Hạ Trầm Yên ngồi trong kiệu nhìn chằm chằm vào chiếc thảm dưới chân một cách vô cảm.
Rèm kiệu đột nhiên bị vén lên khiến cho ánh nắng chiếu vào bên trong.
Hạ Trầm Yên nâng mắt lên thấy Lục Thanh Huyền đang đứng ở ngoài kiệu.
Ánh nắng chiếu trên sườn mặt của chàng làm nổi bật đôi mắt màu hổ phách xinh đẹp.
Hai người nhìn nhau một lúc, sau đó Lục Thanh Huyền hỏi nàng: “Nàng không vui sao?”
Hạ Trầm Yên nhìn chàng và muốn nói rằng mình không hề không vui.
Nhưng khi lời nói đến miệng, nàng lại không nói ra.
Đột nhiên vào khoảnh khắc này nàng không muốn nói dối ở trước mặt chàng —— Chỉ trong khoảnh khắc này mà thôi.
Đại khái là lo lắng nàng sẽ ngửi thấy mùi gì nên Lục Thanh Huyền không có cúi người ngồi vào kiệu, chàng cứ vén rèm như vậy, ánh mắt chăm chú nhìn nàng.
Giống như một ánh trăng sáng chỉ chiếu rọi vào một người.
Chàng nhìn nàng đang im lặng thật lâu, sau đó hỏi: “Nàng đang nghĩ gì thế?”
“Thần thiếp đang nhớ đến một người bạn cũ.”
“Bạn cũ?”
“Ừm, một người bạn cũ luôn khuyên nhủ thần thiếp.”
Nàng không nói tiếp nữa, Lục Thanh Huyền mỉm cười một cái.
Tiếng cười của chàng rất khẽ, tựa như gió xuân lướt trên mặt nước, chạm một cái liền kết thúc.
Chàng vẫn luôn bình tĩnh, giọng điệu thong thả như đang an ủi nàng: “Trẫm săn được một con cáo lông trắng rất đẹp, muốn để lại may cho nàng một bộ y phục.”
Cáo lông trắng rất quý hiếm, nhưng sống trong một dòng dõi quý tộc dẫn đầu như Hạ gia, Hạ Trầm Yên cũng có vài chiếc áo choàng làm bằng lông thú, trong số đó cũng có áo choàng làm từ lông cáo trắng.
Ban đầu Hạ Trầm Yên định từ chối.
Nhưng nàng dừng lại một chút rồi tiếp nhận lòng tốt của chàng, “Được ạ, đa tạ Bệ hạ.”
Khóe môi của Lục Thanh Huyền hiện lên một nụ cười, nhẹ nhàng hỏi: “Có muốn quay về không? Sau khi về nàng có thể nghỉ ngơi thật tốt.
Nếu nàng không muốn đến bãi săn xem săn thú vậy thì đừng xem nữa.”
Ánh nắng xuyên qua từng tán lá của cây hòe già đổ xuống thành bóng mát trên mặt đất.
Dưới gốc cây vẫn còn cây cung bị ném đi của Nhị công tử.
Hạ Trầm Yên nói: “Ừm, quay về thôi.”
Lục Thanh Huyền buông rèm kiệu xuống.
Cỗ kiệu được nâng lên lần nữa, còn thì chàng cưỡi ngựa đi bên cạnh nàng.
Tiếng vó ngựa không nhanh không chậm như thể chàng cố ý khống chế tốc độ.
Chàng vẫn luôn đi bên cạnh nàng, giống như mỗi đêm gió thoảng trăng sáng trên sông.
Sau khi tới khu săn bắn, Hạ Trầm Yên cố gắng ngồi xem một lát rồi quyết định quay về lều.
Nàng đã cố gắng kiềm chế bản thân để không nghĩ đến Hàm Nguyệt, nhưng những lời nói của Nhị công tử đã khiến nàng nhớ lại.
Nàng vào trong lều và nằm xuống chiếc giường lớn đã được trãi sẵn, không bao lâu sau nàng đã ngủ thiếp đi dưới cái nắng ban ngày, như thể chìm vào giấc mộng thì có thể gặp lại người bạn cũ.
***
Lều của Hạ gia cũng lộng lẫy không kém.
Bọn người hầu dựa theo sở thích của chủ nhân mà bố trí nội thất trong lều thật đẹp mắt, đồng thời cũng không vi phạm đến lễ nghi.
Đại công tử Hạ gia ngồi trong lều, bên trên là phụ thân của hắn —— người đứng đầu của Hạ gia.
Cũng tức là bá phụ của Hạ Trầm Yên, ngoại hình của Nhị công tử rất giống với ông ta.
Từ cánh mũi kéo dài đến khóe miệng có hai đường vân, theo nhân tướng học nó được gọi là đường rãnh mũi má, tượng trưng cho sự uy nghiêm và quyền lực.
Diện mạo của Đại công tử Hạ gia thì xuất chúng hơn hẳn.
Hắn có vẻ ngoài tuấn tú và phong thái hòa nhã giống như một người con ưu tú nhất của dòng dõi quý tộc – trang nhã, cao quý và xuất chúng.
Hai người vừa vẫy tay bảo người hầu lui xuống, vẻ mặt của Hạ lão gia lập tức trở nên vô cùng khó coi.
Ông ta nói: “Trầm Hoài, là do con cả, hơn một năm trước cứ kiên quyết giao binh quyền cho Bệ hạ làm gì.
Để bây giờ hắn muốn lưu đày đệ đệ của con, hại chúng ta không thể nào chống cự lại.”
Đại công tử Hạ Trầm Hoài ngoan ngoãn nhận sai, sau đó hắn nói: “Nhưng nếu được làm lần nữa con vẫn sẽ giao binh quyền cho ngài ấy.
Năm đó người Hồ đem hai trăm vạn quân đến xâm lược, ngoài Bệ hạ ra thì không có ai có thể đánh thắng cả.”
“Vậy ý của con là, con sẽ trơ mắt nhìn đệ đệ mình bị lưu đày đến Lĩnh Nam hả?”
“Phụ thân bớt giận, ý của nhi tử là chúng ta phải đề phòng thật tốt.
Năm đó sau khi Bệ hạ đánh giặc xong chúng ta nên đoạt binh quyền về mới phải, chứ không phải để mặc ngài ấy phân phát binh quyền con cháu thứ tộc [1].”
[1] Con cháu trong một gia tộc bình thường.
Sắc mặt của Hạ lão gia hơi hòa hoãn.
Đây là đứa con trai đáng tự hào nhất của ông ta, rất có tài, khi còn trẻ đã đứng đầu Cửu bộ.
Ông ta hỏi: “Vậy hiện tại con có kế sách gì không?”
Hạ Trầm Hoài nói: “Bệ hạ là một người coi trọng quyền lực.”
“Điều này ta biết, có thể thấy được từ việc mỗi ngày hắn đều phê tấu chương đến nửa đêm.
Hắn thà đích thân làm việc vất vả còn hơn giao những tấu sớ này cho chúng ta xử lý như Tiên đế.”
Hạ Trầm Hoài cười nhẹ, hắn nói: “Đối với người có quyền lực như vậy thì cần phải mang lợi ích ra để trao đổi.
Gần đây chức vụ Thiếu phủ bị bỏ trống, Bệ hạ vẫn luôn muốn đặt con cháu thứ tộc vào vị trí đó.”
Hạ lão gia bất mãn nói: “Làm sao có thể đem chức vụ Thiếu phủ cho người khác? Từ Tam công đến Cửu bộ đều do con cháu thế gia đảm nhiệm, mấy tên dân thường đó thì biết trị quốc cái gì?”
“Con cháu trong thứ tộc cũng không thể ngồi quá lâu trên vị trí này được.” Giọng nói của Hạ Trầm Hoài ôn hòa như ngọc.
Hạ lão gia suy nghĩ một chút rồi gật đầu đồng ý.
***
Lục Thanh Huyền ban thưởng cho những tướng quân có kết quả săn thú xuất sắc, rồi quay về doanh trại.
Lúc Hạ Trầm Yên rời đi giữa chừng, chàng đã biết rồi.
Chàng gọi một thái giám đến căn dặn: “Cáo lông trắng trẫm săn được phải xử lý sạch sẽ rồi mang đến chỗ của Nhàn phi, nhớ hỏi nàng ấy muốn làm loại y phục nào.”
Thái giám đáp vâng rồi cúi người lui xuống.
Lục Thanh Huyền lại sai người mang tấu chương đến, chàng xem tấu chương một lát rồi gác bút xuống, nói: “Truyền Lang trung lệnh [2].”
[2] Lang trung lệnh là chức quan trong triều đình thời trước, dưới chức Thị lang.
Lang trung lệnh nhanh chóng đến đây, cùng lúc đó, Hạ gia cũng phái người tới xin diện kiến.
Lục Thanh Huyền bảo Lang trung lệnh ở bên cạnh đợi một lát, trước tiên cho triệu kiến người được Hạ gia phái đến.
Đây là con cháu của Hạ gia, cũng nắm giữ một chức quan.
Lục Thanh Huyền hỏi lý do hắn ta đến đây.
Người của Hạ gia nói: “Thần nghe nói Bệ hạ có ý định lưu đày một vị công tử trong nhà của thần.”
“Không sai.”
Người của Hạ gia dừng một chút, thoáng nhìn Lang trung lệnh đang ngồi bên cạnh rồi nói tiếp: “Nhị công tử có thân phận cao quý e là sẽ không chịu nổi sự thống khổ lưu đày.
Phụ thân của Trầm Cẩn nói rằng ông ấy sẵn sàng giao ra vị trí Thiếu phủ.”
Lang trung lệnh mở to đôi mắt, người của Hạ gia nhìn thấy vẻ mặt của Lang trung lệnh thì đắc ý trong lòng.
Hắn biết thế nào Bệ hạ cũng sẽ đồng ý thôi, vì trước khi hắn đến đây Đại công tử đã khẳng định điều đó.
Đại công tử hiếm khi đưa ra phán đoán sai lầm.
“Không thể.” Lục Thanh Huyền nói.
Giọng chàng vô cùng bình tĩnh, không hề dao động dù chỉ một chút, như thể điều kiện này của bọn họ không làm lay động được chàng.
Người của Hạ gia thầm nghĩ, quả nhiên như Đại công tử đã nói, vị Hoàng đế rất mưu mô này nhất định sẽ đưa ra yêu cầu đòi nhiều lợi ích hơn.
Hắn ta dựa theo lời dặn của Đại công tử, cẩn thận thương lượng với Lục Thanh Huyền về nhiều lợi ích khác.
Nhưng Lục Thanh Huyền lại ngắt lời hắn ta, “Trẫm nói rồi, không thể.”
“Hắn mưu hại phi tần của trẫm thì chính là tội chết.
Nhưng cuối cùng trẫm vẫn nể mặt Nhàn phi mà tha cho hắn một mạng, chỉ hạ lệnh cho hắn bị lưu đày.”
“Hay là thay vì bị lưu đày, Hạ gia các ngươi sẽ vui mừng hơn khi nhìn thấy con cháu của mình bị xử tử?”
Người của Hạ gia sợ đến tái mặt.
Hắn ta không dám gánh vác trách nhiệm lớn như vậy nên vội vàng nói vài câu hay ho rồi rời đi.
Lang trung lệnh nói: “Bệ hạ hà tất phải từ chối miếng thịt mỡ này?”
Trong Tam công và Cửu bộ, chỉ có hắn và Đình úy [3] là hoàn toàn đứng về phía Bệ hạ, còn những người khác hoặc là đứng giữa, hoặc là gây rối nổi loạn.
[3] Đình úy là viên quan chủ quản án kiện hình sự, bắt đầu có từ thời Tần Hán.
Hắn biết Bệ hạ đã phải toan tính nhiều bao nhiêu để sắp xếp cho người của mình lên làm Thiếu phủ.
Lục Thanh Huyền cầm bút son trên giá bút.
Chàng nói: “Một ngày nào đó vị trí Thiếu phủ này cũng sẽ rơi vào tay trẫm.”
“Nhưng đối với những kẻ mưu hại phi tần của trẫm, trẫm tuyệt đối không tha.” Giọng chàng trầm tĩnh, các ngón tay cầm bút thon dài sạch sẽ như trúc như ngọc.
***
Người của Hạ gia cúi đầu bẩm báo kết quả với Hạ lão gia và Hạ Trầm Hoài.
Hạ Trầm Hoài không thể tin nổi, Hạ lão gia ngao ngán lắc đầu, “Hành động này rất giống với Tiên đế.”
Thời điểm Tiên đế sủng ái quý phi của ngài ấy cũng không màng đến lợi ích, cũng chẳng cần biết đúng sai phải trái —— Ngoại trừ lần cuối cùng đó.
Lúc trước bọn họ cho rằng Bệ hạ đang mượn cớ, xem ra là đã sai rồi.
Hạ Trầm Hoài đứng dậy, nói: “Để con đi tìm Trầm Yên.”
Hạ lão gia gật đầu, “Con và nó có mối quan hệ tốt, hãy trò chuyện với nó cho tốt vào.”
Hạ Trầm Hoài đáp vâng rồi cất bước rời đi.
Hạ Trầm Yên bị cung nữ đánh thức, nói rằng có người muốn gặp nàng.
Hạ Trầm Yên đứng dậy sửa soạn lại y phục, sau đó đi gặp Đại công tử, biểu ca của nàng.
Hạ Trầm Hoài ngồi trên ghế thái sư, hắn chào hỏi Hạ Trầm Yên và chuyện trò trong chốc lát.
Hạ Trầm Yên hỏi: “Làm sao vậy?”
Hạ Trầm Hoài hơi mỉm cười, “Trầm Yên cũng dành vẻ mặt này đối với Đại ca sao?”
“Trầm Cẩn đã xúc phạm ta.”
“Đại ca biết, đại ca thay mặt Trầm Cẩn xin lỗi muội.” Giọng hắn rất nhã nhặn, giống như một quân tử đứng trong gió mát trăng thanh.
Hạ Trầm Yên không nói gì.
Hạ Trầm Hoài nói: “Hình như Bệ hạ đã yêu muội rồi.”
Hạ Trầm Yên ngẩng đầu nhìn hắn.
“Ngài vì muội mà đến chức vụ Thiếu phủ luôn hằng mong muốn cũng từ chối.”
Hạ Trầm Yên suy nghĩ một chút lập tức hiểu ra.
Nàng nói: “Ngài ấy không cần phải làm một cuộc trao đổi như vậy, ngài ấy sẽ chọn ra một người mà mình muốn vào vị trí Thiếu phủ.”
Hạ Trầm Hoài nhìn nàng chằm chằm một lát mới từ từ nói: “Trầm Yên, muội rất ít nói, cũng như rất ít khen người khác.”
Hạ Trầm Yên hơi khựng lại.
“Trầm Yên, muội đã yêu Bệ hạ sao?”
“Không có.” Hạ Trầm Yên bình tĩnh nói.
Hai người yên lặng nhìn nhau một hồi, Hạ Trầm Hoài nói: “Dù có thế nào thì Trầm Cẩn cũng là nhị ca của muội.”
“Hàm Nguyệt cũng là nha hoàn ta yêu thích nhất.”
“Nha hoàn thì làm sao có thể so sánh với người thân được?”
“Vậy ư?” Hạ Trầm Yên khẽ mỉm cười, “Nếu nha hoàn không quan trọng, vậy thì sao lúc trước các ngươi lại dẫn nàng ấy đi và sau đó dìm nàng ấy chết?”
Hạ Trầm Hoài dời mắt đi chỗ khác.
Hắn nói: “Hôm đó đại ca không ở nhà, nếu không thì đại ca nhất định sẽ giúp muội ngăn cản phụ thân với nhị đệ.”
Hạ Trầm Yên khẽ hất cằm, không nói lời nào.
Ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào cằm nàng, đẹp đến mức khiến người ta phải nín thở trong giây lát.
Sau sự im lặng thật lâu, Hạ Trầm Hoài nói: “Trầm Yên, muội được mặc y phục đẹp đẽ, được thưởng thức món ăn ngon, danh tiếng của muội cũng được vang xa trong cung.
Nếu không có gia tộc làm chỗ dựa cho muội, liệu chỉ với mỗi dung nhan khuynh quốc này thì muội có được nuôi dưỡng thật tốt ở chốn khuê phòng không, có được danh tiếng tốt vang xa khắp thiên hạ hay không?”
“Ta biết ơn y phục xinh đẹp và món ăn ngon mà Hạ phủ đã cho ta.” Nàng nói, “Nhưng ta thà lấy những thứ này để đổi lấy Hàm Nguyệt.”
“Nếu muội không phải con cháu thế gia, thì ngay cả nha hoàn như Hàm Nguyệt muội cũng đều không thể có được.”
“Nếu ta không phải con cháu thế gia thì có lẽ bây giờ Hàm Nguyệt vẫn đang sống tốt.”
Hạ Trầm Hoài cảm thấy hơi đau đầu.
Hắn nhận ra rằng Hạ Trầm Yên thật sự có oán hận sâu nặng với Hạ phủ, bất kể biểu hiện của nàng có bình tĩnh đến đâu.
Dòng nước ngầm cuồn cuộn chảy dưới mặt nước một ngày nào đó sẽ át đi gia tộc này —— Dưới sự sủng ái, trù tính của Bệ hạ hiền hòa, văn võ song toàn.
Hắn quyết định tạm gác chuyện của đệ đệ sang một bên, đồng thời tháo gỡ khúc mắc của Trầm Yên trước.
Hắn chủ động xuống nước: “Trầm Yên, đại ca biết nhị đệ có lỗi với muội.
Nếu muội không muốn tha thứ cho nó thì không cần tha thứ nữa.”
Lúc này Hạ Trầm Yên mới gật đầu, Hạ Trầm Hoài cũng cảm thấy nhẹ nhõm.
Hắn nói: “Vậy muội ở trong cung nên thực hiện bổn phận của con cháu thế gia, cố gắng hầu hạ Bệ hạ và hoàn thành mục tiêu của gia tộc.
Lúc mẫu thân về có nói với ta rằng muội đã vứt mê hương mỹ nhân tán.
Muội có thể nói cho đại ca biết lý do vì sao muội lại không hạ mê hương mỹ nhân tán với Bệ hạ được không?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...