Đế Vương Sủng Thần

“Thiển nhi” giọng nam tử sau lưng khàn khàn truyền đến bên tai. Vân Thiển theo bản năng ừ nhẹ.

“Thân thể của người ôm còn thoải mái hơn ôm nữ nhân!” lời nói tà mị của nam tử truyền đến, pha lẫn chút buồn bực và ý cười.

Mặt Vân Thiển bỗng nhiên liền biến sắc, liền đẩy nam nhân đang giận này ra, mới vừa rồi rõ ràng hắn vừa có một bộ dạng thổ lộ tâm tình, giờ phút này lại giống như kẻ trộm mèo thế kia. “Úy ca, người là ôm nữ nhân lúc nào vậy?” Vân Thiển híp mắt, giọng nói âm nhu làm người ta sợ hãi, mới vừa rồi nàng còn mang bộ dạng yếu ớt, sắc môi tái nhợt, nhưng lúc này đây lại mang vẻ hồng hào diễm lệ, hết sức mê người

Cô Độc Úy mím môi, nhìn Vân Thiển bằng ánh mặt nóng rực, hầu tiết chuyển động, nhìn mỹ vụ trước mặt mà không thể làm được gì, đúng là đã làm khó hắn mà.

“Thiển nhi, ngươi không biết chuyện này sao?” Cô Độc Úy vui vẻ, môi mỏng nâng lên mang theo vẻ hấp dẫn mê hoặc lòng người, ngồi trên giường đối diện Vân Thiển, lười biếng dựa người vào giường, đáy mắt đen sâu thẳm.

Có lẽ do đã thấy qua nhiều nam nhân yêu nghiệt như vậy, Vân Cạn mang theo ý cười, đôi mắt hắc ngọc nhìn thẳng vào nam tử trước mặt “Ta thì có liên quan gì chứ? Úy ca ngươi yêu người nào thì ôm người đó, cùng với ta thì có quan hệ gì” tuy rằng nói lời như vậy, nhưng khi nghe hắn ôm nữ nhân khác, trong lòng nàng có chút buồn bực

Độc Cô Úy bỗng nhiên giật mình, đáy mặt hiện tinh quang.


“Thiển nhi, nói vậy thì cứ cho là vậy đi!” gương mặt tà mị tuấn tú của Cô Độc Úy tựa như đang cười, nếu như lúc bình thường, Vân Thiển sẽ không thể nào không nhìn ra, người này, hết lần này đến lần khác nói đến ôm nữ nhân khác, để cho nàng mất đi năng lực phán đoán bình thường.

Thấy Cô Độc Úy cười híp cả mắt, Vân Thiển trong lòng càng giận “Đương nhiên là thật rồi, ta cũng không phải là gì của ngươi...” Vân Thiển định nghiêng mặt đi, không nhìn đến gương mặt tuyệt mỹ làm cho tim người ta đập rộn lên kia.

Vân Thiển thật không biết lúc này, bộ dạng nàng có bao nhiêu khả ái, làm cho con ngươi của nam nhân đối diện đột nhiên co rút, lóe lên đích quang khác thường, thậm chí có thể nghe được âm thanh vang lên từ cổ họng của hắn.

Vân Thiển đợi hồi lâu cũng không thấy có động tĩnh gì, nghe được âm thanh nuốt nước miếng không khỏi quay đầu lại, một khuôn mặt tuấn dật tuyệt luân liền phóng đại ở trước mắt nàng.

Mâu quang hắn sâu không đáy, vẻ khác thường thoáng hiện, ôn nhu ngắm nhìn Vân Thiển khiến cho nàng có chút hơi sợ

Gần ngay trước mắt, hô hấp nặng nề phun ra trên mặt nạ, xuyên thấu qua mặt nạ bạc, Vân Thiển rõ ràng cảm thấy người nam nhân này đột nhiên có chút khác lạ, càng không khỏi khẩn trương

Nhìn đôi mắt hắc ngọc kia, Cô Độc Úy chỉ cảm thấy trước tầm mắt toàn là sương mù, hắn không làm bất kỳ động tác nào khác, chỉ là hít một hơi thật sâu mùi hương trên người Vân Thiển. Mới vừa hít thở mùi thơm của nàng vào thì càng làm cho huyết dịch trong cơ thể hắn càng không thể khống chế mà sôi trào, nếu không phải là năng lực tự kiềm chế của hắn quá mạnh, chỉ sợ đã sớm nhào đến và ăn sạch nàng rồi.


Vân Thiển đột nhiệt thấy hắn như vậy thì bị dọa sợ đến cả người cứng ngắc, trong lòng thầm nghĩ, nam nhân này có phải là đã nhẫn quá lâu rồi hay không, bây giờ bạo phát, muốn đem nàng “giải quyết” luôn một thể?

Nghĩ tới khả năng này, thân thể nàng không tự chủ mà run lên. Nhiệt độ hai người tăng lên, hai bờ môi sát nhau, chỉ cần đến gần hơn chút nữa liền đụng vào nhau, không khí ám muội lan tỏa.

Động tác rất nhỏ này của nàng lại rơi vào mắt Cô Độc Úy, lúc này hắn mới phát hiện mình bị người trước mắt mê hoặc, thiếu chút nữa đã làm ra chuyện tổn thương hắn, trong lòng Cô Độc Úy không khỏi ảo não.

“Ngươi...” Vân Thiển vừa nghe đến giọng nói của mình, liền bị dọa, giọng nói mềm mại vô lực này là của nàng sao?

Cô Độc Úy không dấu vết lui về phía sau, có trời mới biết so với đánh nhau thì việc nhẫn nại không đụng vào nàng, làm cho hắn mệt mỏi vô lực đến cỡ nào.

Cô Độc Úy vừa lui ra, hô hấp của Vân Thiển dần dần trở nên bình thường, “Ngươi không phải là...” đang muốn cái kia chứ, lời nói sau này của Vân Thiển vừa đến cổ họng thì không thể phun ra được, thật là sợ một khi nam nhân này bốc hỏa, có phải sẽ đem mình làm cái kia hay không.


Cô Độc Úy thấy nàng dùng con mắt nghi hoặc nhìn mình, gương mặt tà mị trăm năm không đổi, “Thiển nhi không phải nói ta muốn ôm người nào liền ôm người đó sao, Úy ca của ngươi là ta đây bây giờ vô cùng yếu đuối, muốn tìm chút an ủi từ Thiển nhi thôi...” nói xong lời này gương mặt hắn hiện lên chút vô sỉ nghiêng thân người qua nàng, bày ra một dáng vẻ hết sức đáng thương.

Vân Thiển nhất thời nổi đóa, nhưng nghĩ tới hắn từ nhỏ đến lớn vì nàng làm đã rất nhiều chuyện, nên tâm không khỏi mềm nhũn ra.

“Người không phải mới vừa rồi đã ôm ta sao..” nhưng nghĩ tới hắn nói đến ôm nữ nhân khác, nàng buồn buồn trợn mắt nhìn hắn.

“Đã nhiều năm như vậy rồi, Thiển nhi cũng chưa từng ôm ta, nhìn xem ta làm lão bản ở sau lưng Nhã các che mưa chắn gió khổ cực biết mấy, không có một phần ấm áp nào hết!” nói xong hắn lại làm ra một bộ dạng bị ủy khuất.

Không biết như thế nào, nhưng hôm nay Vân Thiển cảm thấy Cô Độc Úy thật đặc biệt khác lạ, bình thường dù thế nào đi nữa, hắn cũng chỉ chiếm tiện nghi của nàng ngoài miệng thôi, chứ không giống hôm nay có một bộ dạng như vậy, còn động chân động tay với nàng. Ách, mặc dù cái kia không tính là ôm, nhưng không phải là đang ăn đậu hủ của nàng sao.

Vân Thiển thừa dịp hắn không nhào tới trước, bàn tay bạch ngọc chống đỡ lòng ngực của hắn, vô cùng chăm chú nhìn hắn, “có phải là đã xảy ra chuyện gì hay không?”

Cô Độc Úy trên mặt ý cười càng đậm, ánh mắt đối cùng ánh mắt của Vân Thiển, “Quả nhiên là cái gì cũng không lừa được Thiển nhi mà, Thiển nhi, ngươi bắt ta nên nói với ngươi như thế nào đây!” Cô Độc Úy cưng chìu cầm đôi tay bé nhỏ của nàng đang đặt trên người hắn, thật chặt mà bao bọc tay nàng trong lòng tay hắn, giống như tình nhân, mang theo dòng điện truyền vào lòng bàn tay nàng.

Mâu quang Vân Thiển khẽ giật, ý thức muốn rút tay về. Cô Độc Úy như đoán được phản ứng của nàng, nên nắm tay nàng thật chặc, làm nàng vô phương rút tay về. Nàng bất đắc dĩ, chỉ đành phải mặc cho hắn nắm.


Nhìn nam nhân anh tuấn này Vân Thiển có chút động dung, đến miệng cũng không nói ra lời, chỉ có thể lẳng lặng nhìn hắn.

Cô Đôc Úy nhìn vào mắt nàng, đột nhiên tay đang nắm lấy đôi tay nàng lại nắm càng chặt, đầu đột nhiên cuối xuống gần.

Vân Thiển chỉ bỗng nhiên cảm thấy trên vai chợt nặng, một cỗ hương thơm thuộc về Cô Độc Úy xông vào mũi nàng.

Đang lúc Vân Thiển dùng miệng để thở, trên vai chợt động một cái, thanh ti quét qua cổ trắng nõn của nàng, có chút nhột, mũi Cô Độc Úy đang lúc hô hấp nhẹ nhàng phun tới luồng nhiệt khí, Vân Thiển bị động tác này của hắn làm cho choáng váng. Hơi thở của hắn, động tác của hắn đều mang theo sự yếu đuối trước giờ chưa bao giờ có.

Người này, luôn mạnh mẽ trước mặt nàng, đây là lần đầu tiên nàng cảm nhận được hắn yếu đuối như vậy. Cho dù là mười năm trước, lời nói của hoàng hậu làm cho hắn bị đả kích đến như vậy, cho dù là hắn bị hoàng đế lạnh nhạt, cho dù là các đại thần luôn đứng về phía Cô Độc Hồng, nhưng hắn cũng chưa từng có tình trạng này.

“Úy ca, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì” Vân Thiển nhiễu loạn trong lòng hỏi hắn, thân thể không hề di động một cái, mặc cho hắn nắm tay, mặc cho hắn đem đầu tựa vào vai nàng.

“Cứ để như vậy đi, chỉ một lúc thôi…” Cô Độc Úy tựa như vô lực, lời nói nhẹ nhàng truyền đến bên tai Vân Thiển.

Cô Độc Úy như vậy làm cho Vân Thiển đau lòng không thôi, đây là lần đầu tiên trước mặt nàng Cô Độc Úy lại thành người yếu đuối như vậy. Không biết là do sự việc xảy ra lần này, hay là bởi do nguyên nhân gì khác mà khiến hắn trở nên như thế.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui