Kỳ Huyên cười cười, nhéo nhéo hai má của Yến Quy, “Đừng tức giận, những người này không đáng để ngươi để hại thân mình, lại nói chẳng lẽ ngươi không tin ta?”
“Ta đương nhiên tin tưởng ngươi.” Yến Quy nhanh chóng nói, năng lực của Kỳ Huyên y đương nhiên biết, nếu đối phương đã để mặc cho người ta đi cứu Thư Thụy, thì chắc chắn đã lo vạn sự chu toàn rồi.
Chỉ là lý trí nói thế, nhưng trong tâm vẫn không thể ngừng lo lắng, chưa nói Kỳ Huyên là quân là vương của y, giờ còn là người yêu bên cạnh y, làm sao Yến Quy bình tĩnh cho được.
Kỳ Huyên thấy Yến Quy thay hắn bất bình, trong lòng hưởng thụ không thôi, nếu không phải thái tử còn nhỏ, hắn thật muốn ném hết lại cho đám người Chúc Cẩm Phồn, mang Yến Quy dạo chơi tứ hải.
Tuy rằng bây giờ còn chưa thật sự buông tha được hết mọi chuyện, Kỳ Huyên vẫn không ngại ở bên ngoài lâu một chút, dù sao thì hắn cũng đã an bài hết thảy mọi chuyện rồi, chỉ còn chờ đại ngư phía sau màn nữa mà thôi.
Bởi vậy Kỳ Huyên mang Yến Quy theo, dựa theo hành trình ban đầu đi đến Thư thành. Lúc Thư Tử Kỳ thu được tin tức, đã sớm cho người chờ ở cửa thành, nghên đón Kỳ Huyên vào thành.
Bởi vì Thư Tử Kỳ làm ồn ào như thế, mọi người mới biết, hóa ra bệ hạ đang đi đến Thư Thành.
Yến Quy có hơi lo lắng so với biểu hiện khoa trương của Kỳ Huyên, bất quá nhìn Kỳ Huyên cứ như đã định liệu hết mọi chuyện, y mới kiềm chế lo lắng của mình, tập tin tưởng Kỳ Huyên.
Đối với cảm xúc có chuyển biến của Yến Quy, Kỳ Huyên cũng có chú ý tới, càng cao hứng Yến Quy tín nhiệm hắn vô điều kiện như thế, hắn nắm tay đối phương, trong lòng tràn đầy cảm động.
Hai người đi đến chỗ ở Thư Tử Kỳ đã thay bọn họ chuẩn bị tốt, vẫy lui những người không liên quan, sau đó Kỳ Huyên mới thản nhiên mở miệng hỏi, “Tình huống như thế nào?”
“Hồi bệ hạ, trừ Hình bộ Thượng Thư, còn lại không ai có động tĩnh.” Thư Tử Kỳ cung kính đáp.
“Ân, tiếp tục theo dõi.” Kỳ Huyên phất phất tay, Thư Tử Kỳ liền thức thời lui xuống.
“Hình bộ Thượng Thư?” Yến Quy nhíu mày, có hơi bất ngờ, Hình bộ Thượng Thư thế nhưng có dị động.
“Hình bộ Thượng Thư tàng thật sự thâm, nếu không phải Ly vương có nhắc tới, ta cũng sẽ không biết.” Kỳ Huyên nhấc khóe miệng cười cười, trong mắt chỉ có một mảnh băng lãnh.
Yến Quy nâng tay lên đặt lên tay đối phương, ôn thanh nói: “Ngươi còn có ta.” Yến Quy sẽ không nói đạo lý lớn, cũng sẽ không nói lời hay, lại càng không biết an ủi người khác, y chỉ biết dâng ra chân tâm của mình mà thôi.
Kỳ Huyên trong lòng thở dài, ôm người vào trong lòng, hắn có tài đức gì, lại có thể có được tình yêu và sự tín nhiệm của Yến Quy, thậm chí còn để đối phương lấy mệnh ra bảo hộ mình…
Tin Kỳ Huyên đến Thư thành rất nhanh đã truyền ra ngoài, không bao lâu sau, Thư Tử Kỳ phát hiện, có rất nhiều người lén lút lẫn vào Thư thành, hiển nhiên là vì bệ hạ mà đến.
Thư Tử Kỳ lập tức tăng số người bảo hộ Kỳ Huyên, bất luận kẻ nào cũng không được tới gần, ngay cả một con ruồi cũng không bay vào được.
Đối với chuyện Thư Tử Kỳ dàn trận sẵn đón địch như thế, Yến Quy thực vừa lòng, Kỳ Huyên lại có chút oán hận, hắn mang theo Yến Quy xuất hành vốn là để dẫn đối phương đi xem chung quanh một chút.
Nay lại chỉ có thể chờ ở biệt trang, khiến hắn cảm thấy có chút phiền muộn, đối với người đứng phía sau vụ này cũng thầm ghi hận, nếu bắt được người thì nhất định phải áp dụng cực hình mới thôi.
Qua mấy ngày, Thư Tử Kỳ đến báo, Ngự Sử đại phu hặc tấu Hình bộ Thượng Thư, bày ra rất nhiều tội trạng, tả tướng đại nhân đã sai người bắt Hình bộ Thượng Thư, giam giữ trong đại lao thẩm tra.
Đối với chuyện Hình bộ Thượng Thư đột nhiên bị bỏ tù, triều dã rung chuyển, rất nhiều đại thần thấy rất khó tin, Hình bộ Thượng Thư thoạt nhìn cương trực công chính ngay thẳng lại thông đồng với địch bán nước.
Nhưng thư tín thông đồng với địch là từ phủ của Hình bộ Thượng Thư, chữ viết cũng đã được chứng thực là của Hình bộ Thượng Thư, hơn nữa trước đó không lâu Thư Thụy còn được người khác cứu đi, mà bây giờ lại được tìm thấy trong phủ của Hình bộ Thượng Thư.
Kể từ đó, chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực, khiến các đại thần vốn còn thay Hình bộ Thượng Thư kêu oan giờ không dám mở miệng nữa, sợ bị hiểu lầm là cấu kết với Hình bộ Thượng Thư.
Hình bộ Thượng Thư đã bị bắt, Kỳ Huyên cũng muốn khởi hành trở về vương thành.
“Đại ngư phía sau màn đại ngư chính là hắn?” Yến Quy cau mày, mở miệng hỏi.
“Ân.” Kỳ Huyên cười cười gật đầu, Yến Quy trong lòng lại có chút nghi hoặc, y có cảm giác chuyện này có chút kỳ quái, nội chuyện giấu Thư Thụy ở quý phủ đã khiến người khác thấy không thích hợp rồi.
“Hắn vì sao phải giấu Thư Thụy trong phủ?” Yến Quy không nghĩ ra, dứt khoát trực tiếp mở miệng hỏi.
“Ngươi cho rằng, hắn đưa đối phương đi xa thì mới an toàn sao?” Kỳ Huyên không đáp mà hỏi lại, Yến Quy nghĩ nghĩ, gật gật đầu, “Nếu muốn cứu người, chí ít phải đưa đối phương ra khỏi vương thành, bằng không sớm muộn gì cũng sẽ bị lục soát.”
“Nếu Phàn Quý không đứng ra hặc tấu Hình bộ Thượng Thư, ai lại nghĩ được hắn chứa chấp phạm nhân trong phủ chứ?” Kỳ Huyên thản nhiên nói, Yến Quy sửng sốt, nhất thời lý giải ý tứ của Kỳ Huyên.
Hình bộ Thượng Thư vốn là chưởng quản Hình bộ, nếu không phải biết hắn thông đồng với địch phản quốc, ai sẽ liên tưởng hắn và phạm nhân cùng một giuộc, Hình bộ Thượng Thư lợi dụng vào quan niệm chủ quan này, chọn nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất, giấu Thư Thụy trong phủ mình.
Chỉ là hắn không nghĩ tới, Phàn Quý thế nhưng có biện pháp, bày ra chứng cứ hắn thông đồng với địch, mới khiến cho hành tung của Thư Thụy sáng tỏ, kể từ đó, tội đã rõ không thể chối.
******
Kỳ Huyên mang theo Yến Quy trở lại Vương Thành, buổi chiều hôm đó triệu tập tả tướng, thái úy cùng Ngự Sử đại phu, bốn người trong Ngự Thư Phòng trao đổi một buổi chiều, thẳng đến đêm tối vẫn chưa dứt.
Yến Quy chưa cùng Kỳ Huyên tiến cung, vì tránh tai mắt người khác, y về Yến phủ trước, sau đó mới theo mật đạo tiến vào Ngự Thư Phòng, bất quá y chỉ chờ ở nội thất, không đi ra ngoài.
Y cầm một quyển sách, ngồi trên tháp, nghiêng tai lắng nghe đám người Kỳ Huyên bàn chuyện, từ đó biết được, Hình bộ Thượng Thư cấu kết với không ít người, chẳng qua muốn đào ra toàn bộ, còn cần chút thời gian.
Ngón tay Kỳ Huyên khẽ gõ mặt bàn, thản nhiên nói: “Nhanh chóng điều tra xem còn ai có liên quan, lần này trẫm muốn nhổ tận gốc toàn bộ đám sâu mọt này.”
“Vâng, vi thần tuân chỉ.” Đám Chúc Cẩm Phồn quỳ xuống đáp, Kỳ Huyên xoa xoa thái dương, mở miệng nói: “Phàn Quý lưu lại, còn lại quỳ an đi.”
Chúc Cẩm Phồn cùng Nhiễm Quân Dung nhìn nhau, sau khi quỳ an thì cung kính rời khỏi Ngự Thư Phòng.
“Phàn Quý, Trảm Liêm có tin tức gì không?” Kỳ Huyên mở miệng hỏi.
“Hồi bệ hạ, Ly vương vẫn còn ở trong hoàng cung Ly quốc.” Phàn Quý cung kính đáp, Kỳ Huyên gật gật đầu, trầm ngâm một lúc mới mở miệng nói: “Ngày mai bảo Trảm Liêm tiến cung một chuyến.”
“Vâng, vi thần tuân chỉ.” Phàn Quý cung kính ứng hạ, sau đó cũng quỳ an.
Lúc này Yến Quy từ trong thất đi ra, đi đến phía sau Kỳ Huyên, thay hắn ấn xoa hai bên thái dương, giúp đối phương thư giãn.
“Lai lịch Trảm Liêm đến cùng ra sao?” Yến Quy mở miệng hỏi.
“Trảm Liêm nguyên bản là người của Ly vương.” Kỳ Huyên thả lỏng thân thể, tựa lưng vào ghế ngồi, hưởng thụ ôn nhu từ Yến Quy.
“Ly vương?” Yến Quy thực kinh ngạc, không hề nghĩ đến Trảm Liêm thế nhưng lại là người của Ly vương, dừng một chút, có chút khó hiểu hỏi: “Trước kia vì sao Trảm Liêm lại giúp người trừ bỏ Kỳ Thắng?”
“Đối với Ly vương mà nói, đây hết thảy chỉ là trò chơi giải trí thôi.” Kỳ Huyên nhắm mắt lại, chậm rãi nói, hắn hiểu Ly vương, Ly vương một thân thông minh cơ trí, lại tâm tính đạm bạc, không để bụng nhiều chuyện.
Với hắn mà nói, các quốc gia chinh chiến nhau chỉ là một ván cờ, hắn nhìn bên này vui mắt thì nhúng tay buông một quân cờ viện trợ, nhìn bên kia không vừa mắt thì ra tay can thiệp.
Mà Trảm Liêm chính là quân cờ của hắn.
Nguyên bản hắn đối với chuyện tình của Đại Kỳ vương triều không có hứng thú, nhưng sau khi Kỳ Huyên trùng sinh, biểu hiện tài năng như thế làm hắn chú ý.
Hơn nữa đối phương lại chủ động liên hệ với mình, còn biết được hắn cùng Ly Phi có khúc mắc, điều này làm cho Ly vương càng có hứng thú với Kỳ Huyên, cho nên hắn phái Trảm Liêm đến Đại Kỳ vương triều, không nghĩ tới lại ngẫu nhiên có sai sót, Trảm Liêm gặp được Phàn Quý.
Sau đó hắn lợi dùng Trảm Liêm, bắt đầu quan sát biến hóa ở Đại Kỳ vương triều, biết được dị động của Kỳ Thắng thì có ý định muốn giúp đối phương một tay, nhưng cũng muốn nhìn xem vị vua Kỳ Huyên này sẽ ứng đối như thế nào.
Không quan tâm mình vốn có hiệp nghị hợp tác với đối phương, hắn cứ thế mà gây khó dễ cho Kỳ Huyên, đối với chuyện Ly vương âm thầm động tay động chân, Kỳ Huyên cũng có phát hiện, duy nhất chỉ không phát hiện ra Trảm Liêm.
Hắn thật sự không nghĩ tới, sau khi Ly vương đã chịu hợp tác với hắn, người ta vẫn phái tử sĩ đến Đại Kỳ vương triều, không chỉ như thế còn thiếu chút nữa làm đảo loạn hết kế hoạch của hắn, thật sự là khiến hắn dở khóc dở cười.
Yến Quy biết được lai lịch của Trảm Liêm cũng trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng thở dài một hơi, cảm khái nói: “Nếu ly vương thật sự có tâm tranh chấp, người này sẽ là đối thủ cực kỳ khó chơi.”
Kỳ Huyên gật gật đầu, đối với chuyện này hắn cũng đồng cảm, cho nên lúc trước vừa tỉnh không được bao lâu thì nhanh chóng liên hệ với đối phương, muốn kéo đối phương lên thuyền của mình.
Mỗi việc Ly vương động vài cái dưới đáy thuyền thôi thì thuyền sẽ không đứng yên được nữa, hơn nữa giao tình của mình và Ly Phi trước mắt vẫn xem như là còn trong khống chế.
Nói đến Ly Phi, Kỳ Huyên nhớ tới chuyện Ly vương muốn lập hậu, hắn nhíu nhíu mày, mở miệng gọi: “Ẩn nhất.” Ẩn nhất lập tức phi thân xuống, cung kính quỳ gối trước mặt.
“Ly Phi có tryền tin tức gì đến không?” Kỳ Huyên hỏi, Ẩn nhất cung kính đáp: “Hồi bệ hạ, không có ạ.”
Kỳ Huyên phất phất tay, Ẩn nhất lại chạy đi ẩn nấp, Yến Quy đến ngồi cạnh Kỳ Huyên, mở miệng khuyên nhủ: “Đừng quá lo lắng, Ly vương sẽ không gây khó xử cho hắn.”
“Ta lo lắng hắn khó xử chính mình.” Kỳ Huyên thở dài một hơi, Ly Phi tính tình rất kiên cường, nếu Ly vương nhất quyết muốn bức bách hắn, chắc chắn phản tác dụng.
Nói xong, Kỳ Huyên cũng không nói gì nữa, Yến Quy bồi bên người hắn, cũng không mở miệng, Ngự Thư Phòng lâm vào trầm mặc, qua hồi lâu, mới nghe Kỳ Huyên mở miệng, “Không nghĩ đến chuyện phiền lòng nữa, ngươi còn chưa dùng bữa, đi ăn với ta đi.”
Yến Quy gật gật đầu, Kỳ Huyên lập tức truyền lệnh, sau đó lôi kéo Yến Quy dùng bữa.
Trong ngự thư phòng đều là tâm phúc của Kỳ Huyên, đối với quan hệ giữa Kỳ Huyên cùng Yến Quy, chắc chắn đã biết rõ, chỉ là mọi người đều tự giác cúi đầu, mắt xem mũi mũi xem tâm, như là không thấy hành động dính lấy hau của bệ hạ và Yến Hành vương.
Dùng xong bữa, Kỳ Huyên lại lôi kéo Yến Quy đi tắm, bể tắm của đế vương dùng thật sự rộng rãi, trêm mặt nước phủ một tần sương mỏng, tăng thêm vài phần ám muội.
Đây không phải lần đầu tiên Yến Quy cùng tắm với Kỳ Huyên, nhưng lần nào cũng khẩn trương, nhìn Kỳ Huyên tháo thắt lưng trước mắt mình, tay chân y không biết nên để đâu mới được.
Kỳ Huyên biết Yến Quy da mặt mỏng, không trêu đùa y, mà đi luôn vào nước sau khi cởi xong áo, nhìn Yến Quy còn đứng bên bồn tắm, hắn thấp giọng cười cười, “Xuống đây.”
Mặt Yến Quy đỏ rực, nhanh chóng cởi quần áo, sau đó hít một hơi rồi nhảy xuống nước, ai ngờ vừa mới xuống nước đã bị Kỳ Huyên kéo qua, sau đó đôi môi bị bắt lấy.
Kỳ Huyên đặt y dựa vào cạnh ao, cả người dán trên người y, hạ thân còn ái muội cọ xát, hai tay Yến Quy khoát lên vai Kỳ Huyên, trên mặt đỏ hồng, thân mình cũng nổi lên một màu hồng nhạt.
Nhìn Yến Quy ngon miệng như thế, Kỳ Huyên nheo mắt, chỉ cảm thấy tình yêu trong lòng ngày càng mãnh liệt, cơ hồ bao phủ lấy mình, hắn chưa từng nghĩ, bản thân cứ tưởng rằng cảm tình đã không cằn, sẽ vì Yến Quy mà lại nóng lên như thế.
Vốn ban đầu chỉ mang tâm tư lợi dụng Yến Quy, nhưng ở chung một thời gian, bất tri bất giác, Yến Quy chữa lành miệng vết thương của hắn, khiến vết thương vì phản bội mà khắc thật sâu cứ thế chậm rãi lành lại.
Hồi tưởng lại những năm gần đây, Yến Quy chiếm cứ gần hết hồi ức của hắn, cũng chiếm cứ vị trí quan trọng nhất trong lòng hắn, ký ức đời trước đã có chút xa xôi, ngay cả khuôn mặt của Phàn Trọng hay Điệp phi đều đã trở nên mơ hồ.
Thay vào đó, là khuôn mặt của Yến Quy, còn có đôi mắt đầy thâm tình của Yến Quy.
Kỳ Huyên đè lên Yến Quy, giữ chặt người hôn lấy hôn để, trong lòng không chỉ một lần cảm tạ ông trời, khiến hắn có thể có cơ hội lần nữa, chỉ có thể là nhờ có ông trời.
Yến Quy cảm giác được động tác đầy trân trọng của Kỳ Huyên, trong lòng càng phát ra mềm mại, yêu Kỳ Huyên, y chưa từng hối hận, không quan tâm đối phương ngay từ đầu tiếp cận mình, chỉ là vì lợi dụng.
Nhớ tới lúc trước Kỳ Huyên “không hiểu thích” là gì, đến bây giờ, Yến Quy trải qua tất cả, lại không cảm thấy chua xót lắm, bởi vì Kỳ Huyên ngay từ đầu vẫn luôn trân trọng y như thế.
Vì Kỳ Huyên ôm chặt Yến Quy, cả người tựa sát vào nhau, Kỳ Huyên tách hai chân đối phương, ôn nhu khai thác, hai thân thể đã rất quen thuộc lẫn nhau, từ khi tiến vào đến lúc chấm dứt, vẫn vô cùng phù hợp, vô cùng ăn ý.
Mặt nước không ngừng đung đưa, bóng người dưới ao thấp thoáng phập phồng, cùng với thanh âm gợn sóng dội lại, quanh quẩn bên tai, càng kích thích khiến hai mắt Kỳ Huyên đỏ lên.
Hắn muốn viễn viễn cảm nhận cảm giác bên trong Yến Quy, hắn hận không thể vĩnh viễn chôn mình ở đây, trong lòng bừng lên tình yêu, khiến hắn nhu cầu cấp bách muốn phát tiết, hắn cắn răng không ngừng tìm lấy.
Yến Quy cảm nhận được mong muốn của hắn, dịu ngoan triển khai thân mình, tùy ý hắn công thành đoạt đất, Kỳ Huyên là trời của y, là vương của y, những gì Kỳ Huyên muốn, y sẽ dùng hai tay dâng lên.
Cảm giác được nhu thuận của đối phương, lòng Kỳ Huyên mềm xuống, hắn chậm tốc độ lại, động tác trở nên ôn nhu, hai người ở trong bể tắm triền miên hồi lâu, thằng đến khi Yến Quy mệt quá ngủ thiếp đi, mới được Kỳ Huyên ôm ra khỏi ao.
Kỳ Huyên giúp đối phương lau khô thân mình, đặt đối phương trên giường, sau đó mới xử lý mình cho tốt, rồi ôm đối phương lên giường, thỏa mãn thở ra một tiếng, nhắm mắt lại nặng nề ngủ.
Sớm hôm sau, Tiểu Tứ nhẹ giọng gọi Kỳ Huyên tỉnh lại, mang theo nội thị thay quần áo cho Kỳ Huyên, nội thị đã qua huấn luyện không phát ra tiếng động mà hầu hạ Kỳ Huyên, sau đó lại vô thanh lui ra ngoài.
Kỳ Huyên nhìn Yến Quy còn đang ngủ say, nhẹ nhàng in lên trên mặt đối phương mộ nụ hôn, sau đó rời khỏi ngự thư phòng.
Kỳ Huyên trở về trong bí mật, nên rất nhiều đại thần không biết bệ hạ đã trở lại, bởi vậy lúc lâm triều nhìn thấy bệ hạ thì đã khiến rất nhiều người không nhịn được kinh ngạc.
Kỳ Huyên thu hết thần sắc của mọi người vào đáy mắt, không để lộ biểu tình gì, đợi đến khi lâm triều xong, khi trở lại ngự thư phòng, Trảm Liêm đã chờ ở bên trong.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...