa người khác có giống omega hay alpha không, cũng có tư cách gì quy định omega phải thế này alpha phải thế kia?"
Tưởng trai thẳng sững sờ, cảm giác tam quan của mình gặp đả kích: "Ồ...!Ể?"
"Mỗi người là một cá thể độc lập, không liên quan gì đến thuộc tính, dù tôi là beta thì cũng có thể thông minh hơn alpha các cậu và tinh tế hơn các omega khác, hiểu chưa?"
Tưởng Nghiêu nghiền ngẫm lời cậu: "Vừa nãy tôi không hạ thấp cậu, nhưng cậu nói cũng rất có lý, tôi lớn chừng này mà lần đầu được nghe, hiểu rồi."
Doãn Triệt: "Trẻ nhỏ dễ dạy."
Tưởng Nghiêu: "Nhưng tìm người yêu thì tôi vẫn chọn omega dịu dàng nghe lời ngoan ngoãn xinh xắn có thể sinh con."
Doãn Triệt: "..."
Tên alpha trai thẳng hết thuốc chữa.
"Cậu thích tìm ai thì tìm, liên quan khỉ gì đến tôi.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...