Author: Tiểu Lãnh Lãnh
Tuý Nhan Lâu nằm ở Bắc thành, cách Trân Bảo Các một quãng đường khá dài, bình thường đi cũng mất hai khắc.
Vậy mà lần này Lãnh Nguyệt hưng phấn đến độ chỉ dùng một khắc đã đến nơi.
- Khách quan, ngài muốn dùng món hay là đặt phòng a?- Một tiểu nhị thấy Lãnh Nguyệt liền đon đả mời chào.
- Bổn công tử muốn gặp Lâu chủ Uyển Dạ của các người.
- Cái này...- Tiểu nhị do dự.
Chuyện này không nằm trong phạm vi cho phép của hắn.
Hơn nữa, chuyện Lâu chủ có ở Tuý Nhan Lâu không, quả thực hắn cũng không biết.- Vị công tử này, tiểu nhân cũng không biết bây giờ Lâu chủ có ở Tuý Nhan Lâu không, cũng không được phép vào phòng của người.
Nếu công tử cần gặp Lâu chủ, vậy xin mời vào sương phòng trước, tiểu nhân đi hỏi Phó lâu chủ, một chút liền quay lại.
- Hảo!
- Mời công tử đi theo tiểu nhân!- Tiểu nhị đưa tay làm động tác mời, nhanh nhẹn đi lên phía trước dẫn đường.
Mở cửa một sương phòng, tiểu nhị làm động tác mời rồi nhanh chóng lui xuống, tìm gặp Du Nghiêm.
Loại chuyện này hắn cũng không dám chậm trễ.
Nếu là đại sự của Lâu chủ thật, vậy thì chính hắn cũng không cần đứng đây nữa mà phải khăn gói rời đi ngay lập tức rồi.
Lãnh Nguyệt không khách khí, đi nhìn một vòng căn phòng.
Quả không hổ danh Đệ nhất tửu lâu Tuý Nhan Lâu, bày biện thật tinh tế.
Các tửu lâu khác dù so sánh tất cả các phương diện cũng đúng thực không sánh được với một góc của chỗ này.
Nơi này được chia làm hai phần, ngăn cách bởi một dạng cửa gỗ hình bán nguyệt với những hoa văn cổ xưa, được điểm xuyết bởi tấm rèm châu bằng phỉ thuý thanh nhã.
Từ cửa chính bước vào có hai chậu mẫu đơn đỏ thắm rực rỡ, nhìn qua cũng biết là loại mẫu đơn quý mang về từ Thuỳ Dụ Quốc, chắc chắn giá trị không nhỏ.
Lãnh Nguyệt khẽ tặc lưỡi, vén rèm bước vào.
Tiếng phỉ thuý va vào nhau đinh đang, tạo nên những thanh âm trong trẻo vui tai.
Bên trong bày trí đơn giản.
Bên trái có một cái bàn gỗ thấp cùng bốn tấm thảm ngồi thêu mây đặt cạnh cửa sổ nhìn xuống đường phố tấp nập.
Trên bàn bày sẵn vài cái tách và một bình trà Bích Loa Xuân còn nóng đang toả hương thơm nhàn nhạt.
Bên tay trái là tủ gỗ kiểu cách thanh lịch, có đặt vài cái lọ bằng gốm tinh xảo.
Trên bức tường chếch chếch với cửa bán nguyệt một chút là bức tranh núi non hùng vĩ, không khỏi khiến cho tâm tình người xem thấy thoải mái cùng nhẹ nhõm.
Lãnh Nguyệt xoay người ngồi dưới bức tranh, tự châm cho mình một chén trà, thong thả thưởng thức và chờ đợi.
Cânh cửa lần thứ hai mở ra, thanh y nam tử tiêu sái bước vào.
Người ngồi trong phòng cũng không ngẩng đầu thêm vào tách của mình chút trà, lại lật một cái tách khác tiếp tục rót đầy.
- Ước định của chúng ta là ngày mai hẹn gặp lại ở chân núi Vân Duyệt cơ mà.
Sao Ngọc công tử lại có nhã hứng đến Tuý Nhan Lâu sớm thế này?
- Bổn công tử đến, dĩ nhiên muốn kiểm tra tiến độ công việc của các ngươi.
Những thứ ta cần, đã chuẩn bị xong chưa?- Cố kìm nén ý nghĩ muốn đòi bạc lại, Lãnh Nguyệt mặt không đổi sắc, viện cớ.
- Đối với Tuý Nhan Lâu, chút chuyện vặt đó thực chẳng đáng nhắc tới.
Đồ đã đem tới ngôi miếu nhỏ dưới chân núi rồi.- Uyển Dạ thản nhiên cầm lên tách trà, nhấp một ngụm.
Hắn không tin cái lí do vớ vẩn này, nhưng cũng không tiện vạch trần nên cứ vậy để mặc nam tử trước mắt.
Lãnh Nguyệt gật đầu hài lòng, từ ngực áo lấy ra hộp gỗ khắc phượng hoàng lửa, đẩy về phía Uyển Dạ.
Hắn cũng không chút hoài nghi, không chút đề phòng, đem mở ra.
Thấy vậy, Lãnh Nguyệt cười cười:
- Ngươi không sợ bên trong có ám khí hay độc dược? Không sợ ta ám toán ngươi à?
- Không sợ! Vì ngươi có thể là người duy nhất biết cầu hôn như thế nào.
Dù cho chỉ là một tia hi vọng nhỏ, ta vẫn quyết không buông tay.
Ta đã nói rồi, ta yêu nàng ấy, và cũng không ngại trả giá tất thảy vì nàng.
Chỉ cần là nàng, mọi chuyện ta làm, đều xứng đáng.
- Ngươi...có thể trong nửa canh giờ, hoạ cho ta chân dung của nàng không?- Đến cuối cùng dù đã chắc chắn đến chín mươi phần trăm, Lãnh Nguyệt vẫn muốn xác thực xem, đó có phải hay không là Huyền Băng tỷ.
Mục đích ban đầu là đến đòi ngân lượng cũng bị đá qua một bên.
Liếc nhìn Lãnh Nguyệt, một giây chần chừ lướt qua trên gương mặt anh tuấn, bất quá hắn vẫn đồng ý:
- Hảo! Bây giờ không cần trực tiếp hoạ.
Đến phòng của ta, lúc rảnh rỗi ta đều hoạ nàng ấy.
Ngươi có thể xem.
Dứt lời Uyển Dạ cũng đứng dậy, xem chừng là muốn Lãnh Nguyệt đi cùng lên lầu ba.
Nàng cũng không nói hai lời liền đi theo.
Dọc đường không ai nói với ai tiếng nào, cả hai đều chìm đắm trong tâm tư riêng của chính mình.
Lần thứ hai Lãnh Nguyệt bước vào phòng của Uyển Dạ vẫn không khỏi than thầm.
Thực là xa hoa khinh người.
Bày trí không thay đổi, vẫn mang nét thanh lịch, ôn nhã.
Chẳng qua là có sạch sẽ hơn đôi chút, mọi thứ đều chẳng dính một chút bụi bẩn nào, chắc là mới vừa có người tới quét dọn không lâu.
Uyển Dạ bước về phía bên tay trái, lại ra hiệu cho nàng đi theo.
Sau tấm bình phong tinh xảo cũng chỉ có một án thư, một giá sách bằng gỗ và một chiếc giường đơn.
Tất cả đều đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn.
Uyển Dạ lấy ra một cuốn sách trên giá, tức thì, giá sách cạch cạch hai tiếng, xoay ngang ra, để lộ một khoảng không gian nhỏ bên trong.
Lãnh Nguyệt theo hắn bước vào, giá sách cũng đồng thời đóng lại.
(Au: Oa! Thật thần kì nhá! Giống hệt mấy bộ phim cổ trang luôn, đều có mật đạo! Cái này làm sao nó nhận biết được có còn người đứng ngoài hay không mà tự động đóng lại hay vậy?
LN *bĩu môi*: Không có tiền đồ
Au: -.-||| Người ta chỉ tò mò thôi mà )
Căn phòng nhỏ chỉ có một án thư và một giá sách.
Trên án thư đặt nghiên mực, bút lông.
Cái chặn giấy bằng bạch ngọc còn đang giữ một bức vẽ chưa hoàn thành.
Nơi này không tối tăm như Lãnh Nguyệt tưởng tượng, mà được những viên Nam Hải trân châu to như nắm tay trẻ con soi sáng.
Hiệu quả, so với nến bình thường cũng không khác là bao nhiêu.
Nàng nhìn quanh quẩn, bắt đầu...đếm.
Hai...bốn...sáu...tám...mười hai! Mười hai viên Nam Hải trân châu?!! Không sai, là mười hai viên, mỗi viên giá trị liên thành đó.
Tên phá gia chi tử này! Cư nhiên mua trân châu thay nến soi sáng!
- Nếu ngươi thích, lát nữa theo Lão Vương lấy vài viên đi.- Thấy Lãnh Nguyệt nhìn mãi mấy viên trân châu không thôi Uyển Dạ thản nhiên nói.
- Có thể lấy sao?
- Đương nhiên, coi như trả phí cho ngươi vì đã chỉ cách để ta cầu hôn nàng.
Gã này nhiều tiền, hào phóng mà cũng thật biết điều.
Lãnh Nguyệt chân chó cười, lại giả bộ hắng giọng:
- Đã vậy, Ngọc mỗ không khách khí đâu.
Uyển Dạ ôm từ trên giá sách xuống một cái hộp gỗ.
Ngón tay thon dài cẩn thận mở hộp, nhẹ nhàng như sợ chỉ một cử động nhỏ thôi cũng có thể phá hỏng nó.
Lãnh Nguyệt bước tới án thư đứng đối diện với hắn.
Phượng mâu chăm chú nhìn vào hộp gỗ.
Giấy tuyên thành từng chút một hiện ra, đem theo gương mặt của nữ nhân ấy.
- Tỷ tỷ!- Nàng khẽ thốt lên, trong giọng nói là sự chua sót, cũng có không dám tin, lại càng nhiều hơn là kinh hỉ.- Tỷ tỷ, cuối cùng ta đã gặp được ngươi.
Lãnh Nguyệt cảm thấy, bao nhiêu lo lắng, tự trách, dằn vặt, tủi thân, khổ sở, tới lúc này đã không còn lại là bao nhiêu nữa.
Vì, tỷ tỷ của nàng đã trở về rồi, Huyền Băng tỷ tỷ rốt cục trở về rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...