“Điện hạ!” Lâm Bích Nhi gấp gáp vung ống tay áo lên, nắm lấy trường kiếm đâm về phía Cô Độc Hồng.
Vân Thiển nheo mắt, khóe mắt nhìn về phía ống tay áo đang vươn tới, vừa kéo người, vừa thu kiếm, thân thể nghiêng về phía sau, một chiêu này của Lâm Bích Nhi đã thất bại.
Thân thể Cô Độc Hồng lảo đảo, tay che vào vết thương không ngừng rỉ máu nơi ngực, ngơ ngác nhìn Vân Thiển, trên nhuyễn kiếm kia đang rơi xuống từng giọt máu của hắn, chói mắt đến kinh tâm. Tâm của Cô Độc Hồng cho tới bây giờ chưa lúc nào lạnh lẽo như giờ phút này, đó là sự lạnh lẽo xâm nhập vào cơ thể, đóng băng tới nỗi hắn không thể nào nhúc nhích được.
Lâm Bích Nhi nhíu mày vịn Cô Độc Hồng đang lảo đảo, lạnh lùng nhìn Vân Thiển, dưới mặt nạ kia nở rộ nụ cười tà ác, Vân Thiển này căn bản không phải là tiểu Vân Thiển khéo léo khả ái mà nàng biết, mười năm đã trôi qua, bọn họ đều đã thay đổi, kể mối quan hệ đối địch của giờ phút này.
Mũi kiếm rung nhẹ, toát ra sự lạnh lẽo.
Tầm mắt Cô Độc Hồng giờ đây đang đối diện với bạch y thiếu niên này, giờ đây hắn có chút mơ hồ không rõ, hắn bắt đầu không rõ Vân Thiển như vậy là thật hay giả, thật thật giả giả đang xen, làm cho tim hắn có nút thắt không thể tháo gỡ được.
Cô Độc Hồng ngày thường cường hãn như vậy, lãnh khốc vô tình như vậy, mà nay...sâu trong đáy mắt đã dâng lên tầng nước mắt chua xót nhưng đã bị hắn cố kìm chế không cho rơi xuống.
Nhìn Cô Độc Hồng như vậy, Vân Thiển thật không biết ứng phó như thế nào, chỉ biết mở rộng nụ cười trên môi hơn nữa, để cho nụ cười của nàng càng thêm dữ tợn, để có thể đả kích người nam nhân này, có như vậy, hắn sẽ không còn lưu luyến bất kỳ tình cảm nào với nàng nữa.
“Tại sao...” Tại sao lại đối xử với hắn như vậy, tại sao...cặp mắt đầy tơ máu kia lạnh lùng nhìn bạch y thiếu niên đang lẳng lặng đứng yên, bao nhiêu năm trước, người này đã dùng nụ cười vô hại nhìn hắn, lại dùng bàn tay bé nhỏ kia kéo hắn đi, vốn hắn cho rằng mình là người đặc biệt nhất của Vân Thiển, nhưng mà, hắn đã sai rồi....
“Để cho ngươi nhớ rõ, ta là địch nhân của ngươi...” Nụ cười bên môi đã ngưng, Vân Thiển lạnh băng như vậy làm cho người ta cảm thấy đau lòng.
Linh... Sắc mắt Lâm Bích Nhi ngưng trọng, linh đang chạy như bay ra ngoài, chèn ép kiếm của Vân Thiển.
Vân Thiển thấy vậy, cười lạnh một tiếng, chậm chạp khởi kiếm trong tay, không có chút do dự nào cho dù đối mặt với Lâm Bích Nhi, nhưng vì không phải đối mặt với sự thống khổ của Cô Độc Hồng, nên tâm tình nàng có chút dễ chịu...
Vân Thiển khai kiếm đi lên, thấp hơn linh đang của nàng, “Linh...” Linh đang vòng qua nhuyễn kiếm, hai cổ binh khí mang theo nội lực mạnh mẽ giằng co lẫn nhau.
Phanh... Không có thể nói điều gì đã diễn ra, chỉ có một chiêu, chẳng qua là uy lực của một kiếm, linh đang này liền bị chấn động vỡ nát.
Vân Thiển vừa thu thế, đeo kiếm vào sau, tất cả mọi người đều có thể thấy được nụ cười vui vẻ trên môi nàng chưa biến mất, nụ cười vô tình lãnh khốc khiến người ta run sợ.
Nếu đây thực sự là nàng chân chính, vậy nàng trước kia đâu, vậy đâu là thật đâu là giả.
“Thiển nhi...” Sắc mặt Cô Độc Hồng tái nhợt nghiêm trọng, nhích từng bước một đến gần nàng, nàng như vậy thật đáng sợ, lệ khí đầy người, sát khí bao quanh, hắn không thích Vân Thiển như bây giờ, hắn còn muốn nhìn thấy nụ cười ôn nhu của Vân Thiển đối với hắn.
“Xem ra...người vẫn còn chưa tỉnh táo!” Vân Thiển chỉ kiếm vào mặt Cô Độc Hồng, nở nụ cười thị huyết.
“Chẳng lẽ...ngươi không thích ta một chút nào sao...” Đau, vô cùng đau đớn, loại đau đớn này không cách nào hình dung, cả đời hắn sẽ không cách nào quên đi được.
(nhamy111: thiên a! Hồng ca....ta đau lòng quá...không thể nào edit tiếp....hic)
“Hừ...thái tử điện hạ, ngài quên rồi sao, Vân mỗ là nam tử, sao có thể nói thích...” Một câu trả lời lạnh lẽo phá vỡ ý niệm vãn hồi cuối cùng của Cô Độc Hồng, thân thể hắn cứng đờ không thể cử động...
Cùng là nam tử...thì không thể nào nói thích sao? Nhưng tại sao Cô Độc Úy có thể? Cô Độc Hồng cảm nhận được sự lạnh lùng trước nay chưa từng có, Vân Thiển như vậy thật khiến hắn không quen....
“À...phải không...” Cô Độc Hồng cười, nụ cười ảm đảm, làm người ta đau lòng.
Vân Thiển híp mắt, nụ cười nhạt dần, lạnh mắt nhìn hắn, “Có thể hiện giờ thái tử điện hạ đã nghĩ thông rồi, ngươi cùng ta sớm đã đứng ở hai phía đối lập” nhìn Lâm Bích Nhi che chở cho Cô Độc Hồng, Vân Thiển có cảm giác, những người này là người La Sát Môn, xuất thủ lớn như vậy, chẳng lẽ vì bảo vệ Cô Độc Hồng bất thành?
Nhưng mà...Cô Độc Hồng trở thành người của La Sát môn từ khi nào, vì sao một chút xíu tin tức mà nàng cũng không biết đến, còn nữa...Vân Thiển đột nhiên quay đầu nhìn về phía đám người bên kia, chẳng lẽ Cô Độc Úy cũng không biết chuyện này? Cau mày, nhất thời Vân Thiển không biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, nàng tựa hồ như có chút rối loạn....
“Khụ...” Cô Độc Hồng nhẹ nhàng ho khan một tiếng, điểm mấy đại huyệt trên người mình, để cho máu không chảy quá nhanh, để cho tầm mắt của hắn không trở nên mơ hồ, hắn muốn thấy người này thật rõ...Để hắn có thể khảm người này thật sâu vào đáy lòng..
Bạch y thiếu niên đang đứng trước mặt, một thân sát khí, kiếm trong tay đang chảy từng giọt máu, mũi kiếm lạnh lùng chỉ vào hắn, đây thật sự không phải là Thiển nhi mà hắn đã từng quen biết.
Thân hình đứng thẳng, vạt áo tung bay, đây là lần đầu tiên bọn họ chân chính quyết đấu.
Tầm mắt Vân Thiển vừa chuyển, kiếm đã bị chưởng lực chấn động, nàng xoay tròn vài vòng thật nhanh, lần nữa đổi tay, chiêu thức đổi hướng, một chiêu này không buông lơi mà uy lực vô cùng.
Cô Độc Hồng tung người, đạp qua mũi kiếm, rơi xuống phía sau nàng. Vân Thiển cũng biết chiêu này của mình sẽ bị hắn hóa giải, nếu là người khác, sợ rằng đã bị chiêu này của nàng đánh bại, có thể mất đi tánh mạng hoặc để lại một cánh tay.
Cô Độc Hồng bị thương, căn bản cũng không phải là đối thủ của nàng, vết thương mới chồng chất vết thương cũ làm cho hắn trông thật mệt mỏi.
Thân thể nàng nghiêng ra ngoài, kiếm khí cùng thân thể kết hợp lại, nhắm thẳng vào Cô Độc Hồng. Hắn cắn răng, tung chưởng lực, hai người không nói với nhau lời nào mà chỉ liên tiếp ra chiêu
Hồng y bay lượn, giữa đám người hỗn chiến, hồng y nữ tử che mặt nhẹ nhàng rơi xuống, mang theo một chút hồng ảnh.
Một mảnh âm thanh vang lên.
“Hoàng hậu!?!”
Có khiếp sợ, pha lẫn hoài nghi....
Thân hình của toàn bộ người ở đây đều định trụ, ngây người nhìn tình huống đột nhiên xuất hiện mà không ai ngờ tới, chỉ có hai người vẫn còn đang bay vọt trên bãi đất trống, bóng dáng nhấp nhoáng.
Hai người đều có sự tức giận, đều có những mối hận không thể tránh khỏi
Tựa hồ như không có gì ảnh hưởng đến, ở nơi nội cung này, chỉ có hai người kia vẫn không ngừng giao thủ, đã không có bất kỳ đều gì có thể chi phối, hai người này như một đôi cừu nhân, chiêu chiêu đều là chiêu trí mạng.
Phanh...Kiếm và chưởng lực va chạm cùng nhau, dẫn đến sự bộc phát cường hãn, dưới mặt nạ, môi nàng lạnh lùng cùng vô tình. Biểu tình của Vân Thiển như vậy chính là nỗi hận trong lòng Cô Độc Hồng, hắn hận nàng tại sao đối đãi với hắn như vậy, hắn hận nàng vì sao đối đãi với Cô Độc Úy khác biệt, hận vì sao...thanh kiếm kia chỉ đâm thẳng vào hắn. Một khi sự tức giận chuyển hóa thành nỗi hận, lực lượng do thân thể hắn bộc phát ra không phải là chuyện đùa.
(nhamy111: ta cũng hựn... *chấm nước mắt*)
Cho nên mặc dù đối mặt với một Cô Độc Hồng đang bị trọng thương, Vân Thiển vẫn cảm thấy phải cố hết sức, ngay cả kiếm khí cũng yếu đi mấy phần, bởi vì đối diện với nàng hiện giờ là Cô Độc Hồng, không phải người khác. Tuy trong miệng nàng nói phải tuyệt tình như thế nào, nhưng trong lúc hạ thủ, nàng lại bất giác buông lỏng tay, không muốn tổn thương hắn.
Kiếm nghiêng, chưởng lực vừa bay qua đâm trúng đầu vai, xẹt...
*****************
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...