Đế Vương Tàn Bạo Và Hoàng Tỳ Của Thiên Gia
Lại nói đến hắn ( Mộ Dung Sở Thiết), ngồi đợi mãi uống hết cả tấn trà (Ặc, cái này hơi quá) nhưng không thấy sát thủ Phong Tinh đến như lời thư viết liền rất băn khoăn thì nghe một vài cung nữ và thái giám nói chuyện rằng họ đã thấy bóng đen của một ng đeo mặt nạ lao thẳng nhanh như cắt đến cung Thục Chi Hoa.
Hắn chột dạ, “ phi” thẳng đến cung của nàng gọi ầm lên, rồi không đợi ai nói gì, xông vào phòng nàng. Lan nhi ú ớ chưa kịp tâu rõ thì đã nghe tiếng hét kinh trời của nàng ở trong:
-Á… Á.. Đồ sắc lang! Ngươi vào đây làm gì?
Hắn lắp bắp, mặt đỏ rần:
-Ta.. ta… ta .. không biết.. nàng đang tắm…
-Đừng có giả bộ! – Nàng lại quy chụp hắn – Ngươi cố ý! Ngươi ….
-Ta… đâu có.
Hắn cố giải thích nhưng rồi ngớ ra, nàng chẳng phải là quý phi của hắn sao??? Hừ!
Nàng thấy hắn nhìn chằm chằm thì khói nóng bốc lên nghi ngút:
-Ngươi không ra ngoài đi! Hử?
Hắn dựng tóc gáy khi nghe giọng hét có một không hai của nàng rồi hắn vội vàng đi ra ngoài.
Nàng tắm rất lâu mặc hắn đợi đến cổ sếu ra, mới bước khỏi bồn mặc từ tốn mặc quần áo.
-Ngươi tìm ta có chuyện gì?
Các cung nữ trong cung Thục Chi Hoa đều rất kinh ngạc, họ mới nghe lần đầu một phi tần xưng hô thế này với hoàng đế. Kì lạ là, dường như hoàng đế quen rồi thì phải, hắn không biểu lộ gì là ngạc nhiên mà thong thả trả lời:
-Ta nghe một số cung nữ nói là đêm qua, Cung nàng có thích khách.
Nàng giật mình rồi giở giọng trêu chọc hắn:
-Ha ha! Ra vậy! Đêm qua, ta và “ Phong Tinh ca ca” đã ngồi đàm đạo uống trà nói chuyện rất vui ở cung Thục Chi Hoa. Sao? Có gì ư?
Mắt hắn đen đục, trông cực kỳ đáng sợ. Không như mọi ngày hắn không nói gì mà u uất bỏ đi làm nàng thấy có lỗi không thể tả!
Nàng vội đuổi theo:
-Ngươi sao thế?
-…..
-Ngươi sao thế? Ta nói đùa thôi mà!
-….
-Này! Ơ kìa!
-….
- Trả lời không thì ta giận ngươi luôn đó! – Nàng “doạ” hắn.
Một lúc sau Hắn mới trả lời vẻ miến cưỡng và giận dữ:
-Ta có việc cần phải giải quyết. Không rảnh để cả ngày quan tâm đến nàng….
Nàng hào hứng không thèm để ý lời hắn nói:
-Cho ta đi với?
-Việc triều chính, nữ nhân đi theo làm gì? - Hắn kì lạ nhìn nàng.
-Hừ! Biết đâu ta giúp đc? Đi mà! Đi! Nhé? Nhé? – Nàng nhìn hắn rất thành khẩn.
Hắn nhắm mắt bất lực. Nàng quả thật là siêu năn nỉ …
-Ân. - Hắn gật đầu.
“ Hết chịu nổi nàng. Huân Y ạ!!!” – Đây là suy nghĩ của ai đó.
Các triều thần đang ngồi quanh bàn trà để nói về chính sự thì thấy hắn đi tới. Họ đều đứng dậy chào hắn vẻ kính cẩn hết mực.
Khi thấy nàng, lập tức có một vị đại thần hỏi hắn:
-Hoàng thượng, dù là nghị triều ở hoa viên cũng chẳng thể để cho nữ nhân cùng ….
Hắn cắt ngang:
-Từ tể tướng, đây là việc của ta, khanh định sao hả?
Nàng thầm nghĩ: “ Hắn đúng là ng không biết nói lý lẽ. Ha ha”
Từ tể tướng? Nàng mỉm cười, ra vậy! Chắc chắn ông già này là Từ Thiên Quân, phụ thân của 2 tiểu ngốc ma đầu rồi!
Nàng vẻ ủ rũ nói khẽ nhưng đủ để tất cả nghe nhưng lại vờ như chỉ nói với Từ tể tướng:
-Thật chia buồn! Không ngờ Loan Mĩ quý phi lại hành động dại dột như thế, hờ, thật một phút lầm lỡ mà để hư mất Long Thai!!!
Từ Thiên Quân và các đại thần sửng sốt:
-Sao? Từ Đế lan quý phi hư thai rồi ư?
Nàng áy náy cúi đầu:
-Ta không biết là mọi ng vẫn chưa hay tin…
-Tại sao lại thế? – Ai nấy dồn dập hỏi.
-Vì Từ quý phi uống nhầm thuốc hư thai…. - Hắn kịp thời nói.
Nàng bĩu môi, lại còn nói giúp cho ả nữa chứ??!! Ghét thật!
Từ Thiên Quân mặt mũi xám xịt. Các đại thần, người thì tiếc rẻ rằng ái nữ của tể tg thật không ra sao cả, có đc long thai mà không biết giữ còn gì mà uống nhầm chứ? Có ng thì mừng rỡ ra mặt vì từ nay Tể tg không còn hống hách đc nữa. Hắn thì thầm:
-Nàng mừng rồi chứ?
-Hứ?
-Nàng cố ý mà!
-Ta không có!
- Nàng có. Đừng lừa ta!
-Ân thì có!
Nàng ( lại ) bĩu môi, đáp lại.
Hắn ngồi bàn việc chính sự rất say sưa mà không để ý nàng không hề rời chỗ, không chút cảm thấy chán mà thi thoảng còn góp vài ý kiến rất mới nữa chứ? !
Hắn hơi mỉm cười… đặc biệt….
Còn nàng thì thu thập đc rất nhiều tin tức cho nc Hạ….
--------Hết chap 26----------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...