Lưu Kim hài lòng gật đầu, thoáng trông cái kia tay trái cũng đã được Sue đem Không Gian Chi Hoả hồi phục, chỉ là, sắc mặt nàng đồng dạng có chút tiều tuỵ.
“ Ngươi làm sao vậy ??”
“À, ừm, không có gì đâu.” Sue giật mình, bối rối đáp.
Lưu Kim nhíu mày, tiến đến sát cạnh nàng, đưa tay tóm lấy vai nàng, lay nhẹ, nói:
“ Làm sao thì phải nói, ta dù không đeo Tâm Thức Khuyên Tai này cũng có thể nhận ra, đừng cố quá, giờ phút này, ta không muốn mất bất kì ai…”
Sue mặt đỏ lên, ngước đầu, nhìn thẳng vào mắt hắn mà đáp:
“ Ta cảm thấy hơi choáng váng thôi, ngươi không cần phải lo đâu…”
“ Thiếu Huyết Kim trong máu.” Lưu Kim trực tiếp ngắt lời.
Hắn khi nãy đặt tay ở động mạch cổ Sue, phát hiện mạch đập có chút suy nhược, nhanh chóng chuẩn đoán.
Lưu Kim lấy ra một lọ bột trong suốt, khúc xạ li ti đẹp đến ngất ngây, tuy số lượng là không nhiều, nhưng, vẫn là một khối rất lớn tài sản.
Từng đó Hỗn Kim, một phi cơ cũng có thể đổi.
Hắn thoáng liếc Sue, bỗng dưng dự đoán được điều gì, liền nói:
“ Nhắm mắt vào…”
“ !?!?” Sue trên mặt lộ ra một vẻ nghi ngờ.
“ Yên tâm, phép màu luôn tới khi ngươi nhắm mắt…” Hắn dỗ dành.
Nàng trong đầu nhảy loạn hàng trăm ý nghĩ, tim bất giác cũng đập đến loạn lên.
Hắn định làm gì ?!?
Lẽ nào là…
Không !!
Giữa thanh thiên bạch nhật, đằng sau còn vô số người, chưa kể mấy vị tỉ tỉ, hắn sao có thể làm vậy !!
Nhưng…
Nhỡ là mình chiếm được sủng ái cao hơn sao…
Nếu thật thì sao ?!
Hắn sẽ…cướp đi nụ hôn đầu của mình sao…
Sue dường như lịm đi, Lưu Kim trông thấy hai mắt nàng sụp xuống, mí mắt liên hồi giật giật liền cũng nhíu mày, khó hiểu.
Hắn nghĩ nàng sẽ từ chối hấp thụ Hỗn Kim vì tiếc tiền, bởi vậy mới bảo nàng nhắm mắt.
Cớ sao lại có cái biểu cảm như tại khuê phòng bàn luận này ??
“ Làm thôi.” Hắn nói khẽ.
Sue nghe thấy, nội tâm như nhảy lên, cảm giác nghẹn ở cổ một khối lớn ngại ngùng.
Nhưng…kệ !!
“Ực !!” Hắn dốc vào miệng nàng chỗ kia Hỗn Kim.
“ Màu đỏ máu !!” Lưu Kim bắt đầu gợi hình.
Tâm trí Sue tiếp nhận ba chữ ấy, liền vô cùng vô tận ý tưởng, sắc mặt lộ rõ một vẻ ửng hồng, đủ rõ đấy là một cái có giới hạn độ tuổi suy nghĩ.
Không biết qua bao lâu, Sue mở mắt.
Nàng thấy khung cảnh xung quanh vẫn như vậy, cơn choáng cũng đã qua đi.
Lưu Kim vẫn chăm chú một mực nhìn nàng.
Không có gì ư ??
Vậy bản tiểu thư hố rồi ??
Hố to rồi !!
Sue thoáng cảm nhận, trong miệng hoàn toàn không có bất kì cái gì khác lạ cảm giác, mặt đỏ lại càng thêm đỏ, trực tiếp vận Không Gian Chi Hoả phóng lên không trung, tìm một nơi yên tĩnh để định thần.
“ Ta làm gì sai hả ??” Lưu Kim cười khổ.
“ Doạ người !!” Linh Linh vỗ mạnh vào vai hắn.
Nam nhân chung quy vẫn là nam nhân, nào có hiểu nội tâm Kiều muội qua mấy giây ngắn ngủi vừa rồi suy diễn những gì.
“ Đã bắt được liên lạc với đội B !!”
“ Nối máy !!” Lưu Kim đáp.
Nhanh nhanh vài cái động tác, bên kia vang lên từng hồi tiếng gió rít.
“ Tỉ phu, huynh đấy à !!” Tiếng Dương Túc vang lên.
“ Anh Túc, thế nào rồi ??”
“ Vắng lặng, khắp tầm nhìn không có lấy một căn nhà, đêm nay bọn ta ngủ ngoài trời, nhưng, có Tốc Nhung Lang to lớn này làm giường, chắc cũng không đến nỗi lạnh !!”
“ Vào vấn đề đi, mọi thứ có đúng theo suy đoán không ??”
“ Có, quả thực có rất nhiều xa lộ kéo từ đó ra, đường mòn cùng hầm hào cũng nhiều đến không đếm xuể, bọn ta chặn gần hết rồi, sẽ chỉ còn một con đường độc đạo thôi !!”
“ Tốt, chắc sắp mất sóng, cũng sẽ không bàn tính được thêm.” Lưu Kim gật gù hài lòng.
“ Đúng đó tỉ phu, kế hoạch trôi chảy, huynh cũng không nôn nóng được, chung quy rảnh, hay tối nay xé mạng nhện ta tỉ tỉ đi !!” Dương Túc trào phúng, cười rung điện thoại.
Lưu Kim đỏ mặt, đưa mắt lên nhìn một đám người xung quanh, nhất thời muốn lao qua đường điện thoại mà tiễn Anh Túc tiểu tử này một đoạn Hoàng Tuyền.
“ Thành chủ, ngươi có khúc mắc gì về sinh lý, cứ tìm ta, ở Làng Võ ba đời nhà ta chữa yếu sinh lý, đảm bảo bổ thận tráng dương…” Một cường giả Làng Võ lấm lét nói.
Lưu Kim nuốt một ngụm nước bọt, hoàn toàn cứng họng, không biết đáp ra sao.
“ Đ-Đi thôi, tóm mấy tên dưới kia vào thành, bọn chúng mới hôn mê, chưa chết đâu, tạm thời để cho ăn cho uống hai ngày, liền bắt đi khổ sai !!” Hắn đánh trống lảng.
Mọi người nhướng mày, tản cả ra xa, trong lòng để lại một điểm suy ngẫm…liệu thành chủ có bị bệnh kín hay không ??
………
Trời đêm thanh vắng, Lưu Kim vẫn ngồi trên toà thị chính gác mái, chăm chú nhìn về phía xa.
“ Vẫn còn suy tư sao ??” Linh Linh trèo lên, hỏi.
Hắn ngửa người, nói:
“ Linh tỉ, kì thực ta đang có một kế hoạch nhỏ, ngươi nghe xem có hay không thành !!”
“ Ừm, ta cũng vừa suy ra được nước đi tiếp đến của Phong Thục Cơ, nhân đây cùng bàn tính liền tốt.” Nàng hồi đáp.
Lưu Kim nhìn áo mỏng manh Linh Linh bước đến ngồi cạnh hắn, tự nhiên muốn vấn.
Hắn bây giờ đã trưởng thành đến vậy rồi sao ??
Nhẽ nào, tiểu tử háo sắc trời sinh ngày đó đã không còn, đã triệt để không màng ??
Đành vậy, vương, đâu phải tầm thường liền làm được.
Lưu Kim quay sang nhìn nàng, nói:
“ Ta khi nãy xuất trận, khẳng định ấn tượng khắc sâu đến vô cùng sâu vào đầu bọn hắn, bây giờ có thể lợi dụng điều đó.
Bẫy mai phục, đánh hoả công để chặn.
Ta sẽ mặc chiến bào như cũ, lao ra, đánh thốc vào trại địch, sau đó vờ thua mà rút, chúng tất được thế mà đuổi theo, sau đó dụ chúng vào bẫy, cô lập lại, như vậy có thể để đói mấy ngày, tất cả đều suy nhược, một tay tóm hết làm tù binh !!”
“ Ừm, xác thực có lý, Nhật Kinh Nghiệt Thể theo ta thấy là một đống thịt não tàn, hắn cay cú, tất đuổi theo, chỉ sợ bên kia Phong Thục Cơ còn gàn.” Linh Linh ngay lập tức phán.
“ Ày, Linh tỉ, vẫn là nhờ ngươi sửa !” Lưu Kim cười, tựa như đã tính cả rồi.
“ Ta nghĩ Nhật Kinh Nghiệt Thể sẽ còn phải tĩnh dưỡng vài hôm mới đánh được, Phong Thục Cơ trong thời gian ấy chắc chắn sẽ cố dương oai hòng doạ ta sợ.
Nàng ta khả năng sẽ để kị binh, thiết giáp diễu võ một vòng, cô lập đường bộ tứ phía đến thành, cố ý bố trí một số cơ chế ẩn.
Chúng ta bây giờ sẽ chăm chú để ý, cố tình cho một nhóm cảm tử sập một loạt các bẫy, không chắc chết, nhưng, chắc chắn sẽ để cho bọn chúng kiêu ngạo.
Binh thư có dạy, kiêu vi tử, một khi bọn chúng thừa thắng mà chủ quan, kế hoạch vờ thua khích tướng của ngươi mới có thể thành công.
Cho dù Phong Thục Cơ có gàn, cũng không gàn nổi, khí thế quân chúng sẽ ngun ngút tận trời, sau đó bị chúng ta hung hăng đạp đổ, cho dù thánh thần hiển linh chúng cũng không dám như cũ tự tin !!”
Linh Linh tựa đầu vào vai hắn, lời nối lời, đạo nối đạo, chầm chậm giảng giải, để cho hắn hoàn toàn thông suốt.
“ Ngươi quả thực là giỏi đến yêu nghiệt…” Hắn cười.
“ Có phải sắc ta kém các nàng, ngươi chỉ một mực để ý ta tài ?” Linh Linh cố ý khi dễ.
“ Linh tỉ, ta muốn ăn trước kẻng…” Hắn gian xảo đáp.
“…” Linh Linh phụng má, trận này xác thực đã thua, cạn lời đối ứng.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...