Đế Vương Tàn Bạo Và Hoàng Tỳ Của Thiên Gia

Chúng đem nàng đến một ngôi nhà gỗ ven đg ngoại thành. Hoang vu. Vắng vẻ. Đáng sợ.
Nàng bước vào trong căn nhà đó. Chỉ một lát sau, cánh cửa đã lại mở ra. Ánh sáng chiếu rọi để nàng có dịp nhìn ngắm căn nhà này.
Đó là một căn nhà đc làm khá đơn giản. Có thể nói là sơ sài nhưng bất chợt lại khiến nàng có cảm giác nó rất vững chãi.
-Nàng tò mò thế ư?
Huân Y ngạc nhiên. Đôi mắt mở to kinh hãi nhìn lại.
-Là… là ngươi ư?
-Nàng kinh ngạc đến thế à???
-Tại sao ngươi…. Ngươi…..

-Ta đến để trả thù nàng đây! Nhưng mà….!!!
-Phong Tinh, ngươi đừng lại gần đây!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Phong Tinh bịt tai lại. Mặt nhăn nhó.
-Thôi đi! Nàng hét lớn nữa cũng chả ai nghe đâu!!
Huân Y ngồi thẳng:
-Ngươi muốn gì?
-Cao ngạo, ra dáng lắm. Lần trc nàng vứt ta ở nơi quái quỷ ấy làm ta fải ngồi giường bệnh đấy!

Huân Y vờ nịnh nọt một cách nhạt nhẽo:
-Nhưng ta thấy ngươi vẫn đẹp trai mà!!
-Nhờ ta tìm đc đại phu giỏi không thì…..
-Ân, ân. Vậy thì ngươi bắt ta làm gì thế?- Nàg hết kiên nhẫn bực mình hỏi.
-Ta á? Đương nhiên là trả thù nàng rồi. Nàng muốn thử cảm giác “muôn hoa khoe sắc” k?
Ặc! Huân Y sởn gai ốc. Cảm giác sẽ “ tuyệt” đến mức đáng sợ đây!
-Ô! Hô! Phong Tinh ca ca yo quý! Đừng làm thế mà.
-Hừ! Bây giờ mới nói đc một câu dễ nghe!
...............................
----------Hết chap 30.1----------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận