Author: Tiểu Lãnh Lãnh
Bạch Hổ đi về phía Lãnh Nguyệt, cũng dần bị vây trong đám người.
Dung nhan như nước treo lên nụ cười nhạt.
- Chẳng hay, các vị đây chê Trân Bảo Các chưa đủ náo nhiệt, muốn khuấy động không khí sao? Lâm trưởng quầy, nói một chút xem có chuyện gì?- Bạch Hổ đã biết ngọn ngành sự việc, nhưng vẫn muốn Lâm trưởng quầy một lần kể lại.
- Thì ra là vậy! Nếu có tranh chấp, mời ba vị đây đi theo ta một chuyến, chúng ta cùng giải quyết.- Bạch y nữ tử khẽ nhíu mày liễu.
- Giải quyết luôn tại đây thôi, ta không có nhiều thời gian, phải lập tức quay về.- Bắc Cơ Thần lạnh nhạt lên tiếng.
- Vị công tử này...- Bạch Hổ tỏ ý không hài lòng.
- Không sao! Nếu hai người thích, bổn công tử đây phụng bồi đến cùng!- Lãnh Nguyệt nhanh chóng cắt lời Bạch Hổ.
Phượng mâu màu trời bỗng sâu thẳm đầy nguy hiểm.
Bắc Cơ Thần này quả nhiên không ưa Liễu Như Mai đến cực độ.
Bạch Hổ nhìn sang Liễu Như Mai, thầm thay nàng ta tiếc nuối một chút.
Đại ác ma Lãnh Huyết Cung mà cũng dám động tới, còn muốn phải hai năm rõ mười.
Rõ ràng tìm chết mà.
- Vậy được.
Nhân tiện mời các vị khách nhân ở đây làm chứng một chút.
Trân Bảo Các chỉ là người trung gian, còn các vị sẽ đưa ra ý kiến của mình xem ai đúng ai sai.
Trân Bảo Các chúng ta là người làm ăn, chắc chắn không thiên vị bên nào.
Liễu Như Mai giãy dụa, thoát ra khỏi lồng ngực Bắc Cơ Thần, đứng đối diện với Lãnh Nguyệt.
Bắc Cơ Thần tựa như cùng nữ nhân này không có quan hệ, chỉ là người ngoài cuộc xem kịch vui.
Biết chắc nàng ta cuối cùng sẽ đuối lí nhưng cũng không nhúng tay vào, lại đào cho nàng một cái hố lớn để nàng ta trực tiếp nhảy vào.
Mà nực cười thay, Liễu Như Mai còn nghĩ nam nhân này có ý bảo hộ cùng yêu chiều nàng ta hết mực, liền ra sức càn quấy:
- Không cần nhiều lời nữa, lan lam ngọc này, hôm nay ta nhất định phải mua được.
Ngân lượng, đối với ta không thành vấn đề.
Khẩu khí của Liễu Như Mai khiến cho không ít người ở đây khó chịu.
Bạch Hổ vốn hoà nhã cũng nhíu chặt đôi mày liễu xinh đẹp.
- Cô nương, ngươi ăn nói có lí lẽ một chút.
Miếng ngọc bội này, bổn công tử đã vừa mắt trước, ngươi lại cướp nó ngay trên tay ta.
Điều này có rất nhiều người ở đây làm chứng.
Cô nương, làm người cũng cần có chút tự trọng.
Hành vi này thật chẳng khác gì ăn cướp trắng trợn giữa thanh thiên bạch nhật.- Thấy sắc mặt Liễu Như Mai khó coi, Lãnh Nguyệt dừng một chút, ánh mắt cũng nhạt đi.- Hơn nữa, ngân lượng với bổn công tử, thực sự cũng không thiếu.
- Liễu cô nương, này thực cao ngạo.- Người qua đường Giáp nói.
- Hừ! Lại còn không phải ỷ vào nam nhân có tiền sao? Tưởng có tiền thì ngon lắm à? Biết đâu nàng ta lại là dân đào mỏ.- Người qua đường Ất tiếp lời.
- Có đến nỗi thế không? Nhìn qua chắc hẳn cũng là người có tiền, có quyền đó.
- Đại ca, huynh nhìn coi, có lẽ nàng ta cũng chỉ là dựa vào khuôn mặt xinh đẹp một chút, quyến rũ nam nhân kia để lấy tiền thôi.- Người qua đường Tí liếc Liễu Như Mai đầy khinh bỉ.
Xì xào, xì xào.
Người vây xung quanh chỉ trỏ, xì xào bàn tán, Liễu Như Mai xác thực cũng không chịu nổi người khác nhục mạ, mắt hạnh trừng Lãnh Nguyệt, quát lớn:
- Ngươi...!Cái đám thường dân vô học này! Các ngươi có biết ta là...
- Mai Nhi! Đủ rồi!- Thấy Liễu Như Mai sắp nói ra cả thân phận mình, Bắc Cơ Thần lạnh giọng quát, chu sa ở đuôi mắt trái đỏ rực như máu.
Dung nhan thần bí yêu dị, tản ra một cỗ khí tức lãnh lệ mà tàn nhẫn.
Lần tới Bạch Vân Quốc này không phải thực sự bí mật, bất quá nếu cứ thế mà lộ ra ngoài như vậy, Bạch Vân Quốc chẳng phải sẽ nghĩ Sở Mục Quốc của hắn có ý đồ do thám trắng trợn sao? Chuyện có hại tới muôn dân trăm họ, Bắc Cơ Thần tuyệt không để nó xảy ra.
- Lưu Ly công tử, chê cười rồi!- Bắc Cơ Thần khẽ nhíu mày nhìn Liễu Như Mai, lại hướng về phía Lãnh Nguyệt ôm quyền.- Tại hạ quản thê tử không nghiêm, quấy rầy nhã hứng của công tử.
Vừa rồi muốn giải quyết tranh chấp ngay tại đây, chỉ là muốn cho công tử một công đạo.
Mong Lưu Ly công tử đừng để trong lòng.
Bắc Cơ Thần này lấp liếm cũng thật giỏi.
Ra mặt đúng lúc, vừa hay xây dựng chút hình tượng phu quân tốt bảo vệ thê tử trong lòng Liễu Như Mai, lại không đánh mất mặt mũi của mình.
Một mũi tên trúng hai con chim.
Ây da, cũng chỉ có Liễu Như Mai kia ngây thơ mới bị lừa, chứ thực ra tâm của nam nhân đã sớm đạp nàng ta ra ngoài hàng trăm lần rồi.
Đông Miện chết đi, Đông gia cũng bị Liễu gia ép đến không còn đường lui.
Ngày trước Đông gia tốt xấu gì cũng là gia tộc theo nghiệp đèn sách, cũng có chút thành tựu.
Nhưng sau khi mất đi nữ nhi lại liên tục bị Liễu gia chèn ép, Đông gia chủ đau lòng, cáo lão hồi hương, Đông gia cùng từ đó mà dần suy sụp.
Sáu năm, đủ để cho một Đông gia chìm vào quên lãng.
Người khác có thể không quan tâm, còn Bắc Cơ Thần tuy chưa làm được gì nhiều, nhưng có một điểm chắc chắn là muốn xả giận cho Đông gia.
- Bắc Cơ công tử, quá lời! Vậy nể mặt công tử, tại hạ cũng không muốn so đo với nữ nhân não ngắn như nàng.- Loại nữ nhân não tàn như Liễu Như Mai đây, Lãnh Nguyệt chưa cần ra tay cũng có người muốn nàng ta bẽ mặt lắm.
Vậy tại sao nàng phải cho đối phương tiện nghi, lại rước vào mình phiền toái chứ?
- Ngươi, cái thứ nam nhân chết tiệt này!
Lãnh Nguyệt không kiên nhẫn nhướn mi.
- Bắc Cơ công tử, quản phu nhân của ngươi cho tốt vào! Đừng để nàng ta ra ngoài hô to gọi nhỏ, có ngày xui xẻo chọc phải người có bối cảnh lớn, không cẩn thận sẽ rước tới hoạ sát thân.
- Ngọc công tử, đa tạ nhắc nhở.
Tại hạ thay mặt Mai Nhi xin lỗi công tử.
Hiện tại có chút chuyện gấp cần xử lí ngay.
Khi nào có dịp liền mời công tử uống rượu, cáo từ!- Bắc Cơ Thần thật sự không muốn nữ nhân họ Liễu này gây thêm chút phiền phức không đáng có nào nữa, nhanh chóng muốn trở về khách điếm.
Lãnh Nguyệt không nói câu nào, chỉ khẽ gật đầu, ôm quyền đáp trả, coi như đồng ý.
Không để Liễu Như Mai kịp nói thêm câu nào, Bắc Cơ Thần nhanh chóng xoay người, ôm nàng ta ra khỏi Trân Bảo Các.
Mọi người xung quanh thấy không còn gì để coi nữa cũng dần tản ra, tiếp tục xem trang sức.
- Cung chủ, người cứ để nàng ta rời đi như thế?- Bạch Hổ từ đầu tới cuối không nói câu nào, tới lúc nhìn hai người kia rời đi mới tiến sát tới bên người Lãnh Nguyệt, khó hiểu cất lời.
Tính tình Cung chủ đặc biệt không tốt.
Người nào đắc tội liền chỉnh họ đến thảm.
Nàng thực không ngờ lần này, Liễu Như Mai kia lại dễ dàng thoát thân như thế.
- Giờ ta rất bận, còn có quá nhiều chuyện chưa hoàn thành, không muốn cùng bọn họ dây dưa.
Hôm nay bổn Cung chủ đại phát từ bi, tha cho nàng ta một mạng.
Liễu Như Mai kia nếu còn không biết điều tìm ta mà gây sự, lúc đó nợ cũ nợ mới liền một lần tính cả luôn đi.- Lãnh Nguyệt con ngươi thuỷ lam u tối nhìn phương hướng hai bóng người biến mất, một tay khẽ vuốt ve trâm lan lam ngọc, tiêu sái phất tay áo.- Đi thôi, không cần quan tâm nữa.
Ta có cảm giác, rất nhanh thôi, Liễu Như Mai kia sẽ có động tĩnh.
Vốn dĩ ả không phải là loại người cắn răng chịu thiệt.
Đi thôi, xem đồ ta cần một chút.
Vân Kinh-trong hai tháng này, Lãnh Nguyệt có dự cảm mãnh liệt chắc chắn không bình yên mà trôi qua như vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...