Author: Tiểu Lãnh Lãnh
- Không biết Cửu hoàng muội định tặng cái gì cho Thái hậu a? Sao còn chưa mang lên nữa? Thần thần bí bí, làm cho người tỷ tỷ ta đây cũng rất là tò mò nha!- Lãnh Như Ngọc giả vờ cười đùa, đưa chiếc khăn voan che miệng cười duyên.
Lãnh Nguyệt nhìn hành động của nàng rùng mình một cái.
Động tác che miệng cùng thái độ õng ẹo này thực giống với các mama trong hoa lâu nha! Cảm giác như nàng ta sắp dụ dỗ để bán nàng vào kĩ viện vậy!
Bất quá, Lãnh Nguyệt biết, trò chơi của Lãnh Như Ngọc đã bắt đầu chính thức khởi động rồi.
Lãnh Như Ngọc, tốt nhất cô nên đem hết bản lĩnh mà đấu với ta đi, nếu không hôm nay ta sẽ chỉnh chết cô.
Nghĩ tới đó, nàng miễn cưỡng hé ra nụ cười, có chút khó coi:
- Quà mừng của Nguyệt Nhi, vốn không được quý giá như của các hoàng huynh, hoàng tỷ, quả thực không dám đưa ra rồi chuốc lấy mọi người chê cười.
Hay một chút nữa cháu gái đem qua Liên Hoa Cung cho Thái hậu ngài, có được không ạ?
Một lời nói ra, cả hội trường bỗng im lặng tuyệt đối.
Lãnh Như Ngọc cười thầm trong lòng, một phen chắc mẩm, kì này Lãnh Nguyệt nhất định không có quả ngon để ăn.
Hoạ Thiên Lan vốn dĩ mang tâm tư nợ đứa cháu gái này, một chút quà mừng, bà đương nhiên không so đo.
Đang định đồng ý thì Lãnh Như Ngọc đã nhanh chóng cướp lời:
- Không sao đâu! Là tâm ý của muội, Thái hậu người chắc chắn sẽ không chê cười!
Hoạ Thiên Lan nhíu mày nhìn Lục công chúa, tỏ ý không hài lòng, đôi mắt đẹp của bà thoáng nghiêm lại.
Lãnh Như Ngọc căn răng, toàn thân run lên một cái, cố chịu đựng ánh mắt nghiêm khắc ấy, không rút trở về câu nói của mình.
Đương nhiên, mức độ căm thù Lãnh Nguyệt cũng là tăng lên một phần.
- Mọi người, thực sự muốn xem sao?- Lãnh Nguyệt dè dặt hỏi.
Nam Cung Tuyệt quan sát Lãnh Nguyệt.
Tuy khuôn mặt là một bộ dạng sợ hãi, nhưng đôi mắt kia quả thực điềm tĩnh đến lạ thường.
Thấy Hoạ Thiên Lan sắp bảo vệ Lãnh Nguyệt, bạc môi hắn khẽ nhấc lên nụ cười thích thú.
Nàng đã thích chơi đùa như vậy, hắn liền thành toàn cho nàng đi thôi!
- Bổn đế cũng thật thắc mắc, Cửu công chúa nàng có thứ quà gì có thể đem hiếu thuận Thái hậu Bạch Vân đây?- Hắn hơi nheo mắt nhìn Lãnh Nguyệt.- Nàng cứ đem ra tặng cho Thái hậu đi.
Quà kém hơn các hoàng huynh, hoàng tỷ của nàng cũng không sao! Một khối Tử Liên Ngọc của quả nhân, giá trị cũng không phải nhỏ.
Yên tâm, bổn đế không so đo đâu, có thể tính luôn phần của nàng vào.
- Vậy đa tạ Nam Cung Hoàng đế rồi.- Lãnh Nguyệt liếc xéo Nam Cung Tuyệt xem kịch vui, giả vờ do dự mà vẫn lên tiếng tạ ơn.
Nhưng nàng cũng chưa có thêm hành động gì, chỉ là hơi cúi đầu xuống, một bộ dáng suy tư.
Lãnh Như Ngọc cực lực áp chế tức giận nhưng ngoài mặt vẫn treo lên tươi cười.
Vì cái gì Nam Cung Hoàng đế hết lần này tới lần khác bảo hộ cái nữ nhân xấu xí này chứ? Bất quá không sao! Hiện tại liền một chút đem cái Cửu tiện nhân này chỉnh xuống đã.
Phải cho nàng ta biết, ở cái địa phương này, ai mới chân chính là chủ nhân.
Lãnh Nguyệt cúi đầu một chốc lại ngẩng lên, âm thầm đánh giá mọi người.
Thái hậu lo lắng, Hoàng thượng cùng Hoàng hậu nhìn không ra cảm xúc khác thường, lại càng không lên tiếng khuyên can, các vị phi tần không được phép lên tiếng nhưng thần sắc vẫn bàng quan xem kịch vui, Lôi Huyền Quang và Bắc Cơ Thần trong mắt đều là phức tạp nhưng lộ ra tia khôn khéo, Đông Linh Sâm tỏ vẻ hứng thú, Hàn Vũ Phong chăm chú nhìn chén rượu trong tay không có biểu tình, Nam Cung Tuyệt sắc mặt âm trầm khó đoán.
Nàng quan sát nhanh một lượt, cuối cùng nhan sắc lộ rõ vẻ bối rối:
- Thái hậu, người quả thực sẽ không chê quà của Nguyệt Nhi chứ?
- Quà của Nguyệt Nhi, bổn cung sao có thể chê chứ? Con yên tâm, lão bà bà ta không phải người tham tài, món quà lớn nào chẳng thấy qua? Quan trọng tâm ý của còn như thế nào là được rồi.- Thái hậu hiền hoà cười.
Hoạ Thiên Lan bà không bao giờ chê bai tâm ý của người khác, mà nhất là Lãnh Nguyệt lại càng không.
Bà muốn thuận theo ý nàng là muốn giữ thể diện, bảo hộ đứa cháu gái này chu toàn một chút.
Tuy bà không tính toán, không có nghĩa là mấy lão già hồ đồ trong triều không so đo cùng nàng.
Lãnh Như Ngọc nghĩ gì, bà sống nửa đời người rồi, làm sao lại không biết.
Bà chỉ là nghĩ Lục công chúa nhất thời ghen tị một chút, chỉ cần qua chuyện này, sau này dạy dỗ thêm là được.
Nhưng mà Nam Cung Hoàng đế cũng đã lên tiếng rồi, từ chối lúc này có đôi chút không tiện cho lắm.
Cuối cùng bà đành miễn cưỡng đồng ý, cố gắng dùng những lời lẽ tốt nhất khiến người khác không thể khó chịu với nàng, nhưng trong lòng tràn đầy lo lắng.
- Vậy...được! Băng Y, mau đem lên đây đi.
Băng Y nín cười nhìn Lãnh Như Ngọc diễn trò, bày ra thần sắc giống như Lãnh Nguyệt, pha chút lo sợ.
Thậm chí tay Băng Y còn giả bộ hơi run rẩy.
Nàng quay sang bên cạnh hai tay nâng một cái khay khảm ngọc, bên trên phủ một lớp vải đỏ thắm, chất liệu rất bóng, nhìn tới có chút mềm mịn.
Lúc này Lãnh Nguyệt đã đứng dậy, Băng Y đang nửa ngồi nửa quỳ liền phối hợp, dâng khay lên cao quá đầu, Lãnh Nguyệt tiếp nhận rồi bước ra chính giữa điện.
Ngọc thủ nàng khẽ nâng, hồng sa lập tức rớt xuống.
Trong sự ngỡ ngàng của mọi người, một bộ cung phục màu mận chín liền hiện ra trước mắt.
Bộ cung phục nàng đem tặng cũng giống như bộ cung phục Thái hậu mặc lúc sáng, nhưng sắc độ đậm hơn, màu pha trên vải cực đều, từng đường nét cắt may càng tỉ mỉ và tinh tế.
Chưa nói đến hình trên áo, chất liệu vải cũng là hàng thượng đẳng.
- Nguyệt Nhi chúc Thái hậu hồng phúc tề thiên, năm nào cũng như năm nay, ngày nào cũng như ngày này.
Băng Y tiến tới lấy cung y từ trên khay, nhẹ nhàng cầm hai bên vai áo nhấc lên.
Hình dáng chiếc áo hoàn toàn lộ ra, từng tấc vải lấp lánh dưới ánh nến, lại mờ ảo không thực.
Bộ y phục màu mận chín, lại đặc biệt ở chỗ ngừoi làm dùng loại mực không phai để hoạ lên những đoá u lan, chân thực đến mức người ta dường như có thể cảm nhận được hương thơm như ẩn như hiện của hoa.
Đây là lần đầu tiên có người đem mực vẽ lên vải dùng làm y phục, và đương nhiên đó cũng hính là điều đặc biệt của bộ cung phục này.
Không quá trẻ trung lố bịch nhưng Thái hậu mặc lên, chắc chắn khiến bà trẻ ra mười tuổi.
Thanh lịch lại cao quý, đơn giản mà lại không sơ sài, thủ pháp vẽ đặc biệt tinh tế và phóng khoáng này, đến người của Thượng Cung Cục cũng chưa chắc đã làm ra được.
Quả là cực phẩm cung y.
Một bộ cung phục như thế giá trị không nhỏ.
Thử hỏi ở đây có mấy người hào phóng xuất ra được món quà lớn như thế? Ngoại trừ quà của Tứ quốc dâng tặng, tất cả chỗ quà của người có mặt trong đại điện này cộng lại cũng chưa chắc có thể sánh nổi.
Thế mà nàng còn nói không quý giá, vậy quà của bọn họ là gì đây? Một bộ cung phục xứng đáng để mọi người than thở.
- Hảo thủ pháp! Hảo tài hoa! Người nào mà có tài hoa bậc này đây? Nghĩ ra cách dùng mực hoạ lên y phục, lại cả u lan vẽ trên vải cũng sống động như vậy.- Đến cả ngàn năm nay, y phục chưa có người nào dùng mực để vẽ lên.
Bộ cung y đặc biệt này chắc chắn là bộ đầu tiên xuất hiện trong Ngũ quốc.
Hoạ Thiên Lan y phục tất nhiên không thiếu, nhưng bộ cung y này của Lãnh Nguyệt, bất luận do nể mặt Lãnh Nguyệt hay chỉ đơn thuần là những nét vẽ kia, bà đều muốn nhận lấy.
- Thái hậu thánh minh! Bức hoạ này chính là do Thất công tử hạ bút, mà cung y được cắt may cũng là ở Thiên Phượng Phường của hắn a! Đây là mẫu thiết kế mới nhất trong tháng này của Thiên Phượng Phường.
Lãnh Nguyệt một công đôi việc, tiếp tục giới thiệu sản phẩm của Thiên Phượng Phường.
Tin tưởng, sau hôm nay, nhất định Thiên Phượng Phường của nàng hốt bạc mỏi tay.
Nghĩ đến đó, nữ nhân không tự chủ, khoé môi câu lên ý cười vui vẻ.
Nụ cười của nàng tuy chỉ là thoáng qua, nhưng lập tức lại khiến cho hồng y nam nhân đáy mắt phủ một tầng si mê.
Mọi người lập tức hút khí lạnh.
Thất công tử? Thất công tử là nhân vật tầm cỡ như thế nào cơ chứ? Cả Ngũ quốc này, trừ những nữ nhân đầu óc bị đụng hỏng thì có ai mà không biết chủ nhân của Trân Bảo Các và Thiên Phượng Phường đây? Mà Thiên Phượng Phường lại là cái địa phương nào? Một tấm y phục bán ở đây đáng giá cả vạn lượng bạc đấy! Huống chi một bộ cung phục này có bút tích của Thất công tử-vị thần long kiến thủ bất kiến vĩ*, hành tung bất định, ngao du khắp tứ hải kia-tất nhiên liền nâng giá tiền lên một tầm cao mới.
Bút tích kia chỉ sợ có là vạn lượng hoàng kim cũng khó cầu.
*: Thần long thấy đầu không thấy đuôi.
Chỉ người hành tung bất định.
- Cửu công chúa, nói dối nên biết ngượng một chút, cũng cần có cơ sở.
Nét bút này tuy tài hoa tuyệt mĩ, nhưng chưa chắc đã là bút tích của Thất công tử mà.
Đâu phải chỉ cần một câu của công chúa, đây liền trở thành bức hoạ của Thất công tử?
Ngũ Thanh Linh thấy tất cả hào quang đều dừng ở chỗ Lãnh Nguyệt, mà ánh mắt của Lôi Huyền Thái tử và Nam Cung Hoàng đế đều dán lên người nữ nhân này, không cam lòng nói.
Chỉ cần hôm nay Lãnh Nguyệt mất mặt, vậy cơ hội để nàng được Lôi Huyền Thái tử để mắt tới chắc chắn không còn xa.
Lãnh Nguyệt híp mắt:
- A, vậy là Ngũ tiểu thư đã nhìn qua tranh vẽ của Thất công tử?
- Thần nữ quả thực chưa có diễm phúc đó.- Ngũ Thanh Linh hơi lắc đầu.
- Thế làm sao ngươi biết được bức hoạ này không phải Thất công tử vẽ ra?- Lãnh Nguyệt khoanh tay trước ngực, cười hỏi.
- Ta...ta...- Lần này đến lượt Ngũ Thanh Linh á khẩu.
Lúng túng mãi mới nói nên lời.- Thần nữ...!chỉ là làm một chút phỏng đoán.
Thất công tử tuy thân phận không cao quý như người trong hoàng tộc, nhưng được mệnh danh là thần long kiến thủ bất kiến vĩ...!Thần nữ nghe nói Hoàng thượng ngày trước từng mời hắn tới hoạ cho một bức sơn thuỷ đồ, nhưng còn không có được đâu.
Vậy Cửu công chúa thứ lỗi cho thần nữ nói thẳng, ngài làm sao có thể mời hắn đến hoạ cung y a?
Xì xào...!Xì xào...
Trong phút chốc, dường như ai cũng đều nghiêng về phía Ngũ Thanh Linh, cảm giác nàng ta nói đúng.
Một Cửu công chúa vô năng thì có tài cán gì để mời được Thất công tử tới hoạ đây?
Lãnh Nguyệt chăm chăm nhìn Ngũ Thanh Linh, khí thế lập tức tăng vọt.
Bá khí vương giả đánh úp tới, khiến cho Ngũ Thanh Linh sắc mặt trắng bệch.
Thuỷ mâu khẽ chớp động, khí tức biến mất nhanh như chưa từng xuất hiện, nàng duyên dáng cười một tiếng:
- Ngũ tiểu thư đích thực nghe nhầm rồi, từ đầu tới giờ, bổn công chúa cũng chưa từng nói rằng bản thân mời Thất công tử tới hoạ đâu.
- Ngươi...- Ngũ Thanh Linh sững sờ.- Chẳng phải công chúa nói người hoạ y phục chính là Thất công tử sao?
- Bổn công chúa xác thực có nói như vậy.
Bất quá cũng đâu có nói rằng ta mời hắn tới vẽ.
Ta chỉ nói rằng do hắn hạ bút nha! Ai cũng biết mỗi tháng Trân Bảo Các cùng Thiên Phượng Phường sẽ có một bộ trang sức và một bộ y phục do chính tay Thất công tử thiết kế.
Vậy sao ngươi không nghĩ y phục đặc biệt của Thiên Phượng Phường tháng này chính là bộ cung phục ta đang có? Hình như Ngũ tiểu thư đây không vừa ý Thiên Phượng Phường nên có ý nghi ngờ lời nói của lão bản ở đó sao? Không tin ngươi có thể đi hỏi thử cũng được.
Một lời sắc sảo Lãnh Nguyệt nói ra, thành công đem Ngũ Thanh Linh đẩy tới nơi đầu sóng ngọn gió.
Nàng ta lập tức nhận lấy những ánh nhìn khó chịu từ tất cả các nữ nhân trong Thần Điện.
Ai chẳng biết các cô nương thích nhất trang sức của Trân Bảo Các cùng Thiên Phượng Phường y phục chứ.
Tuy hai nơi này mới xuất hiện hơn một năm, nhưng danh tiếng đã sớm bay xa, là một tồn tại tương đối quan trọng trong lòng các nữ tử.
Hôm nay Ngũ Thanh Linh dám vũ nhục tin tưởng của họ, vậy làm sao họ có thể cho nàng ta sắc mặt tốt đây? Lãnh Nguyệt chính là muốn lợi dụng điểm này để đối phó nàng ta.
Quả nhiên, Ngũ Thanh Linh liền câm miệng, lui ra sau, phấn y xinh đẹp cũng không cách nào che lấp khuôn mặt tái nhợt của nàng.
Hoạ Thiên Lan nhẹ nhàng thở ra một hơi, an lòng.
Đứa cháu gái này của bà, xem ra không còn nhu nhược như năm xưa nữa rồi.
Bà gật đầu với Lãnh Nguyệt, hơi phất tay một cái:
- Thanh Dung, đem Thất Hải Linh Lung Ngọc của ta tới tặng cho Nguyệt nha đầu.
- Vâng, Thái hậu.- Thanh Dung rời đi, rất nhanh đã quay lại, mang theo một cái hộp gấm bằng gỗ đàn hương, đem tới tận tay cho Lãnh Nguyệt.
Lãnh Nguyệt một thân tử y phiêu dật đứng giữa điện, lạnh nhạt nhưng lại vô cùng hấp dẫn.
Nàng không kiêu ngạo, không siểm nịnh, hướng Thái hậu tạ ơn rồi trở về chỗ ngồi, cũng không vì được đồ tốt mà khoe khoang đắc ý.
Bình tĩnh thong dong, lạnh lùng xa cách, có thể nói là nhất thế vô song.
Nói tới ngọc tốt, không thể không nhắc tới viên Thất Hải Linh Lung này.
Viên ngọc này mang bên người, nghe nói đông ấm hạ mát, còn có thể xua đuổi tà ma, khiến cho người mang gặp dữ hoá lành, lại còn có thể điều dưỡng tốt các vết thương.
Mọi người đều hiểu, rốt cục đây mới chân chính là món quà Thái hậu ưa thích nhất.
Đến Thất Hải Linh Lung Ngọc trân quý nhất cũng đem ra tặng cho Cửu công chúa rồi.
Lãnh Như Ngọc khó chịu nhìn Lãnh Nguyệt, trong mắt là nồng đậm ghen tị cùng căm tức.
Một đôi vòng tay phỉ thuý có tính là gì? Thất Hải Linh Lung Ngọc kia mới chính là đồ tốt.
Năm đó nàng tới Liên Hoa Cung, thấy Thất Hải Linh Lung Ngọc, muốn xin Thái hậu ban thưởng, người còn chưa đồng ý đâu.
Vậy mà giờ lại đem cho cái tiểu tiện nhân Lãnh Nguyệt này.
Thật không công bằng!
Bạch Vân Quốc có bốn gia tộc lớn cùng chống đỡ là Hạ gia, Mạc gia, Thừa gia và Tiêu gia.
Vì là sinh thần Thái hậu nên ngoại trừ con cái của các đại thần, các tiểu thư, công tử của các gia tộc lớn đều tới, quy mô bữa tiệc nhìn chung khá lớn.
Lãnh Như Ngọc nhìn một vòng các vị tiểu thư, trong mắt người nào cũng đem si mê đặt lên các vị hoàng tử, thái tử anh tuấn.
Lục công chúa không còn nhỏ tuổi, lại sống trong cung cấm nên rất giỏi nhìn mặt đoán ý.
Ánh mắt sắc bén đảo một vòng, lập tức nhìn ra người trong lòng của các vị tiểu thư này.
Trừ Thừa Tĩnh Nhu Tứ tiểu thư Thừa gia chỉ chú tâm vào bàn tiệc nhỏ trước mắt, những vị tiểu thư còn lại đều đã vướng lưới tình.
Ngũ Thanh Linh con gái cưng của Ngũ vương gia Ngũ Đàm và Mạc Sơ Ly chăm chăm nhìn Lôi Huyền Quang tuấn dật; Tiêu Trâm thì mê luyến Đông Linh Sâm hoàng tử, Đông Linh Lạc công chúa e thẹn nhìn sang Bắc Cơ Thần phong lưu.
Lại nhìn một chút đến Hạ Tâm Noãn Tam tiểu thư dòng chính thất của Hạ gia.
Đáy mắt nàng ta nhìn sang Lãnh Nguyệt như có như không loé lên sự căm hận và ghen tị, nhưng khi trở về trên người Nam Cung Tuyệt thì ngay lập tức nhu hoà ấm áp.
Hạ Tâm Noãn cảm giác có người nhìn mình chằm chằm liền cảnh giác nhìn một chút xung quanh, vừa vặn quét tới khuôn mặt Lãnh Như Ngọc.
Hạ Tâm Noãn ngẩn ra một chút, nhớ rằng từ trước khi buổi tiệc bắt đầu, vị Lục công chúa này đã bị Nam Cung Tuyệt làm cho bẽ mặt, mà tất cả đều do Cửu công chúa Lãnh Nguyệt.
Hai người sau một ánh nhìn liền ăn ý, khẽ gật đầu nở nụ cười.
Dường như cùng lúc, giữa hai bọn họ đã thành lập một hiệp ước nào đó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...