Phá vỡ vòng vây, một bóng dáng thon dài thân thủ siêu phàm thoát tục xuất hiện.
Đây là cuộc thanh tẩy lớn nhất từ trước đến nay diễn ra tại hoàng cung, sự kiện phu quân điên cuồng chém giết thê tử và con trai của mình. Tuy nói loại chuyện này cũng thường xảy ra ở hoàng cung các nước, nhưng đối với Thánh hoàng triều như hiện nay, thì Cô Nhật Quyết là người đầu tiên.
“Tại sao, tại sao ngay cả con trai ruột của ngươi mà ngươi cũng không bỏ qua…” Thủy Thu Tích vung tay áo, chân khí bộc phát, đánh bay thị vệ canh cửa bên cạnh nàng.
Gương mặt nghiêm nghị, tràn đầy sự sự hài lòng, vui vẻ một cách tàn nhẫn. Người mà Cô Nhật Quyết hắn muốn giết, sao có thể chạy thoát, cứ cho là thê tử cùng con trai của hắn thì như thế nào, hắn nhất định không cho phép thoát khỏi lòng bàn tay hắn.
“Trẫm từ trước đến giờ chưa bao giờ thừa nhận hắn là con trai trẫm”, sâu thẫm trong nội tâm của hắn, ngay cả một tia lương thiện cuối cùng cũng biến mất, còn lại chẳng qua là máu lạnh cùng với giết chóc.
“Mà ta thì từ trước đến nay, chưa từng có phụ thân…” Cô Độc Úy đưa lưỡi liếm đầu ngón tay đang chảy máu, lạnh giọng nói một câu, đôi hàn mâu xuyên thấu bóng dáng ngàn vạn binh lính, giằng co cùng Cô Nhật Quyết.
Hai người này tính tình hết sức giống nhau, si tình, tàn nhẫn, lãnh huyết vô tình chính là đặc trưng của bọn họ
Nhưng là, ngày hôm nay, thượng thiên buộc họ phải đối mặt. Cuối cùng thì ai thắng ai bại?
Thủy Thu Tích thất kinh quay đầu lại, thấy trên người Cô Độc Úy, từ đế giày đến ngón tay đều dính máu, không khỏi hít một hơi lãnh khí, võ công của Cô Độc Úy gần như xuất thần nhập hóa, điều này nàng biết, nhưng là, khi nhìn đến Cô Độc Úy như vậy, thật làm lòng nàng hóa lạnh.
Hắn thích giết chóc như vậy, hắn tà ác như vậy, phảng phất có thể từ hắn mà nhìn thấy dáng vẻ của người đang đứng trên cao kia khi còn trẻ, chẳng qua là, trên người Cô Độc Úy còn khác hắn rất nhiều chỗ.
Nhìn Cô Độc Úy dưới bậc thang kia, Cô Nhật Quyết híp mắt, bàn tay vung lên một lần nữa, “Giết cho ta”
Những chữ này tuôn ra, phảng phất như một luồng hàn khí lạnh thấu xương người.
Nhìn người nam nhân kia trở mặt vô tình, Thủy Thu Tích chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, chút xíu nữa là nàng ngã vào vùng máu trước
“Hừ, vậy thì hôm nay để ta giết chết tên đế vương như ngươi trước…”
Thần trí nàng hoàn toàn bị cảnh máu ở đây bao phủ, chỉ còn dư lại là sát ý nồng nặc.
Thiên quân đông như kiến, Cô Độc Úy phi lên như hắc long, thế như chẻ tre, chém giết điên cuồng, mang theo nồng nặc mùi máu tanh.
Ám vệ bị Cô Độc Úy chém giết, xác đầy đất, số lượng dường như không còn bao nhiêu, căn bản không thể nào đồng hành cùng hoàng thượng. Nhưng ám vệ càng bị kích thích, giết người không ngưng tay, tựa như điên cuồng hướng tới.
Bọn họ từng người từng người ngã xuống, khôi giáp trên người rơi xuống trên mặt đất, cũng bị đạp thành từng mảnh vụn.
Phẫn hận chồng chất, hoàng hậu một thân hồng trù, lại một lần nữa huy kiếm đâm về phía người trong lòng mình.
Người hoàng tộc Thánh hoàng triều chém giết lẫn nhau như vậy, là điều mà các nước mong muốn thấy nhất, nhưng Cô Nhật Quyết cũng không nhìn tới hậu quả chém giết điên cuồng kia, không người nào có thể thấu hiểu được ý muốn thực sự trong lòng hắn.
“Muốn đấu với trẫm, ngươi không đủ năng lực đâu…” Cô Nhật Quyết lui về phía sau, nghiêng người tránh né.
Khi Cô Nhật Quyết lui về phía sau, lập tức có sau lưng hắn có vài bóng đen lắc mình tới, thật giống như thời khắc nào cũng có thể hi sinh bảo vệ hắn.
Cô Độc Úy vừa thu thế, mắt nhìn thẳng, hắn là như vậy, lúc nào cũng cuồng vọng.
Dường như từ đầu đến cuối, Cô Độc Úy không hề đem vị hoàng đế này để vào trong mắt
“Ngươi cho rằng những người này có thể ngăn cản được ta hay sao, chúng ta sớm muộn gì cũng phải đánh một lần” Cô Độc Úy lạnh lùng liếc mắt, đôi mắt sâu không thấy đáy của hắn tràn đầy ý giễu cợt.
Cho dù là như vậy, Cô Nhật Quyết ngay cả một biểu lộ cũng không cho hắn thấy, chắp tay đứng cùng với ám vệ ngay vị trí trung tâm, “Ngươi biết vì sao ta vội vả cho ngươi chết như vậy không?” Hắn lạnh lẽo mở miệng
Cô Độc Úy bất động, việc này, giờ đây hắn không cần phải biết nữa rồi, hắn, cũng không hứng thú muốn biết những chuyện trước kia, hắn lại hết sức rõ ràng rằng giờ phút này, người phụ thân lãnh huyết vô tình kia nhất định phải chết.
Cô Nhật Quyết tựa như đoán được suy nghĩ của Cô Độc Úy, gương mặt cứng rắn tuấn tú đột nhiên vui vẻ, “Ngươi rất giống ta..” Vừa nói, hắn vừa ngẩng đầu lạnh lùng nhìn Cô Độc Úy, “Nhưng ngươi có từng nghĩ tới chưa, lúc ngươi cầm kiếm hướng về phía trẫm, người thiếu niên kía, sẽ như ngươi mà dễ dàng thoát khỏi tay của trẫm hay sao?”
Gương mặt bình tĩnh vừa rồi của hắn đột nhiên biến sắc, mắt mở to.
“Ngươi đã làm gì với hắn…” Cô Độc Úy kéo kiếm hướng về phía Cô Nhật Quyết đang đứng tại trung tâm, tràn đầy sát khí.
Vẻ mặt hắn như thế, làm cho Cô Nhật Quyết hơi sửng sốt, sau đó lại truyền ra một trận cười.
“Quả nhiên, còn rất là giống nữa…” Cô Nhật Quyết nói một câu không đầu không đuôi, làm cho Cô Độc Úy cau mày, lúc này trong đầu hắn chỉ nghĩ tới an nguy của Vân Thiển.
“Hoàng cung đã bị trẫm phong tỏa, đến gió cũng thổi không lọt, nhưng chỉ duy nhất người kia, trẫm đã dặn dò vài câu, hôm nay, trẫm nhất định để con của ngươi nếm thử chút tư vị thống khổ khi mất đi người mà nó yêu thương…” Câu cuối cùng là để nói với hồng y nữ tử đang đứng phía dưới.
Thủy Thu Tích lạnh lùng mím môi, chém rơi đầu một người, mặt biểu hiện vô tình tựa như đang nổi điên giống Cô Nhật Quyết.
“Ngươi điên rồi, hắn cũng là con trai ngươi, tất cả sự việc đều do ta gây ra, nếu có chuyện gì, ngươi cứ tìm ta tính sổ” Thủy Thu Tích gầm nhẹ một tiếng, phá vỡ vòng vây, phi thân tiến tới.
Cô Nhật Quyết nhìn hai mẫu thân Cô Độc Úy một cái rồi xoay người đi vào cửa cung sau lưng.
Cô Độc Úy tức giận huy kiếm trong tay, kiếm khí bén nhọn quét qua mang theo lực sát thương nặng nề. Câu vừa rồi của Cô Nhật Quyết, đã chọc đến giới hạn tận cùng trong cơ thể hắn, làm trong thời gian ngắn hắn bộc phát hết sát khí, liên tục chém giết..
Lòng quân nhất thời chấn động, thời gian dừng trong chốc lát để thở cũng không có.
Cuồng phong liên tục đánh tới, máu chảy nhiễm đỏ cả hoàng cung, tiếng kêu thảm thiết không ngừng.
Bên trong hoàng cung chém giết náo loạn là thế, bên ngoài cửa cung, không gian hoàn toàn tĩnh mịch
Khi Cô Độc Hồng mang người chạy tới, nhìn tràng diện chém giết tàn nhẫn, không khỏi nhíu mày, nhưng cuối cùng hắn vẫn không do dự gia nhập vào đoàn người chém giết kia, một đường thẳng tay giết người của hoàng hậu và Cô Độc Úy.
Người một nhà, trong cùng một đêm, mặt đối mặt, tay kiếm giơ lên, hung hăng nhắm buồng tim của đối phương mà đánh tới, cho đến khi máu chảy thành dòng.
Cô Độc Úy nhanh chóng phá cửa mà vào, sau lưng lại đột nhiên bị một lực lượng cản trở, hắn nhanh chóng xoay người đón lấy
Hai huynh đệ trong nháy mắt giằng co với nhau, không biết vì sao người nào cũng tức giận đối phương, trên người họ ngoài sát ý ra không còn gì khác.
Đây chính là những người được sinh ra trong hoàng thất. Thật đáng buồn làm sao, rõ ràng là phụ tử, rõ ràng là huynh đệ, nhưng khi quay đầu lại, thì chính những người thân của mình mới là địch nhân của chính mình. Thật là tức cười.
Mấy chiêu liên tục xuất ra, Cô Độc Úy không còn đối với hắn hạ thủ lưu tình như trước nữa, Cô Độc Úy đã không thể nhịn được nữa.
“Cô Nhật Quyết, nếu như ngươi không muốn con trai ngươi chết trong tay ta, thì liền cút ra đây ngay lập tức cho ta…” Đang lúc Thủy Thu Tích cùng những người khác dây dưa, nàng hướng về phía cửa cung đóng chặt mà quát lớn.
Thì ra, con hắn chỉ có một người…
Cô Độc Úy nhíu mày thật sâu, huy kiếm ngạo nghễ trực tiếp đánh tới.
Ưng mâu của Cô Độc Hồng giật mạnh, đáy mắt hiện lên vẻ khó tin. Bây giờ hắn mới biết võ công Cô Độc Úy không phải như bề ngoài của nó. Bình thường không ai biết rõ võ công hắn như thế nào, chỉ là bởi vì hắn đã ẩn giấu quá sâu.
Thật ra thì, không phải Cô Độc Úy cái gì cũng không tranh giành…
“Phanh!”
“Tê!”
Hai tiếng giống như rất ăn ý với nhau nhất thời vang dội.
Tuyết y tung bay trong gió, hung hăng phất qua, ánh sáng xuyên thấu qua cũng bị kình phong cản lại.
Mặt nạ tinh sảo trên gò má hình ảnh thê mỹ hiện ra trong nháy mắt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...