Ngọn nến nhẹ nhàng bập bùng, trong lò hương chỉ sót lại một làn hương thoang thoảng.
Lục Thanh Huyền không ngẩng đầu lên, chàng vừa đọc tấu chương vừa hỏi: “Buồn ngủ rồi sao?”
Hạ Trầm Yên nói: “Ừm.”
“Vậy nàng về trước đi, ta còn một vài tấu chương vẫn chưa xử lý xong.
Ban đêm sương dày, nhớ mặc thêm áo choàng vào, đừng để bị cảm.” Giọng Lục Thanh Huyền vô cùng ôn nhu, có lẽ do vừa rồi ho khan một tiếng nên thanh âm có chút khàn khàn.
Hạ Trầm Yên không nói chuyện, chỉ ủ rũ nhìn chàng.
Sau khi Lục Thanh Huyền phê xong sớ tấu chương trong tay, chàng đặt nó sang một bên rồi ngẩng đầu lên nhìn nàng: “Hửm? Sao nàng vẫn chưa đi?”
Hạ Trầm Yên nói: “Khi phụ thân của thần thiếp còn sống, ông ấy rất yêu thương thần thiếp.”
Lục Thanh Huyền đang định lấy một sớ tấu chương mới, nghe Hạ Trầm Yên nói vậy, tay chàng hơi khựng lại.
Chàng bình thản nhìn nàng, hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Phụ thân của thần thiếp nói rằng, chữ viết trên giấy là sáng tạo vĩ đại nhất của con người.”
Lục Thanh Huyền suy nghĩ một chút, gật đầu nói: “Quả thật có thể nói như vậy.”
Hạ Trầm Yên: “Ông ấy còn nói chữ viết còn có sức mạnh và chúng cũng có tiếng nói.”
Lục Thanh Huyền thoáng nhìn tấu chương của mình.
Hạ Trầm Yên hỏi: “Bệ hạ cũng là nghĩ như vậy sao?”
Lục Thanh Huyền mỉm cười, chàng nói: “Ừm, ta cũng nghĩ như vậy.”
Hạ Trầm Yên ngồi xuống chiếc ghế hoa hồng kế bên chàng —— Chiếc ghế hoa hồng này được đặt riêng cho nàng, nhưng bình thường nàng không ngồi trên đó, bởi vì có một cái ôm ấm áp dịu dàng hơn chờ nàng.
Lục Thanh Huyền nhìn nàng: “Nàng không đi sao?”
“Không đi nữa, thần thiếp muốn về tẩm điện với Bệ hạ.”
Lục Thanh Huyền sờ tóc nàng, chàng nói: “Vậy nàng ngồi tạm ở đây đi, nếu buồn ngủ thì hãy nằm lên ghế quý phi nghỉ ngơi một lát.”
“Vâng.”
Đêm khuya im ắng, ngọn nến yên tĩnh thắp sáng cả căn phòng.
Hạ Trầm Yên ngồi bên cạnh chàng lật vài trang kì phổ, cơn buồn ngủ dần dần dâng lên.
Nàng không nằm lên ghế quý phi mà vẫn ngồi trên ghế hoa hồng như cũ, một tay lót trên bàn, chậm chạp gục đầu xuống ghé vào bàn ngủ thiếp đi.
Lục Thanh Huyền nhìn nàng một cái, sau đó lấy một cái chăn nhung đắp lên người nàng, rồi tiếp tục phê tấu chương.
Trong lúc phê tấu chương chàng suy nghĩ, làm sao nàng có thể hiểu chàng đến như vậy.
Trong yến tiệc Xuân sưu đó, nàng chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra chàng đang không vui, mà Khang vương, người đã lớn lên từ nhỏ với chàng lại nghĩ chàng đang trào phúng hắn.
Lúc này chàng đang ngồi đây với cây bút trên tay, nàng cũng có thể dễ dàng hiểu được những gì đang diễn ra trong đầu chàng.
Thật vậy, chàng đã nghe thấy tiếng nói trên chữ viết, Lục Thanh Huyền đọc xong sớ tấu chương trong tay, viết vài dòng lên đó rồi cầm lấy sớ tiếp theo.
Trên đây viết về trận lụt ở Giang Nam.
Ánh mắt Lục Thanh Huyền lướt qua từng con chữ, chàng nghe thấy tiếng thúc giục, cầu cứu, kêu cứu, tất cả thanh âm khẩn cấp vang lên bên tai.
Chính những tiếng nói này đã đóng đinh chàng trên bàn, khiến chàng ngày này qua ngày khác không bao giờ lười biếng và cũng không bao giờ dám lười biếng.
Chàng gạt đi những tiếng nói này và lặng lẽ viết một câu trả lời phù hợp.
Màn đêm hoàn toàn yên tĩnh, rốt cuộc Lục Thanh Huyền cũng phê xong sớ tấu chương cuối cùng.
Chàng đứng dậy một cách nhẹ nhàng để tránh đụng vào Hạ Trầm Yên, sau đó bảo thái giám tiến vào thu dọn đống tấu chương này đi.
“Nhẹ nhàng một chút.” Chàng đứng ở ngoài cửa dặn dò, “Đừng đánh thức Nhàn phi.” Thái giám đáp vâng, cẩn thận chuyển đống tấu chương ra ngoài.
Lục Thanh Huyền cúi đầu nhìn Hạ Trầm Yên, ngọn nến nhảy múa trên má nàng, tỏa ra từng đóm sáng nhỏ vụn.
Dáng vẻ nàng ngủ cũng rất đẹp, khiến người ta không cách nào rời mắt được.
Lục Thanh Huyền yên lặng nhìn nàng một lúc, sau đó khom người ôm nàng vào lòng.
Chàng sợ sẽ lây bệnh cho nàng nên không hôn lên mặt nàng, dù rằng chàng rất muốn làm điều đó.
Hạ Trầm Yên ngay lập tức tỉnh dậy khi chàng chạm vào.
Nàng mở mắt, mê mang nhìn chàng một lúc.
Cái nhìn này khiến Lục Thanh Huyền liên tưởng đến chú nai con trong rừng, đối diện với ánh mắt của nàng, chàng khẽ cười một cái.
Hạ Trầm Yên từ từ tỉnh táo lại: “Bệ hạ phê tấu chương xong rồi?”
“Ừm, đã xong rồi, ta bế nàng về tẩm điện nhé.”
Hạ Trầm Yên đứng dậy, nói: “Thần thiếp tự đi được.” Giọng nàng hơi khàn, lộ ra vẻ buồn ngủ.
Lục Thanh Huyền khoác cho nàng một chiếc áo choàng, rồi nắm lấy tay nàng, “Vậy để ta dắt nàng về tẩm điện.” Nàng không từ chối.
Chung quanh yên tĩnh không tiếng động, cung nữ tay cầm đèn lồ ng, dẫn đường ở phía trước.
Bọn họ xuyên qua đêm đen, càng ngày càng sâu, Hạ Trầm Yên được Lục Thanh Huyền nắm tay, trên người nàng mặc áo choàng chàng khoác cho.
Thỉnh thoảng Lục Thanh Huyền nhìn về phía nàng, trông nàng còn có vẻ ngái ngủ, đầu hơi gật gà gật gù, nhưng nàng vẫn yên tâm đặt tay phải của mình trong lòng bàn tay chàng.
Thấy vậy, chàng không khỏi nắm chặt tay hơn, Hạ Trầm Yên lập tức tỉnh táo hơn một chút, hỏi: “Đã tới rồi hả?”
Lục Thanh Huyền hơi áy náy, chàng lặng lẽ thả lỏng bàn tay.
Chàng nói: “Sắp tới rồi, rất nhanh sẽ được ngủ một giấc ngon.”
***
Sáng hôm sau khi Hạ Trầm Yên tỉnh dậy, Lục Thanh Huyền đã đi rồi, chăn gấm quanh người nàng đã lạnh.
Hạ Trầm Yên đã quen với nó, nàng tắm rửa sạch sẽ rồi ăn điểm tâm sáng, lại đi dạo trong cung điện một lát, tâm tình vui vẻ liền đến thư phòng tìm chàng.
Gần đây chàng trở nên rất bận rộn, nhưng bệnh tình đã dần tốt hơn.
Có một lần, Hạ Trầm Yên ở trong thư phòng đợi đến đêm khuya, Lục Thanh Huyền sờ sờ mặt nàng nói: “Trầm Yên, nàng hãy trở về nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
Hạ Trầm Yên thật sự không chịu đựng nổi nữa, vì thế nàng nghe lời chàng trở về tẩm điện với các cung nữ, nàng không biết Lục Thanh Huyền đã chống đỡ nó như thế nào nữa.
Mấy ngày qua, mỗi ngày sau khi xử lý chính vụ xong, chàng vậy mà vẫn còn tinh lực để chìm đắm trong h0an ái, như thể hoàn toàn không biết mệt mỏi
Khi nàng về đến tẩm điện, tắm rửa xong liền thay áo ngủ chuẩn bị lên giường nghỉ ngơi.
Bỗng cung nữ hỏi nàng: “Bệ hạ vẫn chưa về, nương nương có muốn để đèn trong tẩm điện không ạ?”
Hạ Trầm Yên nói: “Không cần đâu, đèn trong tẩm điện sáng quá ta sẽ không ngủ được.
Chỉ cần để lại một chiếc đèn ngoài điện cho Bệ hạ là được.” Cung nữ thổi tất cả đèn trong tẩm điện rồi lui ra ngoài.
Sau khi phê tấu chương xong, Lục Thanh Huyền tắm rửa thay y phục rồi quay về tẩm điện.
Chàng đứng ở cửa tẩm điện, dừng một chút, hỏi: “Nhàn phi bảo các ngươi tắt đèn sao?”
Cung nữ đáp: “Vâng.
Nhàn phi nương nương nói, đèn trong tẩm điện quá sáng làm người không thể ngủ được.”
Lục Thanh Huyền gật đầu, cung nữ đẩy cửa tẩm điện ra, trên tay cầm một ngọn đèn, định dẫn chàng vào trong, nhưng Lục Thanh Huyền nói: “Đừng xách đèn vào.”
Lục Thanh Huyền bước vào tẩm điện, dưới ánh sáng lờ mờ ở cửa điện, chàng đi đến bên giường nhìn nàng một lúc.
Chàng rất thích ngắm nàng, bất kể nàng trông như thế nào.
Rồi chàng nằm xuống phía ngoài giường, còn Hạ Trầm Yên thì nằm ở phía trong giường, cơ thể nàng cuộn tròn lại trong tư thế tự vệ.
Cung nữ đóng cửa điện lại, thổi đèn tắt, trong tẩm điện chỉ còn lại ánh trăng tĩnh mịch.
Lục Thanh Huyền ôm lấy nàng từ phía sau, đó là một tư thế che chở dịu dàng.
Hạ Trầm Yên cũng dần thả lỏng cơ thể trong lúc ngủ.
Thoạt nhìn, có vẻ như chàng đã cởi bỏ bản năng tự vệ của nàng đồng thời trở thành áo giáp mới của nàng.
Lục Thanh Huyền dụi trán vào gáy nàng, cơ thể dán vào người nàng chìm vào giấc ngủ say, hai người cùng nhau chìm vào giấc mộng ngọt ngào.
***
Sáng hôm sau, Hạ Trầm Yên tỉnh lại trong tẩm điện, nàng không biết đêm qua đã xảy ra chuyện gì khiến cho tâm trạng của nàng tốt lên mà không rõ nguyên do.
“Hôm nay nương nương muốn đi đâu ạ?” Cung nữ hỏi nàng.
Hạ Trầm Yên nói: “Đến hồ sen ngắm hoa đi.” Cung nữ theo nàng đi tới hồ sen sau cung điện.
Nàng ngắm hoa sen được một lúc, không biết vì sao lại nhớ tới Lục Thanh Huyền, liền ra lệnh cho cung nữ hái hai hoa sen.
Cung nữ hái xong liền đưa cho nàng hai hoa sen, nàng cầm hoa sen nhưng lại do dự một chút.
Nàng ngồi trong đình hóng gió thêm mấy canh giờ mới đứng dậy, mang hoa sen tiến vào thư phòng.
Đúng lúc này đại tổng quản thấy nàng, hắn hành lễ, nói: “Nhàn phi nương nương tới rất đúng lúc, hôm nay Bệ hạ có mở một cuộc triệu kiến nhỏ trong thư phòng, các đại thần vừa mới rời đi không lâu.”
Hạ Trầm Yên “Ừm” một tiếng, đưa hoa sen cho hắn rồi căn dặn: “Hãy lấy một chiếc bình sứ c ắm vào, sau đó đặt nó ở trong thư phòng.”
Đại tổng quản đáp vâng, hắn cầm lấy hoa sen rồi đi chọn bình sứ.
Lúc Hạ Trầm Yên bước vào thư phòng, nàng thấy Lục Thanh Huyền quả thật đang sửa soạn chuẩn bị làm việc, nơi mà chàng thường đặt tấu chương bây giờ vẫn còn trống không.
Hạ Trầm Yên ngồi xuống cạnh chàng, Lục Thanh Huyền lập tức ngửi nhẹ mùi hương trên người nàng, hỏi: “Hôm nay lại đến hồ sen ư?”
“Bệ hạ ngửi thấy hương sen hả?”
Lục Thanh Huyền mỉm cười, gật đầu.
Chàng luôn phân biệt được hơi thở trên người nàng.
Hạ Trầm Yên: “Dạo này Bệ hạ đang bận gì thế?”
Lục Thanh Huyền cầm bút: “Ta lập ra luật pháp mới, nghiêm cấm mọi người trong thiên hạ dùng người sống tuẫn táng.”
Hạ Trầm Yên hơi ngạc nhiên, “Có rất nhiều đại thần phản đối ạ?”
Vương triều Đại Yến lấy hiếu trị vì thiên hạ, tuy rằng Tiên đế không dùng người sống tuẫn táng, nhưng vị hoàng đế khai quốc và các đại thần thân tín của ông ta đã có truyền thống tuẫn táng.
Luật mới của Lục Thanh Huyền không chỉ chạm đến lợi ích của giới quý tộc mà còn chống lại truyền thống ấy.
Lục Thanh Huyền xoa đầu nàng, dịu dàng nói: “Đại khái là đã giải quyết xong rồi.”
Hạ Trầm Yên “Ừm” một tiếng, lại nghe thấy Lục Thanh Huyền nói: “Còn có một trận lũ lụt ở Giang Nam phải được xử lý càng sớm càng tốt, nếu không sẽ dễ dàng dẫn đến bệnh dịch.
Trong cơn bão tuyết năm ngoái, những quan viên tham ô đã làm bôi nhọ các quan chức trong triều, ta muốn thiết lập hệ thống tuyển chọn quan chức mới để tránh tái diễn xung đột lợi ích giữa các quan lại……”
Hạ Trầm Yên lắng nghe những lời chàng nói, thỉnh thoảng gật đầu.
Nàng nghĩ thầm, thật lạ là chàng chưa bao giờ giấu nàng chuyện chính sự.
Có phải do chàng đã quá tự tin vào quyền lực và thủ đoạn của mình? Hay là, chàng nhận ra nàng không có hứng thú đối với những chuyện này nên không mới cần phải che giấu làm chi? Hay vì chàng là một người có tấm lòng lương thiện và cũng không có vẻ quá kiêu ngạo, có lẽ chàng là người thuộc vế này.
Hạ Trầm Yên đợi chàng nói xong, mới nói: “Hôm nay thần thiếp đã ở bên ngoài cả nửa ngày, nên muốn ăn một ít bánh ngọt.”
Lục Thanh Huyền dừng một chút, gật đầu đáp ứng.
Cho nên lúc đại tổng quản cầm bình hoa đi vào, hắn đã sửng sốt khi nhìn thấy Hạ Trầm Yên đang ngồi cạnh bàn ăn một cái chiếc bánh ngọt hoa mai.
Đây đã là lần thứ hai, bản thân Bệ hạ không ăn trong thư phòng nhưng ngài luôn cho phép Nhàn phi nương nương làm như vậy.
Lục Thanh Huyền ngẩng đầu lên nhìn hắn, có lẽ do chàng đã ngửi thấy hương thơm của hoa sen.
Đại tổng quản vội vàng cười nói: “Bệ hạ, đây là hoa sen do Nhàn phi nương nương mới hái, ngài nhìn xem, nên đặt nó ở chỗ nào thì thích hợp?”
Lục Thanh Huyền nhìn hoa sen một cái, lại không khỏi cúi đầu nhìn Hạ Trầm Yên.
Nàng ngồi trên chiếc ghế hoa hồng ăn bánh ngọt, không hề ngẩng đầu lên, giống như đang rất chuyên tâm ăn uống và cũng không nghe thấy giọng nói của đại tổng quản.
Tâm tình của Lục Thanh Huyền đột nhiên trở nên tốt lên, chàng nhìn lướt qua thư phòng, rồi bảo đại tổng quản đặt bình hoa lên chiếc bàn dài.
Chiếc bàn này cách chàng rất gần, chỉ cần ngước mắt lên là chàng có thể thấy hai nhánh hoa sen đó.
Đại tổng quản cẩn thận đặt chiếc bình hoa xuống rồi đi ra ngoài.
Hắn biết, khi Nhàn phi nương nương ở đây, Bệ hạ sẽ không thích những cung nhân bọn họ ở bên cạnh hầu hạ, như thể bọn họ sẽ làm cản trở việc gì đó.
Hắn đóng cửa thư phòng lại, đúng lúc nghe thấy giọng nói của Bệ hạ từ bên trong truyền đến.
Đó là một giọng nói lưu luyến dịu dàng mà trước đây hắn chưa từng nghe thấy.
Hắn nghe Bệ hạ nói: “Trầm Yên.”
“Oh?” Nhàn phi nương nương lên tiếng.
“Ta cũng muốn ăn bánh ngọt.
Trầm Yên, nàng đút cho ta với.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...