Đế Vương Vạn Giới

Trong một tháng, lộ trình đi lại được Lam Thiên Tình chỉ dẫn nên vô cùng thuận lợi, thế nhưng yên bình rồi cũng có lúc bị phá. Nơi đây là một đòng bằng rộng lớn, muốn đi xuyên thế giới tất yếu phải đi qua nơi này. Tuy nhiên ở đây lại có một môn phái hoành hành tên là Ma Cực Môn, tuy nói là môn phái to lớn đến nỗi tam tông nhị môn nhất cung ở nơi này phải kiêng kị ba phần, nhưng chúng không khác gì một bọn ác tặc.

Giết người, cướp của, gian dâm khi người không việc ác gì không làm. Đặc biệt là môn chủ Tào Diệp Kinh, nổi tiếng cực ác trong xã hội ngầm, đứng đầu bảng truy nã của Ngân Nguyệt Tinh Vực, thế nhưng tất cả cường giả đỉnh cấp của các thế giới khác cũng không làm gì được hắn, cùng lắm là lưỡng bại câu thương, đồng quy vu tận.

- Ê, nhìn Phiên Hồng kìa…

Phong Ngạo giật giật ống tay áo của hai nữ nhân, lúc này cả ba mới tập trung nhìn đến thân ảnh đang ngồi trước họ kia. Sau lưng Phiên Hồng lúc này là một mảnh quang mang màu trắng. còn có hư ảnh của một người đang thiền.

- Phật quang? Tên này lại tích đức như thế?

Tô Uyên xì một hơi dài mà nói, đúng lúc đó Phiên Hồng cũng ngoảnh lại, nở một nụ cười “thân thiện”:

- Ta muốn thay trời hành đạo, diệt trừ bọn ác tặc này…

Lam Thiên Tình lúc đầu còn có chút ngạc nhiên, nhưng nghe được câu nói của hắn cùng với điệu cười tà ma kia thì suýt bật cười, liền phất phất tay cho hắn đi, còn ra vẻ lạnh lùng:

- Xuy, đi đi, anh tích đức nhiều một tí để sau này con cháu chúng ta nó được nhờ..

Phong Ngạo và Tô Uyên nghe được thì cười đến lăn lộn. Còn Phiên Hồng thì xụ mặt mà nhảy xuống, trong bụng tích một bầu ác khí.


- Hừ hừ, chẳng qua là muốn đùa các ngươi tí chút, có gì mà phải đả kích ta đến như thế a?

Sau khi đáp đất một cách chật vật vì nhảy từ trên cao xuống, Phiên Hồng lầm bầm, rồi lại nhìn tòa tháp cao chót vót trước mặt đây. Tòa tháp này khoảng chừng trăm tầng, chín mươi chín tầng cuối còn có thể nhìn thấy, còn tầng cao nhất thì bị mây mù che đi, có dùng thần thức cũng không rà soát được cái gì

- Quy mô đấy, nhưng từ ngày mai, nó sẽ trở thành cát bụi thôi.

Phiên Hồng cười lạnh, ánh sáng màu đỏ trong con mắt càng lóe lên mãnh liệt. Cây quạt trong tay hắn phát sáng đỏ nhè nhẹ, còn thân ảnh Phiên Hồng thì nhanh như chớp mà giết hại đệ tử của Ma Cực Môn, nhanh đến nỗi bọn họ bị hút thành cái xác khô trước khi kịp trăn trối.

Diệt sạch sẽ đệ tử trông coi bên ngoài, Phiên Hồng nhìn tòa tháp cao này, trong lòng chỉ nghĩ đến hai chữ hủy diệt. Càng nghĩ nhiều, ý thức hắn càng trở nên mơ mơ hồ hồ, cuối cùng mất hẳn quyền kiểm soát ý thức, nhân cách khác lại trỗi dậy.

Đôi mắt màu đỏ tươi lóe lên ánh sáng đỏ, ấn ký móng vuốt trên tay hắn dần biến bàn tay trắng của hắn thành một cái móng vuốt hợp kim màu đỏ tươi vô cùng dữ tợn.

- Diệt Không Trảo!

Âm thanh băng lạnh chứa đầy sát khí vừa vang lên, năm dấu vết màu đen đã xuất hiện trên thân tháp, sau đó cả tòa tháp ầm ầm sụp đổ, một cột khói bụi trắng xóa xuất hiện trong tầm mắt mọi người.

Chờ đến khi khói bụi tan đi, cả tòa tháp cao vút đã trở thành phế tích, máu tươi từ những khe hở của đống gạch đá ào ào chảy ra ngoài, nhiều đến mức có thể làm được một cái huyết hồ.

Đứng trên đỉnh phế tích là hai người đàn ông một già một trẻ, ai ai cũng mang một bộ dạng hung thần ác sát. Người già thì mặc một bộ trường bào cổ xưa, còn người trẻ thì là một người tuổi tầm ba mươi, ăn mặc lòe loẹt, miệng đang ngậm một điếu thuốc mà nhả khói.

- Ngươi chính là tên phá rối sao?

Người đàn ông trẻ hỏi, vẻ mặt khinh thường nhìn Phiên Hồng như nhìn một con kiến hôi. Còn hắn thì ngưng trọng nhìn lão già, trực tiếp bỏ qua người trẻ kia, ngược lại lão già kia cũng có hứng thú nhìn hắn, vẻ mặt nghiền ngẫm.

- Ta hỏi ngươi đó, có nghe không thế?

Người trẻ lại hỏi lần nữa, vẻ mặt vẫn là một bộ khinh thường, nhưng Phiên Hồng vẫn tiếp tục làm lơ như chưa nghe thấy gì. Ngược lại, khóe miệng hắn treo một nụ cười tà, cước bộ như gió phóng nhanh đến lão già kia.

- Ha, tiểu tử có ý tứ!

Lão già cuối cùng cũng mở miệng tán thưởng, tuy nhiên dưới tốc độ nhanh như điện xẹt kia vẫn không động tí nào, chỉ chờ đến khi khoảng cách giữa hai người chỉ còn năm thước, một luồng chân khí cường đại như sóng thần quật bay Phiên Hồng ra xa, một ngụm máu tươi phun ra khỏi miệng.


- Thật sao?

Phiên Hồng khóe miệng lại càng kéo cong hơn, toàn thân bất chợt bộc phát ra hai luồng sức mạnh kinh khủng, mạnh đến kinh tâm động phách.

Và một kiện giáp màu đen, đôi cánh màu trắng lần nữa được huyễn hóa ra. Lúc này toàn thân Phiên Hồng không ngừng hấp thu sát khí từ bốn phương tám hướng, sức mạnh không ngừng gia tăng với tốc độ khủng khiếp.

Xẹt!

Chỉ trong chưa đầy cái nháy mắt, thân ảnh Phiên Hồng đã đứng trên đầu lão già kia, bàn tay hướng đến thiên linh cái của lão mà bóp chặt, thế nhưng lại chỉ chụp vào hư không.

- Tàn ảnh?

Nhẹ nhàng tung một cước ra sau, nhưng lại lần nữa đá trúng tàn ảnh khiến Phiên Hồng có chút bực bội. Còn lão già kia thì lần nữa đứng ở chỗ khác, nhìn Phiên Hồng có chút kỳ lạ.

- Thần Ma Huyễn Ảnh, Tăng!

Phiên Hồng kết thủ ấn kỳ lạ, trong đôi mắt đỏ lóe lên ánh sáng đậm đặc sát khí, lần này phạm vi thu hút sát khí còn xa và hút nhanh hơn, kiện giáp đen lúc đầu còn có chút mờ ảo lúc này đã đậm lên nhiều, đôi cánh trắng sau lưng không phải một đôi, mà là hai.

- Xem lần này ngươi như thế nào!

Phiên Hồng khó khăn cười âm tà, thân ảnh lập tức biến mất, khi xuất hiện thì đã tung một quyền vào bụng của lão già kia, tốc độ nhanh đến không tưởng. Lần này thì chắc chắn thân thể của lão bay lên trời cao, từng ngụm máu đen cấp tốc phun ra.


- Gia gia!

Người đàn ông trẻ lo lắng kêu lên, ánh mắt ác độc nhìn Phiên Hồng, nhưng khi hắn muốn tiến công thì âm thanh nhẹ nhàng của lão vang sau lưng hắn:

- Dừng lại, ta không sao. Ngươi cũng không phải đối thủ của nó, với lại tiểu tử này không phải là người ngươi có thể khi dễ như mấy tên tạp nham kia.

Lão già chậm chậm bước về phía hắn, khi Phiên Hồng lần nữa muốn tung một quyền nữa thì một luồng ánh sáng trắng bắn thẳng vào trán Phiên Hồng, động tác lập tức dừng lại.

Khi ý thức của hắn dần thanh tỉnh, Phiên Hồng nhìn toàn bộ thân thể, lập tức trừng mắt ngạc nhiên:

- Đây…đây là cái quái gì?

Nhưng làm hắn ngạc nhiên hơn nữa là trước mặt xuất hiện một lão nhân cấp bậc Nhị Tinh Thần, thế mà lại đang quỳ trước mặt hắn kêu chủ tử!

- Này này, đứng lên, có gì từ từ nói…

Phiên Hồng lập tức đỡ lão nhân này dậy, trong đầu chẳng biết đang bị loạn bao nhiêu. Trước kia là Tần Vũ đột nhiên đổi thái độ, lần này là lão nhân thần bí thực lực ngang Nhị Tinh Thần cường giả đỉnh phong!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui