Vân Thiển xoay người, chân điểm lên vật cứng, lệch khỏi hướng chưởng lực của hắn, hai người đều lưu tình nương tay với đối phương, bọn họ đều không muốn thương tổn đối phương, đều không muốn đối phương gặp chuyện không may...chẳng qua, đây không phải là tình.
Trong đêm tuyết rơi lạnh lẽo hiện lên ánh mắt trong suốt của hắn, ánh mắt nhẹ nhàng nheo lại, nhìn chằm chằm vào nơi mảnh áo bị rách của nàng.
Hai người nhìn nhau, sâu kín dò xét.
Không có bất kỳ người nào ở đây có thể hiểu được tâm tình này của bọn họ, nặng nề, không cam lòng, lại có cả hận...
Hai người đều hoàn toàn không chú ý đến cục diện trầm xuống, hiện chỉ còn lại hai người bọn họ manh động.
Vân Thiển cũng không nhìn vào nơi vai áo bị đánh rách, nơi đó chẳng qua chỉ bị trầy da, Cô Độc Hồng này đang đối với nàng hạ thủ lưu tình, nếu như vậy, hắn sẽ không thể vĩnh viễn chết tâm, cũng sẽ vĩnh viễn không thể nào hiểu được nàng và hắn là không thể.
Một chiêu tung ra, thân người bay lên, thân kiếm đưa thẳng vào mặt hắn, vết thương trên ngực hắn đâm vào mắt Vân Thiển.
“Thế nào, bộ dáng như vậy mà ngươi nghỉ có thể giết được ta sao...” Lãnh phúng, dùng ngôn ngữ để công kích. Vừa dứt lời, người đã bay vọt ra ngoài.
Cô Độc Hồng bình tĩnh nhìn nàng, không hề nhúc nhích, một lần nữa...hắn dùng sinh mạng của mình để đánh cuộc (nhamy111: không...Hồng ca ui...)
Kiếm bay ra ngoài, nhìn loại biểu cảm kiên quyết trong ánh mắt Cô Độc Hồng, Vân Thiển kinh hãi, vội vàng điều chỉnh thân hình, thân hình biến ảo, nàng cực lực xoay thân mình nhưng vẫn không thể thu chiêu, nội lực bị bắn ngược trở lại, đánh về phía chính bản thân nàng.
Nhìn bóng dáng màu trắng kia từ từ dời đi, đôi môi cứng rắn của Cô Độc Hồng tràn đầy nụ cười mừng rỡ, Vân Thiển vẫn chưa đành lòng đả thương hắn, như vậy...hắn đã thành công rồi...không phải sao.
Xẹt...Vân Thiển hết sức thu hồi lực đạo, kiếm khí xẹt qua trước ngực cẩm y, để lại lỗ hổng thật dài, nếu tiến thêm chút nữa, sẽ là đụng vào da thịt.
Phốc...Đầu gối rơi xuống đất, nàng phun một ngụm máu, bị chính nội lực của mình bắn ngược trở về, ngực nàng có chút khó chịu, bây giờ chính nàng cũng bị thương. Cô Độc Hồng lạnh lùng đứng ở đối diện nhìn Vân Thiển đang quỳ trên mặt đất, “Khụ..khụ...” nàng lại vừa ho khan, vừa phun ra ngụm máu, bộ dạng thoạt nhìn có thập phần thống khổ.
“Thiển nhi...ngươi...” Gương mặt cứng rắn của Cô Độc Hồng trong phút chốc trở nên mềm nhũn, trên mặt đầy lo lắng, hắn vươn tay ra muốn đỡ lấy bạch y thiếu niên, nhưng cánh tay hắn không khỏi cứng đờ giữa không trung
Thân ảnh Cô Độc Úy vút thật nhanh bay lại đây, nâng Vân Thiển, người vừa mới bị chính nội lực của mình đả thương, đem ôm vào bên người.
Trong bóng tối, ánh mắt nàng mê ly, nhẹ nhàng ho khan, cực lực ẩn nhẫn, có thể thấy được một chiêu kia của nàng vốn là xuất ra toàn lực, thì ra...Vân Thiển vốn là muốn giết hắn.
Thân thể Cô Độc Hồng lui về sau một bước.
“Sư tỷ?” Một bóng dáng đi ra khỏi bóng tối, Lạc Song một mực ẩn trong một nơi bí mật gần đó, lúc này lại đi ra.
Hồng y nữ tử rốt cuộc bị chấn động một chút, cổ có chút cứng ngắc quay về phía nơi Lạc Song đột ngột xuất hiện, mắt nhíu lại, muốn nói điều gì nhưng không thể nói ra được.
“Tỷ, tỷ thật không có chết...” Lạc Song rung môi, nhìn hồng y nữ tử vừa quen thuộc vừa xa lạ trước mắt.
“Tỷ tỷ...” Từ trong vũng máu, một thân hình có chút giống này đứng lên, hai gương mặt giống nhau như đúc đồng thời xuất hiện trước mắt mọi người, hai người, đều mặc hồng y.
Nhưng hồng y nữ tử tựa hồ như không nghe được tiếng tỷ tỷ sau lưng mình, chẳng qua nàng lẳng lặng ngưng mắt nhìn về phía Lạc Song đang đi tới trước mặt mình, “Tiểu sư muội...” tất cả mọi ngôn ngữ đều hóa thành hư vô.
Trong mắt hai người đều hiện một tầng hơi mỏng, chẳng qua chỉ có một tiếng gọi này, không có bất kỳ ngôn ngữ nào.
Phảng phất như lúc này, tất cả mọi thứ đều bị ngừng trệ trước mắt, những người trẻ tuổi ở nơi này đều lâm vào một trận mê mang, nhưng chỉ yên lặng quan sát.
“Thu Liên...ngươi, ngươi...còn sống...” Trong suốt mười mấy năm qua, đây là lần đầu tiên Cô Nhật Quyết hắn cảm thấy nói ra cũng là một sự khó khăn, ngay cả bước chân cũng bị định trụ, không thể động đậy.
Cả người hồng y nữ tử rung lên, ánh mắt tràn đầy oán hận nhìn vào ngươi nam nhân luôn cao cao tại thượng, “Cô Nhật Quyết, thế nào, thấy ta không chết có phải ngươi rất khó chịu hay không?” Cười lạnh, vô tình, so với đương kim hoàng hậu còn thâm sâu hơn.
Lạnh lẽo thấu xương, thân hình Cô Nhật Quyết lảo đảo, suýt nữa ngã nhào trên đất, ấn tượng của hắn đối với mọi người luôn là một bộ dạng cao cao tại thương, không lúc nào, không chỗ nào mà hắn không trưng ra bộ dạng này. Nhưng vào giờ phút này, Cô Nhật Quyết trông có vẻ già đi rất nhiều, Vân Thiển đột nhiên cảm thấy Cô Nhật Quyết như vậy hết sức đáng thương.
“Thu Liên...” Khó khăn, khổ sở, nửa mừng nửa lo, ánh mắt vô tình lạnh lùng của nàng như hàng ngàn lưỡi đao đâm hắn thương tích đầy mình.
“Ngài là hoàng đế Thánh Hoàng triều cao cao tại thượng, tại hạ không xứng để Thành Hoàng triều bệ hạ đối đãi như vậy...” Hồng y nữ tử cười lạnh, lúc này nàng đã đến bên cạnh hắn, mà vào giờ phút này Cô Nhật Quyết hoàn toàn không có một tia phòng bị, vừa mới oanh tạc toàn cục, nhưng giờ phút nàybây giờ hắn như không còn sinh mạng.
Hắn...vậy mà lại rơi lệ.
Hồng y nữ tử cắn môi, ống tay áo vung ra, trên tay đã có thêm một thanh chủy thủ, không chút do dự nào đâm về phía trước, trúng vào nơi ngực hắn.
Tất cả mọi người đều che miệng trợn to mắt, Cô Nhật Quyết thê lương nâng mắt lên, coi như vết thương sâu nơi ngực không tồn tại, chẳng qua là mở mắt nhìn hồng y nữ tử trước mắt.
“Tại sao..” Thiên ngôn vạn ngữ, nhưng hắn chỉ có thể thống khổ hỏi ra một câu như vậy.
“Đây chính là nguyên nhân ta trở về, ta phải tự tay giết ngươi, tự tay phá hủy thiên hạ của ngươi, phá hủy hết mọi thứ của ngươi...” Từ ánh mắt nàng chỉ có thể nhìn thấy thù hận cùng sát ý.
“Không...tỷ tỷ ngươi hiểu lầm rồi, chuyện không giống ngươi nghĩ đâu..” Thủy Thu Tích phi thân lên, bắt thật chặc vạt áo của Thu Liên, quỳ xuống, lệ đã đong đầy mắt.
Thủy Thu Liên hừ lạnh, một cước đá văng thân thể hoàng hậu, “Câm miệng, nơi này còn chưa tới phiên ngươi nói chuyện...” Chán ghét, oán hận, không chút nào che dấu mà phơi bày ra ngoài.
“Thu Liên...” Ngón tay thon dài đưa ra, như muốn vuốt ve gương mặt mà mình ngày nhớ đêm mong, gương mặt này gần trong gang tấc, nhưng giơ tay lên cũng không thể đụng tới.
”Cô Nhật Quyết, ngươi đã không còn tư cách kêu tên này rồi, ta, hận, ngươi!!!” Hận ý phát ra từ sâu trong nội tâm, khi yêu hóa hận, cũng có thể trở nên điên cuồng. Hồng y nữ tử rút thanh chủy thủ ra, máu không ngừng phun trào, cánh tay đưa ra của hắn cũng bị đẩy ra, vĩnh viễn....không thể chạm đến.
“Thu Liên, nàng...tại sao...” Tại sao còn sống mà lại bắt hắn chờ lâu như vậy mới để cho hắn gặp mặt một lần, nếu như không phải lần gặp lại này, Cô Nhật Quyết hắn sẽ vĩnh viễn không biết, Thủy Thu Liên nàng hận hắn như thế. Đúng vậy, nàng nên hận, đây hết thảy đều là lỗi do hắn tạo thành, đều là do hắn, chỉ cần nàng còn sống, thì sinh mạng của hắn có đáng gì đâu (nhamy111: si tình có di truyền ko te...)
“Cô Nhật Quyết, đây chính là kết cục của ngươi, mười năm trước thì ngươi nên biết mình sẽ có ngày hôm nay...” lời nói lãnh huyết vô tình như đâm vào toàn thân hắn.
“Không...tỷ tỷ, ngàn vạn lỗi lầm đều do ta tạo thành, cầu ngươi, cầu ngươi cứu hắn...” Thủy Thu Tích kêu lên thương tâm, không hề để ý mà chạy về phía người đang lắc lư lảo đảo phía trước
“Câm miệng!” Hai tiếng đồng thời vang lên.
“Ta không phải tỷ tỷ của ngươi, ta cũng không có muội muội như vậy...”
“Nếu đây là thứ ngươi muốn, có thể tùy thời tới lấy, nhưng ngươi...tại sao không sớm xuất hiện, vì sao để ta tương tư trong đau đớn, tại sao...” Cuối cùng, hắn chỉ có thể ho khan ra máu.
“Tương tư khổ, hừ! Cô Nhật Quyết, ngươi đây là đang muốn làm ta mềm lòng sao, một đao kia, mạng của ngươi chỉ có thể để ta tới lấy...” Lòng tràn đầy thù hận lại hóa thành máu lạnh.
“Đúng vậy, bây giờ...Thu Liên...ngươi hài lòng rồi chứ...” Hắn đã sớm muốn cùng người trước mặt này gặp lại nhau nơi địa ngục, nhưng rất may mắn, cuối cùng, hắn cũng có thể gặp lại nàng một lần, như vậy, hắn đã thỏa mãn rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...