Đế Vương Thiên Ái


Hạ Trầm Yên và Lục Thanh Huyền ở lại kinh thành khoảng một tháng, sau đó họ mang theo các loại vật phẩm mà người nhà đã chuẩn bị và hành trang đơn giản lần nữa tiếp tục cuộc hành trình.

Xe ngựa rời khỏi kinh thành, cơn gió thổi qua cành cây hoang vu, Hạ Trầm Yên ngồi trong xe ngựa đưa tay vén rèm lên và nói: “Cảm giác như gió đang hát vậy.”
“Có thật không? Có lẽ là do tâm tình của nàng rất tốt.” Lục Thanh Huyền nhẹ nhàng vuốt tóc nàng, để nàng tựa vào ngực mình.
Hạ Trầm Yên lắng nghe tiếng gió hát và nghe tiếng chàng thì thầm: “Thật tốt quá, ta vẫn luôn ở bên cạnh nàng.”
Nàng quay đầu lại ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt trên cơ thể chàng, nàng không thể không nói lời cảm ơn một lần nữa, cảm ơn chàng đã buông bỏ quyền thế cùng nàng chu du tứ hải.

Nàng biết trong mắt chàng quyền thế là thứ dễ dàng nắm lòng bàn tay nhưng nàng mới là người quý giá nhất.
“Không cần cảm ơn.” Lục Thanh Huyền cúi đầu nhìn nàng, “Lần này nàng muốn đi nơi nào?”
Hạ Trầm Yên nhớ lại bản đồ sau đó nàng chỉ về một hướng, Lục Thanh Huyền truyền đạt ý muốn của nàng, xe ngựa lăn bánh đi về phía trước, trên quyển nhật ký của nàng cũng có thêm hàng chữ mới.
Nàng đã dần dần học được tiếng địa phương của nhiều nơi, mặc dù đôi khi vẫn nghe không hiểu nhưng nàng đã có thể giao tiếp một cách đơn giản.

Một ngày nọ khi đang đi dạo trên đường phố ở Lĩnh Bắc, nàng có nhìn thấy mấy cái bát gỗ.
Người bán bát dạo cười nói: “Phu nhân có khí chất thật phi phàm, giống như một vị khách nhân mà tiểu nhân đã từng gặp vậy.”
Hạ Trầm Yên chỉ nghĩ rằng hắn đang nịnh hót nên không quan tâm, nàng chỉ tập trung xem bát, người bán hàng lễ phép nói: “Đây là bát Như ý Cát tường, đựng trà dầu rất tốt, bình thường chúng tôi đều dùng nó để ăn cơm.”
Hạ Trầm Yên nhìn thêm mấy lần, người bán hàng lại bày cho nàng xem khay gỗ, cốc gỗ,….

tươi cười giới thiệu: “Những thứ này có thể dùng chung với nhau.”
Lục Thanh Huyền thấy ánh mắt lưu luyến của nàng, hỏi: “Có thích không?”
“Thích ạ.”

Lục Thanh Huyền đã mua tất cả những thứ này, sau khi Hạ Trầm Yên dùng được mấy ngày, nàng nói: “Sau này chúng ta hãy sử dụng những đồ dùng bằng gỗ như thế này đi, chúng rất tiện lợi, ta cũng thích chúng nữa.”
Lục Thanh Huyền đồng ý, sai thị vệ cất hết những cái chậu và chén bát mà họ đã từng sử dụng đi.

Càng đi về phía tây những quận huyện dọc đường càng ít đi, hai bên đường phần lớn là đều là cánh đồng hoang vu rộng lớn.
Trên đường đi có bắt gặp những thứ gì mới lạ, nàng đều dừng lại để xem, thấy những món đó có thể mua thì chàng đều mua cho nàng.

Bọn họ lại mua thêm hai chiếc xe ngựa nữa để chứa những đồ lặt vặt mà nàng đã mua.
Có đôi khi Hạ Trầm Yên sẽ qua đêm trong quán trọ, có đôi khi thì qua đêm trên xe ngựa và trong lều.

Nàng rõ ràng chỉ lấy núi non làm gối, uống gió ăn sương nhưng lại càng ngày càng quen thuộc với loại cuộc sống sinh hoạt như thế này.

Nàng cảm thấy mình như một chú chim bay ra khỏi lồ ng, chưa bao giờ cảm thấy tự do bay cao như vậy.
“Mặt trời sắp lặn rồi, ta phải đi tưới cây đây.” Hạ Trầm Yên thuận miệng nói.
“Ta đi với nàng.” Chàng cầm bình tưới cây để thị vệ đổ nước vào.
Hoàng hôn rực sáng cả bầu trời, nước trong bình cũng đã đầy rồi, hai người cùng nhau vào xe ngựa tưới cây, trong xe ngựa nhỏ đã chất đầy hoa và cây cối.

Chàng cố gắng di chuyển cẩn thận để không làm gãy những loại trái cây và hoa dại mà nàng thích.
“Nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì đáy xe cũng sẽ ướt sũng.”
“Không sao đâu, đến lúc đó chúng ta sẽ để thợ thủ công đến sửa chữa.” Lục Thanh Huyền ôn hòa an ủi.
“Chắc chắn thợ thủ công sẽ cảm thấy chúng ta rất kỳ lạ.”

“Nàng không thích bị người khác nhìn với ánh mắt kỳ lạ à?”
“Việc đó không sao cả, nếu như ở cùng chàng ta lại cảm thấy rất thú vị.”
Hai người có thể tự trồng hoa quả của mình trên xe ngựa, ở trần thế tìm thấy nhau và ở bên nhau mãi mãi, cùng nhau sống một cuộc sống khác xa với truyền thống thế tục.
Nghĩ đến đây có cảm giác đặc biệt lãng mạn, Lục Thanh Huyền mỉm cười, chàng nói: “Ta cũng thích ở bên nàng và được người khác nhìn thấy.”
Thực ra ánh mắt của người ngoài đối với Lục Thanh Huyền chỉ là thứ yếu, quan trọng nhất chính là trong mắt người ngoài hai người đang ở bên nhau.

Họ cùng nhau nhìn ngắm bầu trời, nhìn ngắm những đám mây và những gì trên thiên hạ này, ngắm nhìn những người khác, ngắm thịnh thế thái bình và ngắm nhìn những hoa quả do Hạ Trầm Yên gieo trồng.
Ngày hôm sau khi mặt trời lên cao, Hạ Trầm Yên chỉ huy thị vệ bưng những chậu hoa quả đặt lên nóc xe ngựa phơi nắng.

Nhóm thị vệ dọn khá vất vả, thỉnh thoảng Hạ Trầm Yên sẽ căn chỉnh vị trí của mấy chậu cây, nàng rất ít khi làm những việc này, khi dọn chậu hoa nàng cũng đeo găng tay, sống lưng vẫn thẳng tắp, đây chính là thói quen lúc nhỏ của nàng.
Lục Thanh Huyền ở bên cạnh giơ một tay lên: “Thật ra nóc xe ngựa có thể tháo rời.”
“Được sao?”
Lục Thanh Huyền ngẩng đầu nhìn xe ngựa, lát sau chàng nói: “Được, bảo thị vệ làm thử xem.”
Hạ Trầm Yên đột nhiên cảm thấy tò mò, nàng bảo nhóm thị vệ tháo nó ra, ánh nắng trút xuống trông chiếc xe ngựa trở nên rất kỳ lạ, nàng không khỏi nhìn nó vài lần rồi nhìn sang Lục Thanh Huyền.
Chàng giải thích: “Bằng cách này thì ánh nắng sẽ tự chiếu xuống, nàng cũng không cần dọn chậu cây đi nữa.”
Hạ Trầm Yên: “……” Thì ra là như vậy hả?
Sao nàng cứ cảm thấy lối suy nghĩ này có chút kỳ lạ nhưng lại không nhớ nổi tại sao nó kỳ lạ như vậy, bởi vì Lục Thanh Huyền đang dịu dàng mỉm cười với nàng.
Nàng cảm thấy bản thân mình không phải bị mê hoặc đâu, mà là do những đám mây ở phía sau chàng rất đẹp và ánh nắng cũng vậy.


Tia nắng xuyên qua những đám mây bồng bềnh chiếu lên bóng dáng thẳng tắp của chàng, chàng mặc thường phục nhưng vẫn không thể làm lu mờ dáng người cao lớn và tướng mạo tuấn tú.
Hạ Trầm Yên thu hồi ánh mắt như không có chuyện gì, vì đã có thể giải quyết vấn đề nên nhóm thị vệ cũng rất vui vẻ nói: “Sáng kiến của công tử hay quá!”
Bọn họ tiếp tục đưa cỗ xe ngựa này đi lên phía trước, Hạ Trầm Yên ngồi trong xe ngựa nhìn những cánh đồng bát ngát xung quanh, Lục Thanh Huyền cũng ngồi xuống cạnh nàng.

Hai người ngồi gần nhau đến nỗi gió thổi ngược vào trong cũng không thể nào lọt qua khoảng cách giữa họ, Hạ Trầm Yên không nhìn chàng nhưng tầm mắt cua chàng vẫn lưu luyến trên người nàng.
“Trầm Yên, nơi đó có hoa dại kìa.”
Hạ Trầm Yên nhìn theo chàng, quả thật nhìn thấy một khóm hoa dại, nàng bảo đoàn xe dừng lại nhìn một lát rồi nói: “Đó là hoa mộ xuân, ta đã từng thấy nó trong một quyển sách y mà Phù Liễu đưa cho ta.”
“Phù Liễu?”
“Chính là Trang Mỹ Nhân lúc trước, mùng Một tháng Giêng chúng ta hồi cung cô ấy và Thuận phi trước đây có đến thăm ta, chàng còn nhớ không?”
“Nhớ.” Tin tức bọn họ hồi cung không phải mọi người đều biết, nhưng cho dù có giấu diếm thế nào cũng không thể tránh khỏi tai mắt của mọi người.

Hôm đó chàng cố ý đi cưỡi ngựa với Lục Nghi Hành—— Còn Lục Nghi An bận quá, không có thời gian rảnh rỗi.
Hạ Trầm Yên vừa quan sát hoa mộ xuân vừa hồi tưởng: “Cô ấy nghe nói ta đã gặp rất nhiều loại cây cối, rau quả không biết tên, nên cô ấy đã tặng quyển sách y đó cho ta.

Trong sách đó viết rằng hoa mộ xuân này có thể pha với trà…… Nó có tác dụng thanh lọc gan, cải thiện thị lực, giảm mệt mỏi và làm dịu cơn khát.”
“Thanh Huyền.” Nàng nhìn chàng.
“Có chuyện gì vậy?”
“Chàng có muốn uống trà hoa mộ xuân với ta không?”
Tâm trạng của nàng hình như rất tốt, Lục Thanh Huyền cũng vô thức mỉm cười theo, “Được.”
Thị vệ bắt đầu nhóm lửa trại, nấu nước sôi rồi lấy hoa mộ xuân pha trà, Hạ Trầm Yên ngồi trên trục xe ngựa thưởng thức trà mộ xuân, mặt trời lặng yên chiếu xuống mạ lên người họ.

Cầm chiếc cốc trên tay, nàng chăm chú nhìn mặt trời đỏ rực ở phía xa, đáy lòng vô cùng thoải mái và vui vẻ.
“Có muốn phơi khô không?” Lục Thanh Huyền hỏi.

Hạ Trầm Yên vừa uống một hớp trà nóng vừa nói: “Muốn.”
Chàng sai người đi lấy ô che nắng, ngón tay như trúc như ngọc kiên nhẫn cầm cán ô giúp nàng che đi ánh nắng chói chang.

Mặt trời di chuyển đến đâu, chàng cũng thận di chuyển góc ô đến đó để nàng luôn được che ở nơi râm mát.
Nhiều ngày sau đó, cuối cùng họ cũng đi qua một ngôi làng.

Ngôi làng này có dân cư thưa thớt, nhiều ngôi nhà đã đổ nát, có vẻ như đã lâu không có ai ở.
Thị vệ: “Không biết nước giếng ở đây có sạch không nữa, nô tài muốn mang theo một ít nước trên đường đi.”
Hạ Trầm Yên liền bảo đoàn xe dừng lại, nhóm thị vệ lập tức đi lấy nước, còn nàng thì đi dạo loanh quanh.

Đôi lúc nàng sẽ quan sát cảnh vật xung quanh, đôi lúc thì cúi đầu xác định cây cối.

“Thanh Huyền, đây chính là Bắc Sơn Lai.” Giọng nàng khẽ hướng lên cao.
“Ồ, Bắc Sơn Lai à, nàng định trồng nó trên xe ngựa hả?”
Hạ Trầm Yên lắc đầu, nàng lấy quyển nhật ký của mình ra ghi chép vài ghi chú.

Nàng thường xuyên làm điều này, thỉnh thoảng nàng sẽ cân nhắc từ ngữ một lát rồi mới viết, những lúc như vậy Lục Thanh Huyền sẽ không bao giờ làm phiền nàng.
Chỉ là chàng sẽ sai người đem ô đến để che nắng cho nàng, chàng không lo lắng về việc nàng bị đen đi thì không còn xinh đẹp nữa bởi vì trong mắt chàng nàng luôn luôn xinh đẹp, mà là sợ nàng bị cháy nắng sẽ khó chịu.
Một lúc sau Hạ Trầm Yên cất quyển nhật ký sau đó rẽ vào một ngôi nhà bị bỏ hoang, rồi nói với Lục Thanh Huyền: “Chúng ta vào đây xem trong ngôi làng này có gì khác không đi.”
Trong ngôi làng này vậy mà còn có một bà lão, bà lão đã lớn tuổi, hai tai hơi cụp lại, đôi mắt không nhìn thấy rõ, mãi cho đến khi Hạ Trầm Yên tới gần bà lão mới phản ứng lại.
Hạ Trầm Yên không đội mũ che mặt, bà lão nhìn thẳng vào khuôn mặt nàng, ngây người hồi lâu mới hỏi: “Cô có phải là Kiêm Gia không?”
Kiêm Gia, Hạ Kiêm Gia, cô mẫu thứ năm của Hạ Trầm Yên, nữ nhân từng được Tiên đế sủng ái nhất..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận