Đế Vương Tàn Bạo Và Hoàng Tỳ Của Thiên Gia

Nàng mỉm cười và cũng chợt thấy hơi mệt mỏi, à k, rã rời chân tay mới đúng. Nàng trở về cung Hàm Liên gọi Lan nhi vào. Thực một bữa no nê, thay quần áo và ngủ một giấc.
Nàng thoải mái ngủ mà không hề biết bên cạnh mình đã xuất hiện một ng khác ngoài Lan nhi.
Lan nhi kinh ngạc nho nhỏ nói:
-Vương gia?
-Suỵt. Nói nhỏ. Nàng ấy ngủ rồi?
-Dạ. Băng An quý phi đã ngủ lâu rồi. Nô tỳ có cần…?
-Không, không.. ..cần.
Huyền Minh đứng ngắm nhìn nàng một lúc lâu sau nở nụ cười kì lạ rồi bỏ đi khiến Lan nhi một hồi mê mẩn.
Nàng kì thực đã rất mệt mỏi, những xây xát trên cơ thể mẩn đỏ khiến nàng vô cùng khó chịu.
Ôi, nàng đang ở đâu thế này…. Một khu rừng bách hợp hoa. Đẹp như một khung cảnh thần tiên, nàng đứng giữa chúng mà thấy tâm trạng tốt lên. Bỗng đằng xa nàng thấy Mộ Dung Sở Thiết hằm hằm sát khí, nàng hơi giật mình, hắn thật đáng sợ!
Nàng thấy trên tay hắn là một cây cung lớn, mũi tên bắn thẳng vào ng nàng, a, máu , máu,…
“ A…A”
Nàng bật dậy sợ hãi. Là mơ. Không, điều đõ sẽ thành hiện thực nếu như hắn biết nàng là ai. Nàng phải giết hắn. Nàng quả quyết.
Gương mặt thất thần, đầm đìa mồ hôi. Lan nhi hãi hùng:

-Quý phi, người sao vậy? Người không khoẻ ạ?
-Không sao. Ngươi thu xếp đi, ta muốn đến tẩm cung của MD Sở Thiết.
-Dạ. Nô tỳ chuẩn bị ngay đây. Người muốn mặc váy áo màu gì ạ?
-Hưm… Hưm… Xem nào. Trắng – Đen.
Đúng rồi. Chỉ có màu đó mới dễ hành động nhất. Bây giờ cũng đã xế chiều. Hành động vào ban đêm là tuyệt.
Nàng quỷ dị, mê hoặc nở nụ cười trên khuôn mặt tuyệt sắc, vạn ng mê.
Rảo bước gần như chạy đến tẩm cung của hắn, nàng hình như chẳng có chút quyết tâm nào để giết hắn mà chỉ còn sự hồi hộp, lo lắng, sung sướng.
Hắn vừa gọi Từ Đế Tử đến hầu hạ thì nàng bỗng xuất hiện khiến hắn lúng túng đánh rơi chén trà.
Huân Y bỗng thấy bực bội khi thấy dáng vẻ thân mật của Từ Đế Tử. À, ta cũng sẽ loại ngươi, Từ Đế Tử.
Nàng nhủ thầm rồi uyển chuyển bước đến gần họ.
-Ngươi vui nhỉ?
-Sao?
-Đồ ăn ê chề, một “ kĩ nữ” cầm-kì-thi-họa đều biết, hầu hạ bên cạnh,…- Nàng giọng khinh khỉnh, giễu cợt nói.
-Câm miệng. – Từ Đế Tử giận dữ, thật k ngoài dự đoán của nàng, một nữ nhân ngu ngốc..- Ta xuất thân cao quý, ái nữ của quan đại thần, còn ngươi chỉ xuất thân từ lũ dân dơ bẩn mà xảo ngôn với ta?
Nàng mở miệng từ tốn:
-Vậy ư? Sao mà… khi gặp ngươi ta lại liên tưởng đến kĩ nữ nhỉ?
Nàng lại thở dài, ra chiều mỉa mai.
Hắn bật cười, nói vs TĐ. Tử:
-Nàng về cung Như Ngọc đi. Ta sẽ gặp nàng sau.
Từ Đế Tử hậm hực liếc nhìn nàng rồi bỏ đi.
Nàng dùng giọng nhỏ nhất có thể nói với hắn:
-Ta muốn nói chuyện riếng với ngươi.
-Ân. Tất cả ra ngoài đi.
-Nhưng mà..
-ra ngoài.

“ Sập”
Cánh cửa lớn đóng lại, và căn phòng yên tĩnh một cách kì lạ. Nàng nghe thấy tim mình đạp rất nhanh. Trấn tĩnh, nàng hỏi hắn:
-Ngươi k sợ ta ám sat ngươi “ như lần trước sao” ?
-Nàng nhớ dai quá.
Nàng và hắn bất chợt cùng mỉm cười mãn nguyện. Cả hai đều tự nhủ thầm, kêu gọi lý trí, nhắc nhở 1 từ : “ nguy hiểm” nhưng cuối cùng tất cả dường như đã đắm chìm vào mùi quyện lại của hoa hồng và hoa mai.
-------Hết chap 15.1--------
Cung Như Ngọc...
" Xoảng"
" Bốp"
Hạ Lan quý phi điên cuồng ném bỏ đồ vật trong cung. Cung nữ xanh mặt lo lắng. Tổng quản Nhược Chỉ Lan vội vàng đến:
-Thưa quý phi,...
-Ta làm gì cò phải báo cáo với ngươi à?
-Không phải nhưng thưa nương nương, ...
-...
-Nương nương vừa làm vỡ ấn chỉ quý phi ạ.
-Sao? _ TĐ Tử sửng sốt.
-... Hoàng thượng sẽ giận lắm ạ.

- KHÔNG SAO.
-Tỷ tỷ.
-Hoàng thượng sẽ không giận. - Từ Đế lan mỉm cười vẻ mặt ác quỷ.
-Vì sao?
-Nhược Chỉ Lan ngươi lui đi.
-Dạ.
Tổng quản cắn rứt nhưng cũng nhẹ nhàng lui xuống cùng vs những cung nữ khác để lại một căn phòng rộng với hai tỷ muội họ Từ.
-Tỷ nói tại sao đi.
-vì ta đang mang long thai.
-Thật?
-Ân. Ta sẽ dùng nó để phá hủy tất cả những gì thuộc về Băng An quý phi.
-Ha ha.
Tiếng cười ác độc, mưu mô và nguy hiểm vang vọng khắp cung Như Ngọc để rồi sau đó màn kịch lạnh lùng, đau đớn đã lại xuất hiện đột ngột...
-------------Hết chap 15-


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui