Author: Tiểu Lãnh Lãnh
Bên này Lôi Huyền Thái tử ưu sầu vì tương tư, còn bên Nam Cung Tuyệt thì trái ngược hoàn toàn.
Nam Cung Tuyệt một thân trường bào đỏ rực như lửa say mê ngắm nhìn nữ nhân hắn yêu, bạc môi mỏng như có như không, câu lên ý cười khuynh thành.
Một màn này của Lãnh Nguyệt làm hắn khá bất ngờ.
Đúng là không hổ danh Hoàng hậu của hắn!
Lãnh Nguyệt thoáng nhìn qua Băng Y, gật đầu hài lòng.
Một khúc "Hoạ tâm", nàng ấy mới chỉ nghe có vài ba lần mà đã đàn được gần như hoàn chỉnh, tuy có một số lỗi nhỏ nhưng thực ra "Hoạ tâm" phiên bản cổ đại không hoàn chỉnh cũng mang một phong vị khác, rất riêng biệt.
Băng Y quả thực có thiên phú trong lĩnh vực âm luật.
Lãnh Nguyệt nương theo lực hồng trù, đứng trên mũi chân mà nhảy.
Hừ! Với kĩ thuật múa ba lê, đám người cổ này còn lâu mới học theo được nàng.
- Ôi chà, kĩ thuật múa này thực mới lạ nha! Nhìn xem nhìn xem, làm sao nàng có thể đứng bằng mũi chân chứ?
- Ôi, đúng là lần đầu tiên bổn quan nhìn thấy.
Vũ sư, ngươi có biết điệu vũ này không?- Vị quan già hỏi một vũ sư nhiều năm kinh nghiệm, bất quá vị vũ sư kia cũng lắc đầu, thích thú nhìn điệu vũ của Lãnh Nguyệt.
Trên cao, Lãnh Đế cùng tất cả mọi người, gồm cả Thái hậu, Hoàng hậu, Doãn Thục phi cùng các vị tần phi khác đều kinh ngạc không thôi, ai nấy chăm chú nhìn không chớp mắt.
Chính xác là lần đầu tiên họ nhìn thấy cách múa bằng mũi chân như vậy.
Phế vật Cửu công chúa từ khi nào lại lợi hại như thế?
Lãnh Nguyệt uyển chuyển di chuyển trên tấm vải trắng.
Thân ảnh nhẹ tựa như chim yến chao liệng.
Kĩ thuật múa xuất sắc thu hút mọi ánh mắt.
Cửu công chúa gương mặt không phải là tuyệt mĩ, vậy mà lúc này đây, dường như nàng đang được bao phủ bởi ánh hào quang, trong đêm tối toả ra thứ ánh sáng lãnh diễm.
Mày liễu xinh đẹp, thuỷ mâu màu trời trong vắt như nước hồ thu, sống mũi cao thanh tú, đôi môi mỏng câu nhân khẽ nở nụ cười mỉm.
Tất cả tạo nên Lãnh Nguyệt-xa cách mà đơn giản, hư hư thực thực, lại mong manh tựa như sương khói.
Tám dải hồng trù liên tục được thay đổi, lực đạo cầm nắm vừa phải tạo sự mềm mại.
Căn bản nhìn như Cửu công chúa đang bước đi trên không trung vậy.
Mũi giày thêu di trên nền vải trắng, tạo thành những vệt đen loang lổ, nhưng không thu hút bằng điệu múa lạ lùng của nữ nhân.
- Thật đẹp! Cửu thiên huyền nữ cũng chỉ đến thế này mà thôi!- Một vị quan văn già khẽ thốt lên, phần đông người đều gật gù đồng tình.
Trong góc tối, Lãnh Như Ngọc ánh mắt tà ác nhìn về Lãnh Nguyệt, đáy mắt không giấu nổi tia ghen tức cùng căm hờn.
Nhưng bất giác, khoé môi nàng ta bỗng câu lên ý cười sâu xa.
Sắp tới rồi...
"Chàng là bản tình ca bất tận trong ta
Trái tim ta chỉ nguyện trao về chàng..."
Lãnh Nguyệt kết thúc bằng màn nhào lộn trên không.
Tám dải hồng trù đã sớm bị thu về hai lòng bàn tay.
Cổ tay khẽ dùng lực, thành công lộn một vòng, nhẹ nhàng hạ xuống đất, mực đen trên đôi hài vừa lúc khô lại.
Bạch y thêu từng cụm mây mềm mại khiến nàng thanh lệ tựa như tiên tử lạc chốn nhân gian.
Lãnh Nguyệt nhàn nhã đứng giữa đại điện, trước hàng trăm con mắt ngạc nhiên tốt độ vẫn chẳng chút động dung, không kiêu ngạo, không siểm nịnh, nào còn bóng dáng của một Lãnh nguyệt bị người tuỳ ý xoay trong lòng bàn tay nữa.
Bốp! Bốp! Bốp! Rào! Rào! Rào!
Nam Cung Tuyệt vỗ tay trước, tiếp sau mọi người mới như bừng tỉnh, cả Thần Điện ngập tràn trong tiếng vỗ tay vang dội.
- Hảo! Hảo vũ khúc!- Hoạ Thiên Lan cười cười, không tiếc lời khen thưởng.
Xem ra đứa cháu gái này của bà cũng không phải dạng phế vật như lời đồn đãi.
Bà khẽ gật đầu hài lòng, như thế sang đến Phượng Thiên Quốc, bà cũng bớt lo lắng nàng sẽ bị người ức hiếp.
Lãnh Đế và Diệp hoàng hậu vẫn giữ nguyên nụ cười từ ái như lúc đầu, bất quá cũng không biết trong lòng nghĩ gì.
Doãn Thục phi, Ngũ Thanh Linh, Hạ Tâm Noãn và Mạc Sơ Ly đã sớm căm tức đến cùng cực.
Còn về bên Đông Linh Sâm, hắn đã sớm quăng Hạ Tâm Noãn xinh đẹp đến tận chân trời nào rồi, trong mắt chỉ còn hình bóng của bạch y thiếu nữ cùng điệu vũ thần tiên.
Ngũ Thanh Linh không cam lòng, nói to:
- Là nàng ta đã dùng yêu thuật! Cửu công chúa dùng yêu thuật mê hoặc tất cả mọi người rồi.
Một câu nói, khiến mọi người rùng mình kinh khiếp.
Câu chuyện về sự khởi đầu của tà thuật lần lượt hiện lên trong tâm thức mỗi người.
Điều cấm kị nhất trong các hoàng cung qua nhiều triều đại lịch sử vẫn luôn luôn là vấn đề yêu thuật, tà thuật.
Tương truyền, yêu thuật được ghi chép lại từ rất lâu đời, nhưng bắt đầu xuất hiện trên đại lục này từ Tiền Gia tiền triều.
Năm Hoàng Dương thứ tám mươi hai của vương triều Tiền Gia, thái tử Tiền Lãm đăng cơ.
Khi bắt đầu tổ chức lễ đăng cơ, trời bắt đầu đổ tuyết nên Tiền Lãm lấy hiệu là Tuyết Dạ, chính thức kế vị ngai vàng năm mười chín tuổi.
Tiền Lãm cưới thanh mai trúc mã là vị Đại tiểu thư Thiên Lăng Dung của Thiên gia, lập thành hoàng hậu, sau nạp thêm một vài vị phi tần, nhưng tình cảm với hoàng hậu qua hai mươi năm vẫn không hề đổi thay.
Năm Hoàng Dương thứ chín mươi lăm, dưới sức ép của triều thần, Tiền Lãm buộc phải lấy thêm con gái của các vị quan lại khác vào hậu cung, trong đó có Chiêu Minh Khánh là Nhị tiểu thư của Chiêu gia Chiêu Tể tướng.
Chiêu Minh Khánh không xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành, nhưng sau khi nàng vào cung, phân vị tăng nhanh, cuối cùng dừng ở chức Quý phi-chức vị chỉ đứng sau Hoàng hậu.
Số lần Tuyết Dạ Đế ở lại Chiêu Lan Cung trong một tháng cũng tăng lên trông thấy.
Hoàng đế lạnh nhạt hoàng hậu là chuyện mà trong suốt bao năm qua chưa từng có, hậu cung Tiền Gia lại được dịp náo nhiệt, địa vị của Chiêu gia trên quan trường cũng tăng cao.
Thiên Lăng Dung từ khi thấy Tiền Lãm ngày ngày vui vẻ cùng Chiêu sủng phi, nàng đều ở lì trong tẩm cung, lễ thỉnh an buổi sáng cũng miễn, mọi tin tức ở Thiên Lăng Cung đều bị phong toả.
Dung Hoàng hậu, án binh bất động.
Lại nói về Tiền Lãm, khi ở bên Chiêu Minh Khánh đều bất tri bất giác quên đi thời gian.
Dường như ở Chiêu Quý phi này có gì đó luôn thu hút tâm thức của hắn hướng về nàng.
Chiêu Quý phi không thích có người tự ý vào phòng nàng khi chưa được thông tri, kể cả Hoàng đế.
Tuyết Dạ Đế vì sủng nàng nên đương nhiên tôn trọng ý nguyện của Chiêu Quý phi, trước khi muốn tới Chiêu Lan Cung đều sai Tổng quản thái giám tới thông báo trước một tiếng.
Chuyện Chiêu Quý phi độc sủng cứ thế diễn ra liên tục trong vòng gần một năm.
Cho đến một ngày nọ, Hoàng đế bất chợt một mình đi tới Chiêu Lan Cung mà không mang theo một thái giám hay cung nữ nào, cũng không thông truyền trước, muốn cho Chiêu Quý phi bất ngờ.
Khi hoàng đế xuất hiện, thiếp thân tì nữ Mai Nhi của Chiêu Minh Khánh liền biến sắc mặt, toan đi vào thông báo, nhưng Hoàng đế đã nhanh hơn một bước, phất tay ra hiệu Mai Nhi im lặng.
Mai Nhi nào dám chống lại thánh ý, chỉ có thể lật đật đi theo sau, không ngừng lo lắng.
Tiền Lãm nhẹ nhàng bước vào tẩm phòng.
Trong mắt chàng, mọi đồ vật dù xinh đẹp hay tinh xảo đến đâu cũng chẳng bằng được Chiêu Quý phi.
Chàng vén rèm châu phỉ thuý, vui vẻ muốn cho mĩ nhân bất ngờ.
Bất quá, người bất ngờ lại chính là chàng...
Trước gương đồng, Chiêu Minh Khánh một thân cung trang màu đỏ thêu từng đoá hoa lan tuyệt mĩ yêu mị, mái tóc dài óng ả chỉ vấn một nửa, một nửa như thác nước mềm mại đổ xuống đôi vai mảnh khảnh của nàng ta.
Nhưng khuôn mặt vặn vẹo kia, nào phải của một Chiêu Quý phi luôn ôn nhu, nhã nhặn, hiền lương nữa.
Nàng ta lúc này đang nghiến răng nghiến lợi, cầm những cây kim dài nhọn hoắt đâm vào một hình nhân làm từ vải bông.
Ánh mắt độc ác nhìn hình nhân, căm hận đến tận xương tuỷ.
Tuyết Dạ Hoàng đế lớn lớn lên trong hoàng cung, được thừa hưởng nền giáo dục và những sự dạy dỗ tốt nhất.
Hơn nữa ngài cũng nổi danh là thông minh xuất chúng, thứ gì nhìn qua một lần sẽ không quên.
Tuyết Dạ Hoàng đế vẫn còn nhớ rõ, năm Hoàng Dương thứ bảy mươi lăm, khi đó Tiền Lãm vẫn còn là Thái tử, chàng tìm thấy trong Tàng Thư Phòng những cuốn sách cổ.
Tuy năm tháng trôi qua, có những bộ sách đã không còn hoàn chỉnh nữa nhưng Tiền Lãm vẫn thích tìm hiểu và học hỏi.
Trong số những cuốn sách được góp nhặt lại qua các triều đại, có cuốn "Tà Yêu Dị Chí" có sức hấp dẫn nhất với chàng.
Bất quá dù sao Tiền Lãm vẫn chỉ là một đứa trẻ, có thông minh đến đâu cũng chẳng thể nào hiểu hết được những từ ngữ trong sách cổ.
Chàng liền cầm cuốn sách đi hỏi Thái phó.
Khi Thái phó nhìn thấy "Tà Yêu Dị Chí", mặt mũi ông thoáng chốc biến đổi:
- Thái tử, người không nên tiếp xúc với những thứ tà thuật hại người này.
- Nhưng nếu có người sử dụng nó lên ta thì sao? Thái phó có thể nói sơ qua về tà thuật cho ta được không?
Thái phó suy nghĩ một chút, song cuối cùng cũng nói cho Tiền Lãm Thái tử một chút hiểu biết về yêu thuật.
Hai người dùng một ngày để bàn luận về vấn đề này.
- Thái tử, yêu thuật là tà đạo được ghi chép và lưu truyền đã lâu, nhưng bao năm qua đều không thấy xuất hiện, cũng chưa chắc nó còn có thể xuất hiện tại nhân gian nữa.
Bất quá ngài nên nhớ những biểu hiện, hành vi của những người sử dụng tà thuật.
Dù là ghi chép trong sách cổ, nhưng khi cần có lẽ sẽ có chỗ dùng đến.
Tiền Lãm gật đầu, lặng lẽ nhớ kĩ tất cả những điều đã chép trong cuốn sách không hoàn chỉnh ấy.
Sau đó chàng cũng không thấy dạng sách cổ như thế xuất hiện trong Tàng Thư Phòng của hoàng cung nữa.
Nghe đâu đã bị hoàng đế hạ lệnh thiêu huỷ từ sau hôm đó rồi.
Nay, thấy một trong những tà thuật độc ác nhất xuất hiện tại hoàng cung, làm sao Tuyết Dạ Đế không kinh ngạc cùng khiếp sợ đây?
- Chiêu Quý phi!- Tiền Lãm quát lớn khiến người đang ngồi trước gương đồng giật bắn người.
Chiêu Minh Khánh vội vã đứng dậy hành lễ, khuôn mặt kiếp sợ thay thế cho sự độc ác tàn bạo lúc trước, hình nhân bị nàng vội vã giấu trong ống tay áo, đầu kim nhọn găm vào làm bàn tay mềm mại tứa máu.
Đau, nhưng Chiêu Minh Khánh không dám than một lời.
- Hoàng thượng, người...người đến, sao...sao không thông báo cho thần thiếp biết...biết một tiếng? Hay tại đám nô tài thất trách...không thông tri cho thiếp?- Nàng gượng cười.
- Hừ, ái phi của trẫm! Nếu thông báo cho nàng thì làm sao trẫm có thể biết hằng ngày ái phi thích làm gì đây?- Tuyết Dạ Đế cười lạnh lùng- Nào, ái phi, nói cho trẫm biết, nàng đang làm gì mà chăm chú vậy?
- Hoàng...hoàng thượng, nô tì không...không làm gì hết.- Chiêu Minh Khánh khẽ run rẩy.
- Tay phải của nàng.
Nàng có thể đưa trẫm xem thứ nàng đang cầm ở tay phải không?- Tiền Lãm ba bước bước thành hai bước, nhanh chóng bắt lấy cổ tay phải của Chiêu Quý phi giơ lên cao.
Bộp!
Hình nhân trong lòng bàn tay nàng rơi ra, lăn lóc dưới mặt sàn lạnh lẽo.
Ánh nến trong Chiêu Lan Cung dù sáng rực cũng không xua tan nổi cảm giác âm u quỷ dị mà hình nhân đem lại.
Chiêu Minh Khánh biến sắc mặt.
Hình nhân làm từ vải bông khoác trên mình phượng bào đỏ rực, đầu đọi phượng mão, tượng trưng cho quyền lực tối cao chốn hậu cung.
Trước ngực hình nhân có dán một tấm bùa màu vàng, trên ghi tên và bát tự của một người.
Là Thiên Lăng Dung.
Nhìn hình nhân bị kim đâm đến thảm hại, đáy mắt Tuyết Dạ Đế bùng lên tia giận dữ.
Thật không ngờ, bấy lâu hắn đầu gối tay ấp với một nữ nhân âm hiểm độc địa đến vậy.
- Người đâu! Đem Chiêu Quý phi giam vào địa lao cho trẫm.
Phong toả Chiêu Lan Cung, một con ruồi cũng không được phép để lọt.
Dứt lời, ẩn vệ vẫn theo bên cạnh Tuyết Dạ Đế hiện thân, một phát chế trụ bả vai của Chiêu Quý phi, Chiêu Lan Cung cũng bị Ngự lâm quân bao vây ngay sau đó.
- Hoàng...hoàng thượng...thiếp, thiếp không cố ý.
Hoàng thượng, cầu người, cầu người tha tội cho thần thiếp một lần, van xin người, hoàng thượng...
- Giải đi!- Tiền Lãm lạnh lùng quát.
- Hoàng thượng cầu người khai ân...!Hoàng thượng...!Hoàng thượng...
Chiêu Minh Khánh hoảng hốt cầu xin, tiếng nàng ta vang lên, thê lương mà tuyệt vọng biết mấy.
- Bãi giá Thiên Lăng Cung!- Tuyết Dạ từ Chiêu Lan Cung vội vã muốn trở về cung của Hoàng hậu.
- Hoàng thượng...hoàng thượng...!Đại sự không hay rồi, hoàng thượng....- Thanh âm cuống quýt lo lắng từ đằng xa vọng lại khiến cho cước bộ của Tiền Lãm ngày càng gấp gáp.
Tiểu thái giám không kịp thở gấp, vội vàng báo tin:
- Bẩm hoàng thượng, hoàng hậu...!Hoàng hậu...
- Hoàng hậu làm sao? Nói!- Tiền Lãm quát lớn, gân xanh bên thái dương nổi lên cho thấy rằng bây giờ hắn đang rất lo sợ.
- Hoàng hậu sắp không được rồi.
- Cái gì?- Tiền Lãm gào lên, tăng hết tốc lực chạy tới Thiên Lăng Cung.
Tiểu Lý Tử làm thái giám theo hầu Tiền Lãm ngay từ khi hắn tiếp nhận ngôi vị thái tử đến khi lên ngôi hoàng đế, trải qua không biết bao hiểm nguy cũng chưa từng thấy vị đế vương này rối loạn đến như vậy.
Tuyết Dạ Đế bãi giá Thiên Lăng Cung, không kịp đợi người thông truyền liền nhanh chóng đẩy cửa bước vào tẩm cung của hoàng hậu.
Tiểu Lý Tử định theo hầu nhưng cũng bị khẩu dụ của Tiển Lãm ngăn lại bên ngoài.
Sau đó, Tuyết Dạ Đế ở trong Thiên Lăng Cung suốt một ngày một đêm.
Khi trở ra, vành mắt người ửng đỏ, nét tang thương cùng sát khí mơ hồ như ẩn như hiện trên khuôn mặt cương nghị.
- Truyền ý chỉ của trẫm.
Dung Hoàng hậu khi còn tại thế là thê tử hiền lương, hoàng hậu lâm trọng bệnh qua đời, trẫm vô cùng thương tâm.
Nay Hoàng đế chiếu cáo thiên hạ, phong cho Dung Hoàng hậu thành Nguyệt Quang Hoàng hậu, chọn ngày lành, hạ táng tại hoàng lăng.
Đồng thời ban thánh chỉ, ngôi vị Hoàng hậu của Tuyết Dạ Đế vĩnh viễn để trống cho đến khi trẫm băng hà, hoàng cung từ nay không tuyển tú.
Vị đại thần nào dám kháng chỉ can vua, lập tức tịch thu tài sản, sao trảm ba đời.
Chiêu Quý phi tội ác tày trời, sử dụng yêu thuật mê hoặc quân tâm, nhưng niệm tình Chiêu gia mấy đời có công với đất nước, trẫm không truy cứu.
Tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó tha, trẫm hạ lệnh tước quan phẩm Tể tướng của Chiêu Lịch Chung, lệnh ba đời tiếp theo không được bổ nhiệm quan phẩm, tịch thu tài sản Chiêu gia, sung vào quốc khố, tất cả sách thư đều phải đem đốt hết.
Một hồi sóng gió cứ thế qua đi.
Lại nói về Chiêu Minh Khánh trong địa lao, không ai biết nàng ta đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng theo lời kể của một ngục tốt, Chiêu Quý phi sau khi nghe tin cha bị bãi miễn chức quan, phải đem theo cả gia đình về quê thì phát điên, cả ngày lúc khóc lúc cười, nhưng kể cả khi tỉnh hay khi điên cũng chỉ nhớ gọi mỗi hoàng thượng.
Một ngày nọ khi trong địa lao không còn nghe thấy thanh âm gì nữa, ngục tốt mới phát hiện, Chiêu Minh Khánh cắn lưỡi tự tử.
Chuyện yêu thuật từ đó cũng rơi vào quên lãng.
Sử sách ghi chép lại rằng, từ năm Hoàng Dương thứ chín mươi sáu hậu cung xảy ra rất nhiều chuyện.
Hoàng hậu qua đời, Chiêu Quý phi bị bắt vì sử dụng yêu thuật, Tể tướng bị bãi miễn chức quan,...!Cùng kể từ khi ấy, sức khoẻ của Tuyết Dạ Đế ngày một yếu đi trông thấy.
Năm Hoàng Dương thứ một trăm, Tuyết Dạ Đế qua đời, lúc ấy ngài không có con nên ngôi báu nhường lại cho đệ đệ ruột là Khánh Minh Vương lúc bấy giờ.
Từ đó, dù bị cấm nhưng vấn đề yêu thuật bằng nhiều hình thức vẫn xuất hiện trong các hoàng cung, qua nhiều triều đại luôn là nỗi ám ảnh không chỉ của các vị Hoàng đế mà còn len lỏi vào tâm thức của dân chúng và quan lại.
Nay, Cửu công chúa bị cho là dùng yêu thuật mê hoặc nhân tâm, thử hỏi làm sao lòng người không sợ hãi đây?
Một chiêu này, Ngũ Thanh Linh chắc chắn mình sẽ nắm chắc phần thắng trong tay.
Và, cả Phượng Thiên Đế cùng Lôi Huyền Thái tử sẽ có ấn tượng xấu về Cửu công chúa mang hơi hướng của một phù thuỷ độc ác mang yêu thuật tà thuật hại người.
Ngũ Thanh Linh cười thầm.
Lãnh Nguyệt, ngươi đi chết đi!
----------Đôi lời Au----------
Lãnh Lãnh xin lỗi, đã để các nàng chờ lâu rồi~~~
Đợt vừa rồi Tiểu Lãnh phải ôn tập để thi giữa kì, học thêm triền miên nên không có thời gian viết chap mới.
Mong mọi người thông cảm a!!!
Và đây, tèn tén ten! Sau khi được các bạn ráo riết thúc giục, Lãnh Lãnh đã hoàn thành xong chap 59 rồi đó.
Cảm ơn các nàng đã quan tâm đến "Đế vương sủng" a~~~
Mong nhận được phản hồi của các bạn để Lãnh Lãnh có thể xây dựng được hình tượng Lãnh Nguyệt, Nam Cung Tuyệt và các nhân vật phụ khác một cách hoàn
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...